Hà Chí Trung ngẫm nghĩ
lão già này không quan tâm đến lời nói của Ninh Vương, lại túm lấy điểm
yếu của ông là đau lòng nữ nhi, biết ông phải mang gánh nặng gia đình
trên lưng, trừ khi đi đến bước cuối cùng, nếu không sẽ không thể liều
mạng. Xem ra hôm nay có tiếp tục uy hiếp cũng không đạt được mục đích,
nếu làm quá mức thì lão ta sẽ có cớ để bao biện trước mặt Ninh Vương, dù sao bên ông cũng đã có sẵn phương án thứ hai, không sợ lão nghĩ ra âm
mưu quỷ kế nào khác nên cũng không cự tuyệt đề nghị của Lưu Thừa Thải.
Ông nhìn Lưu Thừa Thải viết xong giấy bảo đảm rồi lấy con dấu của lão ra ấn sau đó ông lại cẩn thận đọc kĩ một lần, sau khi xác định không có gì
sai sót thì mới đợi mực khô rồi cất vào trong ngực. Ông tạm biệt Lưu
Thừa Thải, cảm tạ Thích Trường Lâm rồi mang hai nhi tử với sắc mặt không cam lòng, mắt lộ vẻ hung dữ đi về.
Thích Trường Lâm không biết
sự việc đã tiến triển đến bước nào nên hỏi Lưu Thừa Thải: "Tỷ phu,
chuyện giải quyết như thế nào rồi? Để đệ còn đi nói với lại Vương gia."
Lưu Thừa Thải nghiêm túc nói: "Đã thu xếp thỏa đáng. Nếu ngươi đến trước
mặt Vương gia thì cứ nói hai nhà chúng ta đã bàn bạc để giải quyết một
cách thích đáng và hòa khí, bọn nhỏ cũng chia tay trong hòa bình. Có
điều Tử Thư vừa hối hận lại luyến tiếc nên cần phải có thời gian, đợi ta và tỷ tỷ ngươi từ từ rồi khuyên hắn. Chúng ta sẽ thuyết phục hắn, miễn
cho sau này hắn lại tiếp tục dây dưa làm phiền Đan Nương của Hà gia, lúc ấy mọi người mới càng mất mặt, như vậy mới ổn thỏa."
Tuy lời lão nói vô cùng hợp lý nhưng rốt cuộc vẫn chưa giải quyết xong chuyện.
Thích Trường Lâm khó xử nói: "Nghe giống như nói cho có lệ vậy. Tỷ phu,
không bằng ngài hãy rèn sắt khi còn nóng, đi khuyên nhủ Tử Thư luôn, đại trượng phu sợ gì không có vợ, hắn việc gì phải cứng đầu như vậy?"
À, xem ra còn gấp gáp hơn cả Hà gia? Lưu Thừa Thải không cao hứng nói: "Có lệ cái gì? Ngươi nhìn phụ tử Hà gia vừa hung hãn lại khôn khéo như vậy, ta mà có lệ thì đời nào họ chịu? Vừa rồi ta còn viết giấy cam đoan cho
ông ta rồi ấn con dấu của ta. Chẳng lẽ giấy cam đoan của ta lại không
đáng giá sao? Chủ yếu là cần chút thời gian mà thôi, ngươi yên tâm,
chúng ta là thân thích mà đúng không? Chẳng lẽ ta có thể lừa ngươi, hại
ngươi sao? Ta cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với họ hàng!"
Nếu đã viết giấy cam đoan thì chắc sẽ không lật lọng. Thấy Lưu Thừa Thải
nói lời lẽ chính nghĩa, ông ngẫm lại cũng thấy bản thân có lỗi với người nhà, Thích Trường Lâm không khỏi cảm thấy xấu hổ, không dám lại nói
thêm, chỉ phải vội vàng cáo từ đi báo cáo kết quả với Ninh Vương.
Lưu Thừa Thải vắt chân ngồi nghỉ một lát, sắp xếp các bước cần phải làm ở
trong đầu một lần, xác định sẽ không xảy ra bất kì sai lầm nào, mới nói: "Gọi Tích Hạ đến đây cho ta." Từ trước đến nay phụ tử Hà gia làm buôn
bán nên luôn cẩn thận tỉ mỉ, tự có cách riêng của họ, lão cũng không thể vươn tay, vậy lão đành phải xuống tay từ Mẫu Đơn.
Lưu Thừa Thải
vuốt râu yên lặng suy nghĩ, Hà Mẫu Đơn, tuy ngươi chưa từng làm việc gì
xin lỗi nhà ta nhưng ta lại phải lợi dụng ngươi. Ai bắt ngươi không
thành thật, lại muốn làm như vậy chứ?
Phụ tử Hà gia đi ra cửa
chính Lưu gia, xoay người lên ngựa, thả lỏng dây cương, tùy ý con ngựa
đi chậm rãi. Hà Đại Lang thay đổi bộ dáng bất bình, táo bạo vừa nãy, nhẹ giọng hỏi Hà Chí Trung: "Cha, vốn dĩ mục đích của lão chính là số tiền
kia nên lúc này mới cố ý làm khó dễ chúng ta, vì sao ngay từ đầu chúng
ta không đáp ứng lão luôn đi? Tự nhiên lại lãng phí nhiều công sức như
vậy, làm nương và Đan Nương ở nhà chờ đợi, lo lắng."
Hà Chí Trung kiên nhẫn giải thích nói: "Nếu ngay từ đầu ta dễ dàng bỏ được số tiền
đó thì chẳng phải lão sẽ sinh ra nghi ngờ? Càng không dễ dàng có được
thì lão mới càng yên tâm cầm, càng nghĩ rằng chúng ta sợ lão. Về sau có
gặp chuyện gì cũng sẽ không hoài nghi nhà chúng ta, cùng lắm cũng chỉ
nghĩ không may mắn thôi."
Chuyện này cũng giống như làm buôn bán, nếu người mua vừa trả giá người bán đã đồng ý thì người mua ngược lại
sẽ hoài nghi bị hố, nếu người bán không chịu, cò kè mặc cả với người
mua, cuối cùng dù người mua có phải trả thêm một chút tiền cũng thấy
đáng giá. Đại Lang cười to: "Con cứ nghẹn như thế này, trong lòng thật
sự khó chịu, chờ sau khi giải quyết chuyện của Đan Nương, chúng ta phải
cho hai cha con nhà đó trả giá đắt!"
Nhị Lang thì nói: "Cha, ngài cho con xem thư bảo đảm của lão già đó đi?"
Hà Chí Trung lấy tờ giấy được gấp vuông vức từ trong lòng ngực đưa cho
hắn, Hà Nhị Lang nghiêm túc nghiên cứu một lúc, cười nói: "Có tờ giấy
cam đoan này của lão thì đơn hòa ly của Đan Nương nhất định có thể lấy
được."
Đại Lang cười nói: "Cho ta nhìn xem?" Sau khi hắn nhìn kỹ
một lần thì lại gấp gọn đưa cho Hà Chí Trung cất cẩn thận, nói: "Quả
nhiên vẫn là biện pháp của nhị đệ hay, phải mời người quyền cao chức
trọng hơn lão ra mặt thì chuyện này mới có thể dễ dàng giải quyết được.
Nếu dựa vào chúng ta thì không biết lão còn kéo dài đến bao giờ."
Nhị Lang lại không đồng ý: "Thật ra lão không để Ninh Vương vào mắt đâu,
việc này chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Về sau hắn sẽ còn
tìm cách khác để gây phiền toái cho nhà chúng ta, chúng ta vẫn phải cẩn
thận một chút."
Hà Chí Trung nói: "Ta hiểu tính tình của Lưu Thừa Thải, lão không dám kết thù sống ch·ết thù cũng không dám làm chuyện
liên quan đến mạng người, nhưng hắn có nhiều cách để làm chúng ta khó
chịu, đúng là nên cẩn thận."
Đại Lang nói: "May mà có Hành Chi.
Hai con ngựa quý giá như vậy đổi lấy một câu của Ninh Vương. Cha, ngài
nhất định phải trả ơn hắn!"
Hà Chí Trung cười cười: "Tất nhiên
rồi." Ông nghiêng đầu vừa lòng nhìn trưởng tử và con thứ của mình. Hai
nhi tử, một văn một võ, những năm gần đây trợ giúp ông rất nhiều. Làm
buôn bán hương liệu và châu báu như nhà họ, nếu chỉ dựa vào ánh mắt tốt, biết nhìn hàng, biết ăn nói là không đủ mà cần phải có can đảm có kiến
thức, phải đi nhiều nhìn nhiều và bảo vệ được hàng hóa nhà mình.
Đại Lang mạnh mẽ, hào sảng, không sợ gây chuyện, nếu người khác tàn nhẫn
thì hắn sẽ còn càng có thể ác hơn, kể cả cầm dao chọc một phát lên đùi
mình hắn cũng có thể làm mà sắc mặt không đổi, tim không loạn, thậm chí
còn nói cười như thuòng. Nhị Lang lại không giống Đại Lang, Tứ Lang, Ngũ Lang, cùng một mẹ sinh ra, mấy người khác thì cao lớn vạm vỡ, riêng hắn lại giống Mẫu Đơn, dù có ăn thế nào cũng không mập. Trong xã hội mà vũ
lực chiếm ưu thế này, từ nhỏ hắn đã biết không thể lấy cứng đối cứng,
trước khi làm việc gì cũng sẽ cân nhắc vài lần, cẩn thận từng tí, hắn
cũng thích làm văn làm thơ, thích đọc binh pháp Tôn Tử linh tinh. Nhưng
quan hệ của hai người họ lại tốt nhất, hai người cạnh nhau đúng là tuyệt phối, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mấy năm nữa dù ông có già đi, cũng có thể yên tâm giao việc làm ăn cho Đại Lang và Nhị Lang.
Còn bọn nhỏ khác cũng có tiền đồ riêng, Tứ Lang thì vừa có dũng vừa có
mưu, chỉ cần xử lí chuyện hôn sự của Mẫu Đơn nữa thôi là ông đã không
còn gì phải nhọc lòng. Hà Chí Trung nghĩ đến đây thì tâm tình rất tốt.
Ba cha con cao hứng, phấn chấn trở về nhà, mới ném dây cương xuống thì đã
bị bọn nhỏ vây quanh đi vào. Bọn họ vừa liếc mắt đã thấy Mẫu Đơn đang
ngồi ở hành lang, cao giọng cười rộ lên: "Đan Nương! Chuyện đã thành một nửa rồi!"
Từ buổi sáng, Mẫu Đơn vẫn luôn trong tâm trạng lo
lắng, không có tâm tư làm bất kì việc gì, sau khi xử lý hơn hai mươi cây mẫu đơn thì ngồi ở hành lang trước cửa phòng của Sầm phu nhân, vừa xem
mấy cháu gái dùng chỉ vàng thêu chim chá cô lên váy vừa ngóng trông đám
người Hà Chí Trung về nhà. Trong lúc đó nàng đã nghĩ đến vài khả năng,
có nghĩ đến sẽ đạt được ước nguyện, cũng chuẩn bị tinh thần chấp nhận
tin xấu, bắt buộc phải chiến đấu lâu dài. Nhưng nàng lại không nghĩ đến
kết quả như vậy —— thành công một nửa!
"Vì sao lại nói như vậy?"
Mẫu Đơn còn chưa mở miệng, Sầm phu nhân đã đứng dậy đón, giận dỗi nói:
"Thành là thành, không thành là không thành, thành một nửa là thế nào?"
Hà Chí Trung lại lấy tờ giấy cam đoan kia ra cho các nàng xem, cũng không
nói Lưu Thừa Thải gây khó dễ ra sao, chỉ cười nói: "Lưu Sướng không chịu nên cần một thời gian nữa mới có thể giải quyết dứt điểm. Lưu Thừa Thải thì đã đồng ý rồi, ta không yên tâm nên buộc lão viết cái này cho ta."
Lại nói: "Đan Nương, lão nói là Lưu Sướng bị cấm túc, đợi cha sai người
đi tìm hiểu, nếu mấy ngày nay không thấy hắn đi ra ngoài thì con cũng có thể tự do đi lại."
Đại Lang và Nhị Lang chỉ cười ngây ngô, cũng
không nhắc tới chuyện không lấy lại được số tiền kia. Ba cha con Hà Chí
Trung không nhắc đến, đã sớm thương lượng, nếu lấy lại được thì đưa cho
Mẫu Đơn còn nếu không lấy về được thì cứ lấy danh nghĩa số tiền đó gạt
mọi người trợ cấp cho Mẫu Đơn một ít, lúc này nếu nói rõ với mọi người
thì khó tránh khỏi nhóm con dâu sẽ có suy nghĩ riêng nên tốt nhất là
không đề cập tới.
Sầm phu nhân không hỏi là cảm thấy nếu Hà Chí
Trung không nói trước mặt mọi người là có tính toán riêng của ông, Mẫu
Đơn không hỏi vì sợ mọi người hiểu lầm nàng chỉ nhớ đến số tiền kia
nhưng mấy cô con dâu kia lại có người nhiệt tình hỏi: "Vậy còn số tiền
của hồi môn kia của Đan Nương thì khi nào nhà bọn họ trả lại? Nhà bọn họ sẽ không ăn quỵt chứ?"
Hà Chí Trung và Sầm phu nhân đồng thời
ngước mắt nhìn qua, người lên tiếng là người con dâu trẻ tuổi nhất Tôn
thị, thê tử của Lục Lang. Tuy điều này khiến hai người không ngờ tới
nhưng thường thì lúc này Sầm phu nhân sẽ không nói gì, Hà Chí Trung chỉ
bình tĩnh nói: "Khi nào hòa ly thì khi ấy trả, sẽ không để bọn họ quỵt
tiền." Ông hung dữ trừng mắt nhìn Dương thị mặt đã biến sắc.
Ngọn nguồn của số tiền lớn này, đa số người trong nhà cũng không biết rõ,
chỉ biết là của hồi môn của Mẫu Đơn, Lưu gia đúng là vì của hồi môn
phong phú nên mới cưới Mẫu Đơn, cụ thể có bao nhiêu, bọn họ cũng không
biết, chỉ có Sầm phu nhân, Chu thị, Đại Lang, Nhị Lang, Tiết thị, Bạch
thị biết được rõ ràng những khúc mắc trong đó, còn Dương thị thì ngẫu
nhiên mới biết được chút chuyện. Ông cũng từng nghiêm túc cảnh cáo Dương thị, không được để lộ dù một chữ. Lần này Mẫu Đơn trở về nhà, cũng chỉ
nói còn một số vật ở Lưu gia chưa lấy về, chưa nói tỉ mỉ. Vậy mà bây giờ Tôn thị lại hỏi như vậy thì nếu không phải nghe được Dương thị nói bậy, thì sao lại biết? Hà Chí Trung định dạy dỗ Dương thị một trận nhưng lại sợ vì thế mà khiến người khác chú ý nên đành phải tạm thời nhịn xuống,
bình tĩnh đáp lại Tôn thị.
Tôn thị vừa dứt lời đã thấy không khí
không thích hợp. Mấy chị em dâu ngày thường thân thiết, quan tâm Mẫu Đơn lúc này chỉ ngồi yên bình tĩnh, Chân thị nhìn nàng với ánh mắt cổ quái, sắc mặt cha mẹ chồng đều không đẹp, Dương thị thì đầy mặt bất an, chỉ
có thần sắc Chu di nương và Mẫu Đơn là bình thường. Tuy nàng không rõ ra sao nhưng cũng mẫn cảm nhận ra nàng làm sai, nàng ta cũng không vui,
nàng cũng chỉ quan tâm nên mới nhiều một câu, chẳng lẽ nàng còn định
chiếm của hồi môn của Mẫu Đơn hay sao? Được rồi, về sau nàng ta sẽ không thèm hỏi nữa.
Mẫu Đơn xem mặt đoán ý, thấy có chút không ổn thì
vội kéo tay Hà Chí Trung làm nũng: "Cha, hôm qua ngũ tẩu và lục tẩu mang con đi ăn đào lạnh nhưng không ăn được, bọn nhỏ cũng đều nói muốn ăn.
Khó được hôm nay ngài về sớm, ngài mua cho chúng con ăn đi!"
Lúc
này Hà Chí Trung mới dời ánh mắt từ trên người Dương thị, Dương thị thở
phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Mẫu Đơn cảm kích, trong lòng thì nghĩ đúng
là xui xẻo. Bà ta thật sự rất oan uổng, đúng là bà chưa từng nói với ai
chuyện này. Bà ta làm sao đấu lại Sầm phu nhân và Chu thị một lòng kia,
còn có năm đứa con trai kia nữa? Huống chi bà cũng không phải người
không biết tốt xấu, mấy năm nay Lục Lang sống như thế nào, bà ta rất rõ, hắn thật sự không bị chịu ủy khuất gì, về sau Hà Chí Trung cũng chắc
chắn sẽ không đối xử tệ với Lục Lang và bà, việc gì bà phải đi đắc tội
Hà Chí Trung và Sầm phu nhân chứ? Cũng không biết vợ của Lục Lang này
sao lại ngớ ngẩn như vậy, rốt cuộc là bị ai khuyến khích nói như vậy? Là ai hại bà ta và Lục Lang, bà ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!