Tâm tình của Thích phu
nhân gần nhất không tốt. Ma ốm Hà gia kia sống dưới mí mắt bà ta ba năm, bà cũng không nghĩ một người có thể trở mặt vô tình như vậy, nhìn thấy
phu quân mình bị đánh mà mắt cũng không nháy một cái, bỏ đi cũng dứt
khoát không thèm quay đầu lại nhìn làm bà vừa hận vừa tức vừa xấu hổ lại vừa đau. Tuy lúc tức giận, bà vô cùng hận ma ốm kia, ước gì ma ốm đoản
mệnh kia đã đi thì đừng quay trở lại nhưng đến giờ bình tĩnh lại thì bà
lại có chút hối hận.
Một nguyên nhân là sợ Hà gia dùng chuyện kia để uy hiếp nhà mình, một nguyên nhân khác là vị trí con dâu Hà gia này
không thể để trống! Đây là cho người khác cơ hội! Cho nên bà ta hoàn
toàn tán đồng quyết định "kéo dài" của Lưu Thừa Thải. Ai sợ ai chứ? Bà
ta đã có cháu trai cháu gái đầy đủ, còn có thể tiếp tục sinh, cứ kéo dài đến Hà Mẫu Đơn hoa tàn ít bướm, lúc đó lại đạp một phát, Lưu Sướng vẫn
là một công tử nhẹ nhàng cộng với gia thế nhà bọn họ thì hắn thừa sức
cưới một cô gái gia đình trong sạch.
Nhưng chuyện lại phát triển
không theo dự kiến của bà. Ngày hôm sau khi Hà Mẫu Đơn đi, Thanh Hoa
quận chúa đã nghe được tiếng gió đến cửa, lấy lí do là đến thăm bà, rồi
lại sai người chặn Lưu Sướng lại. Lưu Sướng cũng dở, chỉ cần nói mấy câu dụ dỗ ngon ngọt, lá mặt lá trái là được. Hắn thì lại quay ra tranh cãi
rồi bắt đầu cãi nhau với Thanh Hoa quận chúa làm Thanh Hoa quận chúa tức giận đến suýt nữa đập nát cả Lưu gia.
Bà sợ xảy ra chuyện lớn
nên mới đứng ra khuyên can, lại Thanh Hoa quận chúa đẩy mạnh ra làm lưng bà bị vặn đau. Nhưng bà cũng không có thời gian để lo lắng, phải khuyên can ả ta mới là chuyện đứng đắn, cuối cùng bà cũng không khuyên được,
Thanh Hoa quận chúa nói vài câu gay gắt rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
Bà ta nhớ tới sắc mặt và câu nói trước khi rời đi của Thanh Hoa quận
chúa thì trong lòng luôn cảm thấy bất an, mí mắt giật liên hồi, cảm giác tựa như sắp xảy ra chuyện lớn.
Lưu Sướng thì vẫn là bộ dáng
không quan tâm, vung tay áo đi luôn. Lúc chạng vạng toàn thân nồng nặc
mùi rượu về nhà, sắc mặt khó coi vô cùng, khiến cho một đám cơ thiếp gào khóc thảm thiết. Bà thấy không thể hiểu nổi nên gọi Tích Hạ đến hỏi mới biết được Lưu Sướng suýt chút nữa cùng người khác đánh nhau...... Tất
cả là tại Hà Mẫu Đơn vô liêm sỉ kia!
Bà ta khó khăn lắm mới chờ
tới lúc Lưu Thừa Thải về nhà thì vội cầm lấy tay áo Lưu Thừa Thải: "Lão
gia! Thế này thì ai mà sống nổi? Một Hà Mẫu Đơn đã náo loạn nhà ta đến
long trời lở đất rồi, tôi không biết đâu, ông phải lập tức giải quyết
chuyện này đi!"
Lưu Thừa Thải nóng bức vô cùng, thời gian nghỉ
trưa ăn cơm còn phải lo lắng công việc nên cũng không ăn no, đói đến nỗi da ngực dán vào da lưng, thật sự thấy phiền mụ vợ già đã không còn yêu
kiều còn la lối khóc lóc nhưng lại sợ hãi không dám lên giọng, chỉ đành
phải nhẫn nại nói: "Nóng chết đi được! Có chuyện gì thì để tôi thay quan phục đã rồi nói, bảo phòng bếp cũng mang đồ ăn lên!"
Niệm Kiều
vội vàng dâng lên áo dài bằng vải bông, muốn hầu hạ Lưu Thừa Thải thay
quần áo, Niệm Nô nói: "Phu nhân thấy trời nóng cố ý sai phòng bếp làm
cho lão gia mấy món mát mẻ, đặt ở trong hồ băng, nô tỳ lập tức đi lấy
tới."
Thích phu nhân thấy hắn nóng đến nỗi mồ hôi đầy đầu thì khó được hiền huệ hỏi hắn: "Có trà Mông Đỉnh Thạch Hoa mới vừa pha xong,
ông có muốn uống không?"
"Sao lại không muốn? Mang cho tôi một
chén lớn tới!" Lưu Thừa Thải thay ra áo dài mát mẻ, nhẹ nhàng, hưởng thụ mà nằm dài trên ghế, giơ chân lên để Niệm Kiều tháo ủng. Không ngờ chân lão nóng đến nỗi sưng lên, lão lại không thích đi ủng to nên càng khó
tháo, Niệm Kiều sợ hãi đến nỗi mồ hôi thơm rơi như mưa, vừa sợ làm đau
lão, lại sợ trì hoãn thời gian ở trước mặt lão làm Thích phu nhân nghi
ngờ, càng luống cuống lại càng khó tháo.
Vốn dĩ trong lòng Lưu
Thừa Thải có chút bực bội muốn mắng người, mới vừa nhìn lên đã thấy trên má Niệm Kiều là một lớp mồ hôi mỏng như giọt sương sớm trên cánh hoa,
đôi môi đầy đặn hồng nhuận, cổ dài trắng muốt cùng với áo ngực màu xanh
biếc...... Lão cảm thấy ngày hè nóng bức như có một cơn gió lạnh thổi
qua làm sự bực bội cũng biến mất. Lão cũng không nói gì, chỉ nâng chân
để Niệm Kiều cởi giày, thậm chí còn gập cổ chân lại để nàng càng khó
tháo xuống.
Niệm Kiều thường xuyên làm việc này, sao có thể không rõ lão đang cố tình làm khó dễ chứ? Nàng ta sợ hãi liếc nhìn qua hàng
lông mi thì thấy Lưu Thừa Thải cũng đang nhìn nàng, biểu tình trên mặt
khó đoán. Nàng bị dọa đến nỗi suýt nữa hồn phi phách tán, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng, không nhịn được phải run giọng gọi: "Phu nhân......"
Lưu Thừa Thải thấy mất hứng, nâng chân đạp một phát vào ngực Niệm Kiều,
mắng: "Đồ ăn không ngồi rồi ngu ngốc! Có tháo cái ủng cũng không làm
được! Lúc hầu hạ phu nhân thì cẩn thận lắm mà, ta không phải chủ nhân
của các ngươi à!"
Niệm Kiều bị đá ngã ngồi xuống đất, ngay sau đó bò dậy dập đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt cũng không dám lên tiếng.
Đắc tội lão gia thì chỉ cần bị đạp một phát chứ đắc tội phu nhân là phải mất mạng.
Thích phu nhân bưng trà lại đây thấy thế thì cười khẩy một tiếng, đập mạnh bình trà xuống cái bàn bên cạnh Lưu Thừa Thải, nước trà nóng bỏng bắn ra làm Lưu Thừa Thải phải giật bắn người lên kêu to.
Bà không quan tâm, đuổi Niệm Kiều ra ngoài rồi phun nước bọt lên mặt Lưu Thừa Thải, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ lão già không biết xấu hổ!
Gây chuyện rồi làm hại cả vợ cả con, chuyện còn chưa giải quyết đã có
suy nghĩ bẩn thỉu! Tai họa sắp giáng xuống đầu, tôi xem ông phải làm
sao! Sớm hay muộn thì hương khói Lưu gia cũng bị chặt đứt!"
Ngọn
lửa trong lòng Lưu Thừa Thải càng ngày càng cao, lão cắn răng rụt bụng
khó khăn mới nuốt đám lửa lại, nén giận lấy tay áo lau nước bọt trên
mặt, dậm chân nói: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Thích phu nhân cũng
trút giận đủ rồi, mới kể chuyện ngày hôm nay: "Ông còn không nghĩ ra
biện pháp thì không phải ma ốm kia khiến con trai ông giết người thì ả
dâm phụ kia cũng diệt hết hương khói Lưu gia nhà ông!"
Lưu Thừa
Thải đã sớm định liệu trước nhưng lại cố tình làm bà nóng nảy: "Việc đã
đến nước này, bà bảo phải làm sao?" Hà gia ăn quả cân quyết tâm, chẳng
lẽ lão còn có thể tới tận cửa cướp ma ốm kia về à? Chỉ cần Hà gia lấy ra vật kia cũng không cần lão trả tiền, vậy là được, lão cũng không tin
tương lai Hà gia dám đối nghịch với một vị quan tam phẩm là lão! Còn ả
quận chúa kia, không phải Lưu Sướng cũng thích sao? Quận chúa được sủng
ái, còn được yêu quý hơn một công chúa thật thụ, nếu nàng ta muốn gả cho Lưu Sướng cũng không phải chuyện gì to tát, cũng đâu phải không thể
sinh, làm sao hương khói lại bị chặt đứt được?
Thích phu nhân
nghe vậy thì mắt trừng to hết cỡ, xông lên nắm lỗ tai Lưu Thừa Thải:
"Ông có phải là đàn ông không hả? Tôi gả cho ông làm gì? Tôi phải làm
sao? Được, được, ông hỏi rất hay, hay bây giờ chúng ta gọi con trai ông
đến đây để nói rõ ràng......"
Lưu Thừa Thải ăn đau lại thấy ngoài mành tựa như có một bóng người thì càng tức giận, lão giật tay của
Thích phu nhân ra, nói: "Đúng là đồ đàn bà! Cần gì phải làm thế! Hà gia
chỉ là một thương hộ hèn mọn, dù có mấy đồng tiền, quen biết mấy người
phú quý thì cũng chả có gì to tát! Làm sao so được với gia đình trâm anh ba đời như nhà ta? Nếu nhà hắn ngoan ngoãn nhận thua thì tôi cũng coi
như bỏ qua! Còn nếu muốn chống đối...... thì tôi sẽ không để yên! Bà
cũng đừng suốt ngày treo từ dâm phụ ngoài miệng nữa, cẩn thận không họa
là từ miệng mà ra đấy! Nếu nàng thật sự muốn vào cửa nhà này thì tôi với bà có khả năng ngăn cản không? Thực ra là bà sợ thân phận của nàng cao, sợ không còn cái uy của mẹ chồng thôi đúng không!"
Thích phu
nhân nghe lão nói thì mặt lúc đỏ lúc trắng nhưng lại không cam lòng nhận thua như vậy, bà đang muốn nói tiếp thì Lưu Thừa Thải đã bước nhanh ra
ngoài. Thấy Lưu Thừa Thải đi mà không thèm quay đầu lại thì bà có chút
hoảng hốt nhưng cũng không thể ném mặt để gọi người đến hỏi Lưu Thừa
Thải rốt cuộc đi đâu. Cho đến tận khi Chu ma ma đang trông coi Lưu Sướng sai người tới nói là lão đi đến sân của Lưu Sướng thì bà mới thở dài
nhẹ nhõm một hơi. Khi Niệm Kiều đi lên hầu hạ thì bà ta nhìn ngang nhìn
dọc cũng thấy không vừa mắt, rồi suy nghĩ xem có nên đánh đuổi nàng ta
ra ngoài không.
Đúng lúc này có người tới báo: "Cữu phu nhân đã
tới." Thì ra là thê tử của đệ đệ ruột bà ta Bùi phu nhân tới chơi. Thích phu nhân đang lúc khó chịu nên có chút cáu kỉnh, phiền chán nói: "Trời
đã tối rồi, bà ta còn đến làm gì không biết?" Nhưng cũng không thể không gặp, chỉ có thể sai Niệm Kiều hầu hạ thay quần áo trang sức rồi bước
chậm rãi ra ngoài đón người.
Bùi phu nhân trẻ tuổi cùng lắm mới
ba sáu ba bảy tuổi, trên đầu cắm một cây trâm có hình một con chuồn
chuồn bằng vàng nạm ngọc, mặc một chiếc váy lụa in hoa có màu sắc sặc
sỡ, khoác một dải lụa choàng màu xanh da trời có viền vàng, chân đi một
đôi giày tơ vàng bách hợp, mặt mày hớn hở đi vào, cười nói: "A tỷ, muội
định tới đây từ hai ngày trước rồi nhưng nhiều việc quá nên chưa tới
được. Hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian rảnh nên tới tìm tỷ đây."
Thích phu nhân đạm nhiên mời bà ngồi xuống, trước tiên hỏi sức khỏe mọi người trong nhà rồi mới hỏi lí do bà ta đến đây.
Bùi phu nhân thấy Thích phu nhân miễn cưỡng, tỏ rõ là không vui thì cũng
không vội nói chuyện của mình mà chỉ quan tâm nói: "Trời nóng quá nên tỷ không khỏe à? Ngài cũng đừng lo nghĩ nhiều, không thể quá nuông chiều
con trai con dâu được."
Bà ta không nói đến thì không sao, nhắc
tới càng làm cho lỗ mũi Thích phu nhân suýt nữa phun lửa, bà hừ một
tiếng rồi nói: "Đừng nói đến bọn chúng nữa! Chỉ cần nhắc đến là ta lại
tức giận!"
Bùi phu nhân kinh ngạc nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ai làm ngài không vui? Mau nói cho ta nghe đi, ta sẽ trút giận thay
ngài!" Chuyện lớn Hà gia dọn đồ vật từ Lưu gia đã sớm lan truyền từ trên phố đến các công sở, bà ta thật ra đã nghe nói rồi. Nhưng hôm nay bà ta đến đây phải giả vờ không biết để tự Thích phu nhân nói ra mới phù hợp.
Thích phu nhân nói lại chuyện ngày đó vẫn tức giận đến run rẩy: "Hà gia kia
đúng là toàn người thô bỉ, cả nhà đều không coi ai ra gì, không có một
chút giáo dưỡng nào......"
Bùi phu nhân im lặng nghe bà nói xong, mới nói: "Ta nghe Nhị nương nói, ngày đó Tử Thư đánh nhau với người ta, hình như người có con ngựa nhảy múa, cũng là người liên quan đến Hà gia đúng không?"
Thích phu nhân oán hận nói: "Tất nhiên là thế! Là
biểu ca bà con xa của ma ốm đoản mệnh, chính là tên Lý Hành Chi con của
Trường sử phủ Ninh Vương không thích làm quan mà chạy đi làm buôn bán
kia! Một tên không có đầu óc, bị ma ốm xúi giục hai câu đã xông lên đánh con ta! Hôm nay lại suýt nữa chĩa kiếm vào thằng bé, bọn hắn phải cầu
xin trời phật đừng để rơi vào tay ta!"
Bùi phu nhân hùa theo bà
ta một lúc rồi ra vẻ không thèm để ý nói: "Ta nghe Đại Lang nói, Tết
Đoan Ngọ cũng là ngày sinh của Hoàng Hậu nương nương, phủ Ninh Vương
muốn dâng lên hai con ngựa nhảy múa để mừng thọ nương nương, đến lúc đó
sẽ biểu diễn ở lầu Cần Chính. Không biết ngài và tỷ phu đã nghe qua
chuyện này chưa?"
Thích phu nhân không khỏi sững sờ, Hoàng Hậu
sinh có hai hoàng tử, trưởng tử được phong Thái Tử, mới hoăng (chết) hơn hai năm. Hoàng Hậu nương nương vô cùng thương tâm, Thánh Thượng vì để
bà bớt u buồn, lúc này mới nhân cơ hội hạ lệnh mọi người đến hiến nghệ.
Tiên thái tử hoăng hơn hai năm, hoàng tử thành niên, tài đức sáng suốt
có một đống, nhưng Thánh thượng vẫn không lập Thái Tử khác, có thể thấy
được sự yêu quý của Ngài. Mà Ninh Vương này không khéo đúng là ấu tử
(con út) của Hoàng Hậu.
Nghĩ đến đây, bà ta đập tay mạnh xuống
bàn, mắng: "Khó trách Lý Hành Chi lại to gan như vậy! Hà gia thì không
coi ai ra gì! Thì ra là có chỗ dựa này!"
Bùi phu nhân cúi đầu
không nói, Lý gia người ta làm trường sử phủ Ninh Vương cũng không phải
một ngày hai ngày. Không hiểu sao bây giờ bà ta mới nghĩ đến? Chẳng lẽ
người sống sung sướng lâu rồi nên đầu óc cũng bị trì độn?
Thích phu nhân suy nghĩ một lát, rồi lại nở nụ cười: "Ta cũng không sợ hắn!"