Hà Chí Trung lại nói:
"Lưu Thừa Khải không giống thê tử và con hắn, càng ham thích hưởng lạc,
nếu không lúc trước hắn cũng sẽ không không đến ý nguyện của con trai
hắn mà đáp ứng yêu cầu nhà chúng ta. Giải quyết được nguy cơ lại nhẹ
nhàng có được một số tiền lớn, còn có thể cưới được người con dâu môn
đăng hộ đối khác, kết thân với một nhà quyền quý hơn, với hắn đây là một chuyện vô cùng có lời, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Ta lại tìm một cơ hội khác, tìm một người phù hợp hòa giải để không làm mất thể diện cả
hai nhà, lúc ấy hắn đã đạt được mục đích thì sẽ không tiếp tục làm khó
nữa. Chỉ cần hắn gật đầu, Lưu Sướng không chịu cũng phải chịu, một mình
Thích thị cũng không gây ra được sóng gió gì."
Hà Đại Lang tức giận vô cùng, đấm mấy quyền xuống bàn, tức giận nói: "Chả nhẽ chúng ta phải hèn nhát như vậy!"
Hà Nhị Lang cũng không tán đồng lắc đầu: "Không thể cứ cho qua dễ dàng như thế được. Về sau sẽ vẫn không tránh được phiền toái, trừ khi người mà
cha nhờ có địa vị cao hơn Lưu Thừa Khải. Hơn nữa trước mặt thì hắn đáp
ứng nhưng sau lưng lại chơi xấu thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hà Chí Trung nhíu mày nói: "Vậy thì phải làm sao chứ? Đi một bước tính một bước. Nếu nhà hắn còn cố chèn ép ta, con thỏ nóng nẩy cũng sẽ cắn
người." Quay đầu lại nhìn Lý Hạnh nói: "Hành Chi, cháu có đồng ý như vậy không?"
Lý Hạnh cười nói: "Cháu nhớ rõ, năm xưa phú hộ họ Vương ở Lạc Dương hiến cho Thánh Thượng táo Ba Tư và chậu vàng tinh chất, lại
hiến ba vạn thước vải cho quân đội, Thánh Thượng triệu kiến, hứa cho hắn hai nguyện vọng. Chuyện thứ nhất, là ban cho hắn chức lục phẩm phụng
nghị lang, chuyện thứ hai, đó là hắn khiếu nại con trai của Tả long võ
đại tướng quân mượn hắn một vạn lượng không chịu trả lại, vì thế Trương
tướng quân chẳng những bị lệnh cưỡng chế trả tiền, còn bị giáng chức."
Chuyện này chấn động một thời, Vương phú hộ sau khi hiến vật cho Thánh thượng, còn lớn mật khoe khoang với hoàng đế, nói kể cả có treo đầy lụa lên mỗi cái cây ở núi Chung Nam thì trong nhà hắn cũng vẫn còn thừa. Nhưng mà
đi núi Chung Nam treo lụa làm gì chứ? Còn không bằng hiến cho quân sĩ để góp một phần sức lực cho triều đình. Hoàng đế có lòng dạ rộng lớn,
chẳng những không nói: À! Bốn phương đều là nhà của trẫm, ngươi còn dám
đến trước mặt trẫm mà khoe khoang hả? Quả thực không biết trời cao đất
dày! Cũng không bởi vì thấy người khác giàu có mà sinh suy nghĩ thù
ghét, tính kế muốn chiếm đoạt làm của riêng. Ngược lại mặt rồng vui vẻ,
nói là thiên hạ giàu có như vậy chứng tỏ ngài ấy là minh quân, các quan
lại khác cũng nhân đó mà dốc sức vì nước, quan lại trong sạch, dân giàu, bá tánh biết vinh nhục biết liêm sỉ. Vì thế ngoại trừ thực hiện hai
việc kia cho phú thương họ Vương, thánh thượng còn ban thưởng thêm.
Ý của Lý Hạnh không phải muốn Hà gia đến trước mặt hoàng đế khoe giàu rồi hiến tài phú, rốt cuộc tuy Hà gia có tiền nhưng còn kém nhiều so với họ Vương. Nhưng họ Vương hiến vật hiếm lạ để lấy cơ hội đưa oan tình của
mình trực tiếp đến tai thiên tử, con đường này lại không tồi.
Hà
Nhị Lang khó xử nói: "Nhưng nhứng thứ như chậu vàng tinh chất vừa quý
trọng lại hiếm gặp như vậy, sao có thể dễ dàng lấy được? Nếu muốn thực
hiện kế này thì phải nhanh chóng liên hệ với mấy thương nhân người Hồ,
có lẽ còn có thể thu được bảo bối tốt hơn."
Hà Đại Lang cười lạnh: "Việc gì phải dùng đến cách phức tạp như vậy? Nếu
nhà hắn còn cứ không biết tốt xấu, ta sẽ đi gõ Đăng Văn Cổ (*) cùng lắm
thì cá chết lưới rách!"
(*) Đăng Văn Cổ: trống kêu oan thường
dùng cho người dân nếu có oan khuất thì có thể đến gõ trống, oan khuất
sẽ được đưa trực tiếp đến hoàng đế nhưng người kêu oan phải chịu hình
phạt rất nặng, sau này có tình tiết quan trọng liên quan đến trống này
sẽ được giải thích kỹ hơn.
Hà Chí Trung cười nhạt: "Còn chưa đến
nông nỗi ấy. Ý ta đã quyết, tạm thời cứ như vậy. Hai ngày sau, hai anh
em ngươi cùng ta đi gặp Lưu Thừa Khải."
Sắc trời tối dần, gian
ngoài truyền đến một loạt tiếng sấm rền vang, những luồng gió trộn lẫn
với mưa ẩm ướt xuyên thấu qua kẹt cửa tiến vào phòng, thổi bay những quả cầu thơm bằng bạc mạ bách hoa chạm rỗng treo trên xà nhà quay tròn,
những tua rua bằng lụa sặc sỡ rũ xuống vẽ lên không trung những vòng
cung nhiều màu, hương thơm tươi mát của hoa mai lan tỏa, hơi nóng oi bức trong phòng chợt tiêu tan.
Lý Hạnh đứng dậy đẩy cửa sổ, nhìn đám mây đen dày đặc trên đầu lại nhìn phía chân trời đã trở lên trắng xóa ở nơi xa, nói: "Tối nay sẽ có mưa to."
Hà Chí Trung nói: "Chúng ta nhanh đi ăn cơm nhân lúc mưa còn chưa lớn." Rồi ông dặn dò hai huynh đệ Đại Lang: "Các ngươi đi xem đám lão tam đã tan chợ về nhà chưa?"
Đại Lang và Nhị Lang cùng nhau rời đi, hai người Lý Hạnh cùng Hà Chí Trung
chậm rãi đi dọc theo hành lang dài, Lý Hạnh vuốt phẳng dải lụa trên ngọc bội treo bên hông, thì thầm vài câu vào tai Hà Chí Trung.
Hà Chí Trung nheo mắt nhìn hắn một lúc, cười nói: "Cháu không sợ tự rước lấy họa vào thân sao?"
Lý Hạnh bật cười: "Cháu còn có đường lui sao?"
Hà Chí Trung cười: "Nếu đã vậy thì cháu cứ đi chọn đồ vật trong kho hàng của ta."
Lý Hạnh lắc đầu: "Cháu không cần."
Hà Chí Trung kinh ngạc nói: "Vậy cháu muốn cái gì?"
Lý Hạnh cười gian xảo, lại gần ông thấp giọng nói: "Cháu chỉ muốn hỏi, giả sử Lưu gia thấy chúng ta chịu cúi đầu nhượng bộ thì đồng ý, nhưng dượng có nuốt được cơn giận này, chịu ngậm bồ hòn làm ngọt không?"
Hà
Chí Trung thở dài nói: "Cháu cũng thấy đấy, tính tình Đại Lang thì nóng
nảy, hữu dũng vô mưu, Nhị Lang thì lo trước lo sau, còn có chút trách
chúng ta lúc trước không lo lắng chu toàn mọi chuyện. Mấy đứa khác cũng
không phải kiểu người làm được chuyện lớn, cả gia đình như vậy, một ông
già như ta có thể làm gì khác chứ?"
Lý Hạnh cười to: "Nếu dượng đã suy xét kĩ càng thì cháu cũng không dám lắm miệng nữa."
Hà Chí Trung vội thu hồi vẻ giả bộ bi ai trên mặt, nghiêm túc nói: "Cháu
thật sự muốn tham gia chuyện này à? Đây thực sự là một đống phiền toái
đấy."
Lý Hạnh cũng nghiêm túc nói: "Tất nhiên là thật ạ."
Hà Chí Trung cười, vẫy tay với hắn: "Cháu đưa lỗ tai lại đây. Chuyện này
đúng là phải cần cháu ra tay mới được, nhà chúng ta ai cũng không làm
được."
Một tiếng ầm lớn vang lên, bầu trời đen nhánh bị tia chớp
dữ tợn xé rách thành mấy khe hở, hạt mưa to như hạt đậu nành lộp bộp rơi xuống. Chỉ chốc lát, nước trên mái hiên rơi xuống giống như một bức màn bằng mưa.
Hà Chí Trung và Lý Hạnh đứng dưới ánh sáng lờ mờ tỏa
ra từ những chiếc đèn lồng đỏ thẫm, từ trong hàng lang nhìn ánh sáng
trắng lập lòe của hạt mưa, kết thúc cuộc nói chuyện này.
Sau khi
Mẫu Đơn bị đánh thức bởi tiếng trống thứ hai của canh năm thì không ngủ
được tiếp. Nàng không bị lạ giường nhưng do trong lòng có quá nhiều
chuyện cần suy tính, có quá nhiều khát vọng muốn thực hiện làm nàng có
chút không thể chờ đến trời sáng.
Nàng xoay người ngồi dậy, đẩy
bình phong hoa điểu trước giường, nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một màu đen tuyền, mọi âm thanh đều không còn, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của
Khoan Nhi trên chiếc giường bên cửa sổ. Trong lòng Mẫu Đơn lúc này chỉ
có sự bình an, nàng cười nhẹ nhõm rồi che lại bình phong, lẳng lặng chờ
hừng đông.
Tuy lúc này ở các cửa thành, cửa phường đã mở rộng, đủ loại quan lại cũng đã chuẩn bị lên triều, các tiệm ăn vặt cũng bắt đầu
mở cửa, nhưng chợ phía đông và chợ phía tây lại phải chờ tiếng trống
buổi trưa thì mới có thể mở cửa. Hà gia không có người nào cần dậy sớm
nên đều sẽ ngủ đến giờ Thìn mới dậy, sau khi ăn cơm sáng, mới bắt đầu
một ngày làm việc và sinh hoạt.
Giờ Thìn, có vài tiếng vang nhỏ
từ ngoài cửa truyền đến, Khoan Nhi bừng tỉnh từ trong mộng, nàng ta lăn
một vòng rồi xoay người xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, tiếp nhận nước
ấm mà thô sử bà tử đưa cho, thấp giọng hỏi: "Phu nhân đã dậy chưa?"
Thô sử bà tử cười: "Dậy rồi. Ngài ấy đã phân phó, thân mình của Đan Nương không tốt, cứ để nàng ngủ thêm một lát nữa."
Bà ta mới nói xong thì thấy Lâm mụ mụ đã mặc quần áo chỉnh tề cùng Vũ Hà
cầm váy áo đã được xông hương tối hôm qua lại đây, trực tiếp vào phòng,
chuẩn bị gọi Mẫu Đơn rời giường. Bọn họ mới kéo bình phong ra đã thấy
Mẫu Đơn mặc xong áo trong, ngồi ở trên giường nhìn các nàng cười.
Lâm mụ mụ cũng cười vui vẻ, người đã hòa ly sau khi về nhà, tất nhiên không thể ngây thơ giống như lúc trước khi chưa xuất giá. Lúc ấy muốn ngủ
nướng thì ngủ nướng, muốn ăn cái gì thì ăn cũng không sao, đám tẩu tẩu
cùng lắm cũng chỉ nói vài câu oán giận, hâm mộ sau lưng, còn lại cũng
không có chuyện gì to tát. Bây giờ thì lại khác, vốn dĩ đã gây phiền
toái cho người khác, nếu lại không biết cư xử thì chỉ làm cho họ thêm
ghét mà thôi.
Khoan Nhi thu thập trên giường sạch sẽ, gọn gàng
rồi mang lên bàn trang điểm, gương lược của Mẫu Đơn, Mẫu Đơn rửa mặt
xong thì ngồi lên ghế để Vũ Hà chải đầu cho nàng. Vũ Hà cười nói: "Hôm
nay chải búi tóc vọng tiên được không ạ?"
Mẫu Đơn lắc đầu nói:
"Không cần, búi tóc đó quá cao lại phức tạp, chải kiểu đơn giản một
chút. Hôm nay ta muốn đi chợ mua vài gốc hoa về nhà." Nàng còn thuận
tiện muốn xem giá thị trường, xem một chút mọi người thời đại này thích
chủng loại, kiểu dáng hoa mẫu đơn gì, đợi hai ngày nữa lại nói với người trong nhà cùng đi vườn Tào gia xem mẫu đơn.
Lâm mụ mụ nhận lược ngà voi từ tay Vũ Hà, nói: "Nếu tiểu thư muốn ra cửa thì chải búi tóc hồi hột đi."
Sau khi Mẫu Đơn trang điểm xong thì một ngày bận rộn, náo động của Hà gia cũng bắt đầu.
Hà gia không thể so với Lưu gia, dù sớm hay muộn thì cả gia đình cũng sẽ
ăn cơm cùng nhau, ngoại trừ những chuyện cơ mật, chuyện làm ăn buôn bán
của nam nhân, chuyện lớn việc nhỏ trong nhà đều được thương lượng trên
bàn cơm. Hà gia có một điểm vô cùng tiến bộ, đó là dù là lớn hay nhỏ,
nam hay nữ thì đều có thể thoải mái đưa ra ý kiến hay cái nhìn của mình. Hà Chí Trung và Sầm phu nhân làm chủ nhà sẽ suy xét rồi tổng hợp lại ý
kiến của mọi người, sau đó mới đưa ra quyết định cuối cùng. Người trong
Hà gia có thể sống chung hòa thuận, xuôi gió xuôi nước như vậy có hơn
nửa công lao thuộc về các bữa cơm.
Hà Chí Trung thường nói đùa
ngay cả tể tướng còn phải dùng cơm ở công đường, vừa ăn cơm vừa lo liệu
chuyện công, Hà gia không có chuyện lớn để thương lượng nhưng cũng có
thể tham khảo một chút. Sau khi thực hiện thì đúng là thấy hiệu quả rõ
ràng, ăn cơm xong đồng thời những việc lớn lớn bé bé trong nhà cũng đều
được sắp xếp thỏa đáng, sau khi ăn xong mỗi người một việc, dù ai cũng
bận rộn nhưng lại không rối loạn.
Trong bầu không khí như vậy,
Mẫu Đơn đưa ra yêu cầu muốn đi dạo phố xem chợ hoa cũng không ai cảm
thấy có gì kì lạ. Thậm chí còn được người trong nhà tán thành, mỗi người đều nghĩ nàng nên đi ra ngoài một chút mà không phải suốt ngày ở trong
nhà buồn rầu, sầu bi.
Khi Mẫu Đơn đi theo phía sau ngũ tẩu Trương thị và lục tẩu Tôn thị, thử xoay người lên ngựa, đón ánh sáng mặt trời
đi qua con hẻm hình chữ thập được quy hoạch chỉnh tề ở phường Tuyên
Bình, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc thanh thúy, ngửi không khí mát mẻ sau
cơn mưa, tâm tình của nàng đã không thể diễn tả bằng lời.
Trời
cao đối xử với nàng không tệ, nàng mới mười bảy tuổi, thiếu nữ thanh
xuân, cơ thể đầy đủ, gia cảnh giàu có, có cha mẹ và huynh trưởng yêu
thương, bản thân nàng cũng có kinh nghiệm và kiến thức gieo trồng mẫu
đơn, không cần lo lắng có người đuổi theo bắt nàng bó chân, không cần lo lắng nói với nam nhân một câu đã bị người ta mắng vô liêm sỉ, cũng
không cần lo lắng suốt ngày bị nhốt trong nhà không được ra ngoài, càng
không cần lo lắng sau khi hòa ly có thể gả cho ai không, sầu khổ mà sống một đời thê lương.
Dù trong đầu nàng cũng có ấn tượng mơ hồ rất
nhiều chuyện nhưng khi được tận mắt chứng kiến lại luôn làm nàng kinh
ngạc cùng cảm thán không thôi. Hà gia khai sáng và triều đại này khai
sáng, đều vượt ra ngoài phạm vi tưởng tượng của nàng. Ví dụ như khi
đường Chu Tước rộng chừng năm mươi thước lần đầu tiên xuất hiện ở trước
mặt nàng làm nàng vô cùng chấn động, tất cả đều đang nhắc nhở nàng, nàng là ếch ngồi đáy giếng, ngoại trừ một tay gieo trồng mẫu đơn thì thật ra nàng không có gì đáng giá khoe khoang.
Nàng phải may mắn lắm mới có thể xuyên đến một triều đại như vậy. Đây là một thời đại như thế
nào, vạn quốc cùng hướng tới, sự tiến bộ và phồn vinh xưa nay chưa từng
có, đừng nói nữ nhân làm chủ ngay cả nữ phú hào cũng không phải chuyện
hiếm lạ. Cuộc sống tươi đẹp của nàng, vừa mới bắt đầu.