Mẫu Đơn mang theo một loạt cái đuôi đi vào hậu viện, nàng tìm thấy một
chỗ đất trống trong hậu viện cách xa nơi trồng các cây hoa mẫu đơn khác, nơi này có địa thế cao ráo, rộng rãi, thoáng gió, cũng có thể che đậy,
tầng đất mềm xốp, phì nhiêu, thích hợp làm nhà mới cho cây mẫu đơn đốm
tím.
Lâm mụ mụ cười chỉ bên cạnh núi giả: "Đan Nương, trồng nó vào chỗ đó đi, cho gần những cây hoa mẫu đơn khác."
Mẫu Đơn lắc đầu: "Chỗ này là được rồi."
Lâm mụ mụ đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lát, nói: "Ừm, nơi này cũng khá tốt."
Mẫu Đơn chỉ mỉm cười. Cây hoa mới mua tuyệt đối không thể trồng cùng các
loại cây cối khác trong nhà, nguyên nhân là nếu bản thân nó có mang sâu
bệnh thì sẽ lây bệnh cho các cây cối khác. Cách tốt nhất là trồng nó ra
một chỗ riêng rồi quan sát cẩn thận một thời gian, sau khi xác nhận nó
khỏe mạnh thì mới có thể để nó gần cạnh các loại hoa cỏ khác.
Sau khi chọn được nơi phù hợp, Mẫu Đơn thấy đóa hoa trên đầu cành đang nở
rộ thì cảm thấy nếu vứt đi sẽ rất đáng tiếc, nàng kêu Khoan Nhi lấy cây
kéo lớn chuyên dùng để cắt tỉa hoa, bình hoa cùng với một thau đồng có
sẵn nước tới. Nàng vén tay áo, ấn cành hoa đã nở rộ và những cành có nụ
hoa chuẩn bị nở vào trong nước rồi cắt xuống, sau đó đưa cho cháu trai
cháu gái để cắm vào trong bình.
Mấy đứa nhỏ từ trước đến nay nhìn thấy mọi người cắt hoa đều là dùng kéo tùy tiện cắt. Nên chưa thấy cách ấn hoa vào nước sau đó mới cắt này của Mẫu Đơn. Nhuế Nương mười tuổi
hiếu kỳ nói: "Cô cô, vì sao phải ép chúng vào nước trước rồi mới cắt
xuống ạ? Với lại cô cắt hoa theo chiều nghiêng."
Ép vào trong nước xong mới cắt, đó là vì để không cho không khí xâm nhập
vào các ống dẫn của cành cây, trở ngại việc hấp thụ hơi nước, cắt theo
chiều nghiêng để tăng diện tích tiếp xúc với nước do đó tăng lượng nước
mà nó hấp thụ. Nhưng Mẫu Đơn cũng không thể nói rõ kiến thức này cho bọn nhỏ, chỉ có thể nói qua loa: "Làm như vậy thì thời gian hoa tồn tại sẽ
lâu hơn."
Bọn nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, đứa nào đứa nấy
ngồi xổm bên cạnh đưa đồ vật, mồm năm miệng mười hỏi: "Cô cô, hôm nào cô còn muốn lên phố không? Có thể cho chúng cháu đi cùng không?" "Cô cô,
cô dạy cháu trồng hoa đi." "Cô cô, hôm nay cô mua hoa không đẹp bằng mấy loại khác nhưng lại thơm hơn một chút. Cô vì nó thơm nên mua đúng
không?" "Cô cô, mọi người đi ăn đào lạnh phải không? Sao không mua về
cho chúng cháu?"
Mẫu Đơn vừa mỉm cười vừa trả lời các câu hỏi đủ
loại kì quái của bọn nhỏ, Mẫu Đơn lấy kéo cẩn thận cắt bỏ những phần rễ
bị hư hại của cây mẫu đơn đốm tím đã bị chẻ, gãy nhưng không rụng, đồng
thời nàng cũng cắt bỏ những cành quá rậm rạp và yếu ớt ở gốc. Sau đó sửa sang lại các cành còn lại theo hình dáng nàng muốn, để lại các chồi bên ngoài và cắt bỏ lần lượt một phần hai đến một phần bốn sao cho số lượng cành ít hơn số lượng rễ. Rồi nàng mới dừng lại và ra lệnh bà tử đào hố.
Vốn dĩ trước tiên nên rắc phân lân, phân đạm và thuốc trừ sâu vào đất để
tiêu diệt côn trùng có hại trong đất và sâu bệnh gây hại bộ rễ, sau đó
lại ngâm cả gốc cây vào trong hỗn hợp trên để tiêu diệt sâu bệnh có sẵn
trên cây cối, nhưng đây là cổ đại thì nàng đào đâu ra mấy thứ đó?
Nàng phải dùng biện pháp cổ đại, phân phó bà tử dùng bột tỏi trắng trộn lẫn
vào đất mịn để phòng sâu bệnh, lại thả bã đậu đã nghiền nát ở đáy hố làm phân bón lót, rồi mới đem cây mẫu đơn đốm tím trồng xuống theo phương
diện âm dương lúc đầu, bởi vì mẫu đơn nếu trồng sâu thì rễ sẽ bị thối
nên nàng cũng không trồng sâu, chỉ vùi lấp bùn đất đến chỗ mà cây được
trồng như lúc trước, sau đó sắp xếp cho bộ rễ cân bằng rồi mới ấn đất
chặt xuống, dùng cột gỗ để cố định lại.
Mẫu Đơn đang muốn gọi
người lấy nước giếng đã được phơi qua để tưới hoa, quay mặt lại thì thấy một đám người vây xung quanh, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự ngạc
nhiên.
Thị thiếp của Hà Chí Trung cũng là mỹ nhân Dương Châu
Dương thị mặc một chiếc váy lụa thêu hoa màu xanh ngọc, mày vẽ cong như
trăng non, đôi môi màu thạch lựu, trên khuôn mặt tròn trắng như ngưng
chi là nụ cười ngọt ngào, tay cầm quạt tròn mỹ nhân nói: "Ai da, Đan
Nương đúng là rất có tiền đồ, còn tự trồng hoa cơ đấy, bộ dáng con trồng hoa còn chuyên nghiệp hơn cả lão Trương nhà ta đó."
Lão Trương
là thợ trồng hoa chuyên môn chăm sóc hoa cỏ ở Hà gia. Sầm phu nhân nghe
Dương thị hình dung như vậy thì không vui, cái gì mà có tiền đồ còn so
với thợ trồng hoa? Bà lập tức nói: "Dưỡng hoa sinh tình, từ trước con bé đã thích làm mấy việc này, khi đó sức khỏe còn không tốt, tất nhiên chỉ có thể để người khác làm. Hiện tại sức khỏe của con bé đã tốt hơn cũng
có tinh thần hơn, tất nhiên là muốn tự bản thân trồng rồi."
Mọi
người thấy Sầm phu nhân không thèm che giấu sự thiên vị thì đều mỉm
cười. Dương thị cũng không tức giận, chỉ cười: "Thật ra tì thiếp vẫn
luôn cảm thấy, lần này Đan Nương về nhà nhìn trạng thái rất tốt, dường
như tất cả bệnh tật đều không còn, chứng minh nàng đã khổ tận cam lai,
từ giờ chỉ chờ hưởng phúc thôi."
Sầm phu nhân thích nghe những lời này, vừa sai người đi lấy nước cho Mẫu Đơn rửa tay vừa cười nói: "Ngươi nói đúng đấy."
Mẫu Đơn chỉ mỉm cười, bởi vì sau khi trồng xong thì khâu tưới nước là quan
trọng nhất nên nàng cũng không dám buông tay để người khác đến làm, nàng cầm gáo múc nước tỉ mỉ tưới hết toàn bộ cây trong một lần, sau đó mới
buông gáo múc nước chuẩn bị rửa tay. Sau khi nàng rửa tay xong, không
ngờ lại là Ngô thị tự mình đưa khăn cho nàng lau tay, dọa nàng giật
mình: "Sao di nương lại khách sáo như vậy?"
Ngô thị cười ôn hòa
nói: "Ta chỉ thuận tay mà thôi." Sau đó kiên quyết nhét khăn vào tay Mẫu Đơn, thân thiết kéo tay rồi lau khô cho nàng.
Dương thị đứng quạt ở bên cạnh, cười cổ quái. Thấy mẹ ruột của nam nhân nhà
mình tận tâm lấy lòng Mẫu Đơn như thế, Chân thị cảm thấy không vui, quay mặt đi nói chuyện với Trương thị.
Mẫu Đơn thu hết phản ứng của
mọi người vào trong mắt nhưng cũng không thể cự tuyệt sự ân cần của Ngô
thị, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận rồi nghiêm túc nói cảm tạ.
Tuy Ngô thị là thiếp nhưng địa vị ở Hà gia không chỉ giống một người thiếp
bình thường. Bà nhận được sự tôn trọng thật sự của mấy huynh đệ Hà Đại
Lang, đặc biệt là Hà Tứ Lang, đối xử với bà càng thân thiết.
So
sánh với Sầm phu nhân và Dương thị, Ngô thị không có mỹ mạo, chỉ vì bà
là nha hoàn hồi môn của Sầm phu nhân, nhận được sự tín nhiệm của Sầm phu nhân lại tuổi lớn nên mới làm thiếp cho Hà Chí Trung sinh ra Hà Tam
Lang. Nhiều năm qua, dù Hà Chí Trung đi ra ngoài buôn bán hay ở nhà, bà
vẫn luôn đi theo nâng khăn bưng nước ở bên người Sầm phu nhân, giúp đỡ
lo liệu việc nhà, kính cẩn nghe theo, rất được sự yêu quý và tôn kính
của mọi người trong nhà từ trên xuống dưới.
Nhưng nguyên nhân bà
chân chính có được sự nể trọng của Sầm phu nhân, Hà Chí Trung và đám
người Hà Đại Lang lại không phải cái này. Mẫu Đơn cũng không phải con
gái duy nhất trong nhà này, trước nàng còn có một tỷ tỷ chết non do Ngô
thị sinh, chỉ nhỏ hơn Hà Tam Lang một tuổi.
Lúc ấy, Hà gia còn xa mới có được sự giàu có như bây giờ, cũng không có nhiều người hầu hạ.
Khi Hà Tứ Lang sinh ra, Sầm phu nhân khó sinh, Hà Chí Trung lại không ở
nhà, bà toàn tâm toàn ý lo cho Sầm phu nhân, vội vàng đến quên hết tất
cả. Đợi sau khi Sầm phu nhân thoát khỏi nguy hiểm, mẹ con bình an, mọi
người mới phát hiện không thấy Hà đại tỷ, tìm mãi, tìm mãi mới thấy ở
dưới giếng.
Từ đó về sau, Sầm phu nhân cùng Hà Chí Trung luôn có
cảm giác mắc nợ bà, luôn lo lắng thay bà và Hà Tam Lang hơn vài phần, Hà Tứ Lang càng nhớ kĩ ân tình của bà, yêu cầu Lý thị nhất định phải tôn
trọng Ngô thị. Lý thị quả nhiên làm được, cũng bởi vậy mà kết oán với
con dâu của Ngô thị, thê tử của Tam Lang Chân thị.
Từ trước, Mẫu
Đơn cũng khá thân thiết với Ngô thị nhưng Mẫu Đơn bây giờ lại luôn có
chút khách sáo với bà và Dương thị. Không phải trong trí nhớ Ngô thị
từng có chỗ nào không tốt với Sầm phu nhân và huynh muội Mẫu Đơn, mà
thấy nhiều khi bà quá tốt, thậm chí còn quan tâm các nàng hơn cả Hà Tam
Lang và Chân thị. Nàng không nghĩ ra nguyên nhân nào sẽ làm cho một
người có thể làm đến mức đó.
Sầm phu nhân thấy bộ dáng không tự
nhiên của Mẫu Đơn, lại nhìn thấy Dương thị và Chân thị cũng vậy thì cười nói: "A Ngô à, ngươi cứ kệ nàng đi, nàng hoạt động một chút cũng tốt
cho sức khỏe của nàng."
Mẫu Đơn nhân cơ hội này rút khăn từ trong tay Ngô thị ra, hờn dỗi nói: "Người ta đã là người lớn rồi, di nương
còn làm như vậy thì bọn nhỏ sẽ chê cười con."
Ngô thị mỉm cười,
chủ động lui đến phía sau Sầm phu nhân. Dương thị cười mỉa, ngó Ngô thị
nói: "Tỷ tỷ còn coi Đan Nương là trẻ con à. Muội mười sáu tuổi đã sinh
Lục Lang, Đan Nương cũng sắp mười tám tuổi rồi!"
Ngô thị chỉ cười không nói.
Sầm phu nhân lại khó chịu.
Chân thị thấy thế thì càng tức giận, trong lòng thầm nghĩ Mẫu Đơn tỏ vẻ gì
chứ? Lại trách Ngô thị luôn cúi thấp đầu trước mặt người khác, cẩn thận
lấy lòng Sầm phu nhân cũng được nhưng sao phải như vậy đối với Dương thị và tất cả mọi người, tính tình Hà Tam Lang cũng là kiểu thành thật như
thế, suốt ngày đi theo sau nịnh nọt, lấy lòng Hà Đại Lang, Hà Nhị Lang,
làm cho địa vị của nàng ta cũng thấp hơn mấy chị em dâu khác một bậc.
Vũ Hà ở một bên thấy sắc mặc Chân thị khó coi thì lập tức cầm hai cành mẫu đơn đốm tím đưa cho nàng ta, cười nói: "Tam phu nhân, ngài nhìn xem hoa này có thơm không, không giống mấy loại khác đâu."
Ai mà thích
mấy cành hoa vứt đi này chứ? Chân thị mím môi cười nói: "Ta chỉ là một
người thô bỉ, làm sao hiểu được mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này chứ? Sắc trời không còn sớm, nhanh chóng làm xong đi." Nàng ta cũng không nhận cành
mẫu đơn trong tay Vũ Hà, chỉ dắt con trai duy nhất Hà Liệt đi trước nói: "Ngươi còn chưa học thuộc bài đâu đấy, chúng ta đi học tiếp." Rồi hỏi
hai đứa con gái: "Các ngươi đã viết xong chưa? Trời sắp tối rồi, nếu
không viết xong, đợi cha ngươi về nhà, ta sẽ bảo hắn thu thập các
ngươi!" Dọa làm Tuệ Nương và Vân Nương hoang mang, lo sợ chạy theo nàng.
Dương thị lập tức sai người nhận cành mẫu đơn trong tay Vũ Hà, cười nói:
"Tính tình của thê tử Tam Lang này, nói gió là gió, nói mưa là mưa. Ta
chưa từng thấy hoa mẫu đơn thơm như vậy, thôi cho ta đi."
Vũ Hà
lập tức đưa qua, những người còn lại cũng chia hết mấy bông mẫu đơn đốm
tím khác để hòng che lấp sự không vui mà Chân thị mang đến.
Tiết
thị từ tiền viện đi tới gọi mọi người, nói Hà Chí Trung đã về nhà, vì
thế một đám nữ nhân và bọn nhỏ đều đi về phía tiền viện, Ngô thị đi đến
bên cạnh Mẫu Đơn nói nhỏ: "Người tam tẩu của con giận là ta. Con đừng so đo với nàng."
Mẫu Đơn cười nói: "Tất nhiên là không ạ." Một đại
gia đình chính là như vậy, có người đột nhiên tức giận, có người lại đột nhiên vui mừng, đều là chuyện bình thường, nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn
rồi.
Màn đêm buông xuống, Lý Hạnh lại theo cha con Hà Chí Trung
trở về, hắn bình thản cười nói như thường, cũng không cảm thấy ngại
ngùng khi lừa Hà gia, giống như đây là một chuyện rất đỗi bình thường.
Hà Chí Trung cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, sau khi ăn xong thì
giữ Lý Hạnh ở trong thư phòng nói chuyện một lúc lâu, sau khi ra tới thì tuyên bố, đã tìm được người hòa giải, làm Đại Lang cùng Nhị Lang ngày
mai cùng ông đi Lưu gia. Tiên lễ hậu binh.