Bởi vì chợ phía đông gần
tới hoàng cung nên xung quanh là nơi ở của nhiều quan to hiển quý, kinh
doanh cũng chủ yếu là hàng hóa thượng đẳng, xa xỉ, nếu muốn bán hoa mẫu
đơn với giá tốt thì cũng nên đến đây. Cho nên, mấy người Mẫu Đơn sau khi ra phường Tuyên Bình thì trực tiếp đi về hướng chợ phía đông.
Chợ Đông (chợ phía đông) được chia thành chín khu vực bằng bốn đại lộ song
song được rải sỏi rồi đầm nén chặt, mặt đường kiên cố, rộng chừng gần
mười thước, có rãnh thoát nước và vỉa hè riêng, giao nhau thành hình chữ T, ba khu vực lớn ở giữa là sở quản lý thị trường, sở bình chuẩn (*) và kho tồn trữ lương thực. Sáu khu vực còn lại bao gồm quán rượu, quán
thịt, tiệm điểm tâm, in ấn, cửa hàng vải lụa gấm vóc, cửa hàng châu báu
đồ cổ, hung tứ, lò luyện sắt, người cho thuê lừa, cửa hàng giấy bút,
diễn kịch, đánh đàn, hồ phóng sinh để cung cấp nước cho các thương hộ.
Chín khu vực này lại bị bao quanh bởi nhiều con hẻm nhỏ phân cách thành
nhiều khu vực nhỏ hơn, vô số cửa hàng nằm dọc các con phố, người đi
đường như dệt cửi, đầu đường cuối ngõ vang lên tiếng tỳ bà rồi tiếng
đàn, tiếng cười nói, la hét của mọi người, thể hiện sự sầm uất, náo
nhiệt không nói lên lời.
(*): Sở bình chuẩn: được thành lập vào
thời nhà Đường, phụ trách các công việc về thị trường trong khu vực,
giúp làm ổn định giá cả hàng hóa trên thị trường thông qua việc thu mua
nguyên liệu thông qua thương mại chính thức.
Nhìn từ góc độ kiến
trúc thương nghiệp thì ngay cả một người hiện đại như Mẫu Đơn cũng thấy
bố cụng của chợ Đông vô cùng hợp lý, đầy đủ các công trình, giao thông
thuận lợi. Nàng đi theo phía sau Trương thị và Tôn thị, hết nhìn đông
lại nhìn tây, cái gì cũng thấy tò mò, có thể nói vui vẻ đến quên hết tất cả.
Tôn thị và Trương thị thấy nàng nhìn đông nhìn tây, chỉ nghĩ nàng bị Lưu gia không cho ra cửa, bây giờ được ra ngoài giống như chim
nhỏ bay ra khỏi lồng, làm sao lại không thích sự náo nhiệt cho được? Bọn họ cũng mặc nàng, nắm dây cương ngựa một cách thả lỏng để con ngựa tự
do đi lại, muốn đi đến đâu thì đến, cũng làm đôi mắt Mẫu Đơn được hưởng
một bữa tiệc thịnh soạn. Vậy mà trong kí ức của nàng, sự phồn hoa của
chợ Đông còn kém xa chợ Tây nhưng muốn đi du ngoạn chợ Tây còn cần chờ
một thời gian nữa.
Mẫu Đơn ngắm nghía khoảng hơn nửa canh giờ thì mới nhớ ra việc chính của nàng hôm nay: "Tẩu tẩu, vì sao không thấy chợ hoa mẫu đơn đâu?"
Tôn thị cười nói: "Đan Nương muốn xem hoa mẫu đơn thì phải đến hồ phóng sinh ở bên kia mới có."
Hoa mẫu đơn thường cần phải nhiều ngày mới nuôi dưỡng được nên cũng được để ở nơi quý trọng, ngày thường đa số người muốn mua đều là nghe danh mà
đến tận trong vườn, mà không có cửa hàng chuyên kinh doanh. Nhưng vì để
các quý nhân thuận lợi mua sắm cũng vì thuận tiện nâng giá, người nông
dân trồng hoa sẽ chọn hoa trong nhà đưa tới chợ Đông. Lại bởi vì toàn bộ chợ đều phải dùng nước từ hồ phóng sinh bên kia, độ ẩm ở đó cũng cao,
cây liễu cao lớn, dưới tàng cây râm mát, các loại hoa cỏ đều sinh trưởng ở phía đó.
Mẫu Đơn nghe vậy thì kéo cương ngựa, làm con ngựa xoay người đi trở lại: "Vậy thì chúng ta cũng đi về phía đó đi."
Ở đây có nhiều quán rượu, đa số là do người Hồ mở, ăn mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng là váy áo lụa mỏng đang là trào lưu, mắt xanh, mặt
mày sắc nét, Hồ cơ diễm lệ quyến rũ, phong tình vạn chủng đứng ở cửa,
giơ chén rượu, cười mời chào các vị khách đi qua vào uống rượu. Bên
trong quán rượu là tiếng sáo, tiếng ca, tiếng mời rượu hòa trộn vào
nhau.
Khi đi qua quán rượu lớn nhất, Mẫu Đơn chú ý thấy Hồ cơ ở
cửa trẻ tuổi và xinh đẹp hơn nhiều so với các quán rượu khác. Trương thị dùng roi ngựa chọc Tôn thị, cười nói: "Ta nhớ rõ lão lục thích nhất đến chỗ này, có phải không?"
Trên mặt Tôn thị xuất hiện sự tức giận, lấy roi chọc lại nàng, nói: "Là ngũ ca mang hắn tới!"
Trương thị thấy nàng tức giận, kêu một tiếng "Ai da", cười nói: "Tức giận cái
gì chứ? Huynh đệ bọn họ cũng đâu có rảnh rỗi, chắc là cả tháng cũng mới
tới được một lần, cũng không thể làm cái gì, chủ yếu đều là chiêu đãi
khách nhân, bàn chuyện làm ăn mà thôi."
Một khúc đàn Không bay
bổng từ không trung truyền đến, Tôn thị hừ một tiếng, tròng mắt xoay
tròn, dùng roi ngựa chỉ vào một Hồ cơ với sắc mặt u buồn, mặc một chiếc
váy lụa mỏng màu xanh nhạt, tóc màu nâu đang dựa nghiêng vào cửa sổ lầu
hai đánh đàn Không cười nói: "Ngũ tẩu, tẩu xem đó là ai? Mã Nhã Nhi,
đúng không? Là người lần trước chuốc say ngũ ca?"
Lần này đến phiên Trương thị không cao hứng, trề môi nói: "Ta thấy nàng cũng đâu hơn ai, đánh đàn cũng khó nghe bỏ xừ."
Mẫu Đơn cười tủm tỉm nghe hai tẩu tẩu đấu võ mồm, ngẩng đầu híp mắt nhìn
lên thấy Mã Nhã Nhi kia có làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ đầy đặn,
váy áo màu xanh nhạt càng làm nổi bật đôi mắt màu xanh biếc của nàng,
một cái tay trắng muốt đặt bên cửa sổ, trên cổ tay nhỏ nhắn mỹ lệ đeo
một chuỗi chuông vàng tinh xảo, tràn ngập phong tình của dị quốc, mỹ lệ
lại quyến rũ, cũng khó trách một người nam nhân trưởng thành khỏe mạnh
như Hà Ngũ Lang sẽ bị nàng chuốc say.
Mã Nhã Nhi thấy Mẫu Đơn
nhìn nàng ta thì đột nhiên ngừng tay đánh đàn Không, thu hồi vẻ u buồn
trên mặt, tươi cười xinh đẹp và vẫy tay về phía Mẫu Đơn. Mẫu Đơn do dự
một lát rồi cũng hơi mỉm cười đáp trả.
Vũ Hà kinh ngạc: "Ôi, nàng ấy cười với Đan Nương kia. Hả, Đan Nương, sao ngài cũng nhìn nàng cười?"
Trương thị cùng Tôn thị lập tức ngừng đấu võ mồm, cùng nhất trí nhìn về phía
Mã Nhã Nhi, phẫn uất nói: "Đan Nương, những ả Hồ cơ này cũng chẳng tốt
lành gì đâu, muội cười với ả làm gì?"
Mẫu Đơn chỉ im lặng cụp
mắt, đánh ngựa đi trước. Chẳng lẽ người ta nhìn nàng cười, nàng lại lại
trợn mắt lườm người ta sao? Cũng chỉ là cười một cái mà thôi, xong rồi
cũng đâu ai thấy chứ?
Mã Nhã Nhi kia vốn dĩ thấy Mẫu Đơn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, tươi đẹp đáng yêu, lại tò mò nhìn nàng, chỉ nghĩ là
tiểu nương tử của gia đình giàu có nào đó đi xem náo nhiệt nên mới muốn
đùa giỡn nàng một chút. Ai ngờ Mẫu Đơn lại cười đáp lại, tuy nụ cười đó
mang theo chút ngượng ngùng nhưng lại không lộ ra khinh thường, nàng ta
nhướng mày kinh ngạc, quay đầu nhìn vào bên trong cười nhẹ: "Bên ngoài
có một tiểu mỹ nhân, cười nhìn rất xinh đẹp."
Hai nam tử trẻ tuổi bên trong đang uống rượu nghe nói vậy thì đều ngẩng đầu lên, trong đó một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài màu hạt dẻ lại lập tức
xông đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nhưng chỉ thấy ba nữ tử trẻ tuổi
mặc quần áo đẹp đẽ quý giá cưỡi ngựa, bị mấy tôi tớ, tỳ nữ vây quanh,
dần dần đi xa. Vội kéo Mã Nhã Nhi, gấp gáp nói: "Đó là ai? Mỹ nhân đó là ai?"
Mã Nhã Nhi lại không nói, đôi mắt đẹp chuyển động, chỉ nhìn nam tử cười nói: "Phan Nhị Lang, không phải ngài luôn tự xưng là có một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhìn mỹ nhân rất chuẩn sao? Ngài đoán thử xem,
nếu ngài đoán được, hôm nay ta chỉ tính một nửa tiền thưởng thôi còn nếu không đoán được thì về sau nếu ngài muốn uống rượu thì chỉ được đến
quán rượu nhà ta thôi."
Phan Nhị Lang cười nói: "Vậy nếu nhà
ngươi đóng cửa thì ta không được uống rượu nữa à? Nhiều nhất là ta sẽ
tới nhà ngươi mười lần thôi."
Mã Nhã Nhi chỉ cười, nghiêng người khom lưng nói: "Mời lang quân."
Phan Nhị Lang thấy mỹ nhân đã càng đi càng xa, vì Mẫu Đơn bị Trương thị cùng Tôn thị vây quanh nên chỉ vào bóng dáng Mẫu Đơn nói lung tung: "Tất
nhiên là nàng mặc áo màu lam kia!" Không đợi Mã Nhã Nhi trả lời đã cho
hai ngón tay vào miệng, thổi huýt sáo rồi còn hét lớn: "Nữ tử mặc áo lam phía trước ơi, bị rơi túi thơm kìa!"
Mấy người Mẫu Đơn nghe
tiếng thì đều quay đầu lại, vừa kiểm tra lại túi thơm bên người vừa nhìn về phía tiếng kêu. Cái nhìn này làm Mẫu Đơn không biết nên khóc hay nên cười, nam nhân thò nửa người ra khỏi cửa sồ, vẻ mặt lúc này đã hóa đá
kia, không phải Phan Dung thì là ai?
Cũng không có ai bị rơi túi
thơm, rõ ràng là bị đùa giỡn. Vũ Hà phỉ nhổ, làm bộ không thấy rõ người
nọ là Phan Dung, chỉ mắng: "Đồ sắc lang không biết xấu hổ! Bị mù hay bị
điên không biết? Ta thấy hay tròng mắt ngươi bị rơi mắt?"
Trương
thị cùng Tôn thị cũng không xấu hổ, chỉ vỗ tay cười to: "Đúng là bị rơi
mất tròng mắt rồi!" Bọn tôi tới, tỳ nữ Hà gia cũng cười to đồng thời lắc roi trong tay như để ra oai.
Mẫu Đơn mỉm cười, quay đầu ngựa lại, tiếp tục đi về phía trước.
Phan Dung ngây ra như phỗng, mắt đảo loạn, tại sao lại là Hà Mẫu Đơn chứ?
Ngày hôm trước còn thấy nàng ấy ủy khuất vô cùng, vậy mà chỉ hôm sau đã
rời đi nhà chồng còn muốn hòa ly, bây giờ thì lại tự do tự tại, thoải
mái hào phóng du ngoạn trên phố. Trên đời này có nữ tử như vậy sao? Nếu
không phải là kẻ không biết suy nghĩ thì chính là hoàn toàn không đặt
việc hôn nhân và nhà chồng vào mắt. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đồng
tình nhìn Lưu Sướng với sắc mặt âm u đang uống rượu ở bên.
Mã Nhã Nhi là người vô cùng khôn khéo, nhanh chóng cười nói: "Thì ra là người quen của lang quân."
Lưu Sướng cũng không thèm để ý nói: "Là gia quyến nhà ai mà làm huynh ngây ra như tên đầu đất vậy?"
Phan Dung cụp mắt suy nghĩ rồi cười phất tay kêu Mã Nhã Nhi lui ra, ngồi xuống bên người Lưu Sướng nói: "Huynh đoán xem?"
Lưu Sướng không kiên nhẫn nói: "Đoán cái gì mà đoán? Không nhìn thấy ta đang phiền sao? Rốt cuộc huynh có đáp ứng không?"
Phan Dung bĩu môi: "Huynh lại không phải không biết tính tình của A Hinh.
Tối hôm qua nàng ấy nói thấy ta là đã thấy phiền nên còn không cho ta
vào cửa, thì sao có thể nghe lời ta đi giúp huynh khuyên người chứ?
Huynh cũng đừng nên vội vàng, đợi mấy ngày xem sao rồi tính." Rồi lại
bỡn cợt nói: "Nhưng huynh nói thật xem, nếu bây giờ đệ muội về nhà thì
huynh sẽ đối xử với muội ấy như thế nào?"
Ánh mắt Lưu Sướng trở
nên hung ác, giơ ly rượu đế cao lên, cười lạnh nói: "Trước tiên cứ đón
nàng về nhà rồi ta sẽ từ từ thu thập nàng. Ta phải cho nàng không còn
thừa mảnh xương nào! Ta phải cho nàng hối hận muốn chết!"
Phan
Dung giảo hoạt nói: "Đối với loại nữ tử không nghe lời này thì nhất định phải ăn đến không còn thừa một mảnh xương nào! Ta không đánh lại A
Hinh, nếu không ta cũng sẽ cho nàng biết thế nào là lễ độ. Ta hỏi huynh, nếu giờ đệ muội ở trước mặt huynh thì huynh sẽ làm gì?"
Lưu Sướng siết chặt cái ly, lạnh lùng nói: "Hừ, ai kiên nhẫn ăn nàng? Ta sẽ bóp ch·ết nàng!"
Phan Dung lắc đầu nói: "Vậy huynh thoả ước nguyện rồi đó, người vừa nãy
chính là nàng ấy! Đúng là nàng cười rất xinh đẹp, thảnh thơi, vui vẻ,
nếu không biết còn tưởng tiểu nương tử nhà ai chưa xuất giá đó. Nếu
huynh thích thì tốt nhất nhanh chóng đi cầu hôn đi."
"Loảng xoảng" một thanh âm vang lên, là tiếng Lưu Sướng lật đổ bàn, cầm lên áo choàng rồi lao nhanh xuống lầu. Truyện Phương Tây
"Công tử, ngài chạy chậm một chút!" Tích Hạ oán trách trừng mắt nhìn Phan Dung, chạy nhanh đuổi theo.
Phan Dung hất cằm, lệnh gã sai vặt phía sau đi tính tiền, còn bản thân hắn
cũng cầm áo choàng lên chạy đuổi theo sau. Lại có trò hay để xem rồi!
Cũng không thể trách hắn được, ai kêu Hà Mẫu Đơn nàng đang trong thời kì đặc biệt, lại không thành thành thật thật ở trong nhà còn chạy ra ngoài lượn lờ làm gì chứ? Ai da, không biết lúc này Hà Mẫu Đơn có lấy roi
quất Lưu Sướng không nhỉ? Phan Dung nhịn không được mà kích động.