Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 61: 2


trướctiếp

-

Bộ cosplay thứ ba là một tên du côn mặc vest tiện tay bắn vỡ đầu kẻ địch, điển hình của kẻ bại hoại nhã nhặn, bất cần đời mà lòng dạ ác độc.

Nhân vật này không cần đạo cụ hay hậu trường phức tạp cho nên rất nhiều người từng thử, trong Triển lãm truyện tranh cũng có nhiều người cosplay nhân vật này.

Bạch Tuộc đã cos nhân vật này cách đây vài năm, tuy rằng phản ứng cũng tốt, được một đống người bình luận liếm màn hình. Nhưng công bằng mà nói, màn cosplay của Bạch Tuộc không phải là nổi bật nhất so với tác phẩm của nhiều cosplayer khác trên thế giới.

Trên mạng lắm người như thế, dáng người đẹp đâu chỉ có một con Bạch Tuộc.

Tống Phất Chi chọn tác phẩm này thuần túy là xuất phát từ tâm tư riêng.

Bởi vì nó thực sựn đâm vào điểm ngứa của Tống Phất Chi.

Bộ cosplay này được xếp vào top ba trong lòng y.

Người đàn ông ngồi trên ghế, kẹp cà vạt và măng sét tay áo được kẹp một cách tao nhã chỉnh tề, nhưng nút áo trên âu phục lại bị cơ ngực đầy đặn kéo căng mấy hạt. Một tay hắn giơ khẩu súng lục, nhắm thẳng vào ống kính.

Ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng trêu tức, hắn từ trên cao nhìn xuống với nụ cười điên cuồng trên khóe môi.

Rất tục rất trẩu, nhưng Tống Phất Chi thích cái dung tục như vậy, y thích kiểu cuồn cuộn cơ bắp vừa đẹp trai vừa hung hãn này.

Thầy Tống còn nhớ cách đây vài năm, khi giảng dạy xong một khóa học sinh cuối cấp. Sau khi bọn trẻ thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học thì thần kinh căng thẳng cả năm của thầy Tống mới được thả lỏng.

Vào một đêm hè nóng bức nào đó, y thấy được bộ ảnh này của Bạch Tuộc trên trang chủ, nhịp tim lập tức tăng tốc, y lấy đồ rồi nằm trên giường trằn trọc từ chạng vạng đến nửa đêm.

Cũng chính là lần đó, Tống Phất Chi mới thử con “Rồng Đen To Bự” mà đồng chí Lạc Lưu Ly tặng cho, bởi vì y cảm giác kiểu mãnh nam chó điên đó nên có kích thước như vậy.

Tuy nhiên Tống Phất Chi đã bỏ cuộc giữa chừng, y thật sự không thể ngồi xuống nổi, không có cảm giác hưởng thụ gì, tổng kết lại thì so với 'chịu cực hình' cũng không khác biệt mấy.

Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng cái của giáo sư Thời và Rồng Đen giương nanh múa vuốt cũng tương tự nhau, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau. Không biết Thời Chương dùng tà thuật gì, đau thì đau, nhưng có thể làm cho Tống Phất Chi run rẩy muốn khóc.

Bộ cos này quay rất nhanh, bối cảnh đơn giản, không thêm bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào, trực tiếp trở về video cosplay nguyên thủy đơn giản nhất.

Tống Phất Chi ngồi trên ghế, mắt cá chân lười nhác đặt lên đầu gối chân kia, tư thế bắt chéo chân rất nam tính.

Khác với Bạch Tuộc chính là áo sơ mi của Tống Phất Chi chỉ dè dặt bung ra một cúc, đôi mắt được một chiếc cà vạt đen che lại, gần như che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, làm cho người ta chỉ nhìn thấy đôi môi nhạt màu và đường quai hàm cùng yết hầu nhô ra của y.

Người đàn ông cầm trong tay một khẩu súng lục, khéo léo móc nó vào ngón trỏ xoay vài vòng, động tác ngắn ngủi vài giây, vậy mà đẹp trai bùng nổ.

Dưới video vẫn có chú thích như mọi khi, lần này vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai chữ: “Nhắm tôi.”

Gần đây FuFu cập nhật quá chăm chỉ, người hâm mộ phấn khích tột độ và nhanh chóng đổ xô vào khu vực bình luận.

- Aaaa tôi yêu mãnh nam mặc vest, YYDS!!

- Sao đẹp trai thế này aaaa!

- Chết tiệt, tôi cực kỳ thích mấy người đẹp cosplay kiểu nguyên vị, không photoshop, không thêm hiệu ứng đặc biệt, ai hiểu được!

- Ý anh là gì khi bịt cà vạt lên mắt? Anh quyến rũ tôi!!

- Mặc dù hôm nay mặt Fufu cũng bị che khuất nhưng tôi càng phấn khích hơn là sao áu áu áu!!

- Tôi từng nghĩ FuFu là chồng tôi, nhưng bây giờ tôi sẽ hét lên, vợ ơi!

- Nếu tôi nhớ không lầm thì Bạch Tuộc từng cos nhân vật này từ rất lâu rồi, lúc ấy Bạch Tuộc rất công, vì sao Fu Nhi cậu lại ra hiệu quả dụ dỗ như vậy aaaaa!

Khu bình luận vẫn tràn ngập tiếng thét chói tai như trước, lần này Tống Phất Chi nghe lời Lạc Lưu Ly, chọn ra mấy bình luận like.

Tống Phất Chi đăng video này khi vừa mới tan tầm về đến nhà, Thời Chương ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, Tống Phất Chi ở bên ngoài lặng lẽ đọc phản hồi.

Lạc Lưu Ly chọc Tống Phất Chi trên wechat: Cậu nhìn thứ hạng của cậu xem, giống như cưỡi tên lửa, phóng thẳng vào top 5 rồi này?

Tống Phất Chi “A” một tiếng, y không chú ý cái này.

Nhấn vào xem, quả nhiên hình đại diện của mình treo ở vị trí No.5. Vị trí đầu tiên vẫn là Ôn Thiên, mấy người phía sau đều là coser rất lợi hại.

Lạc Lưu Ly: Chắc là vì gần đây cậu chăm chỉ cập nhật, số liệu tăng rất nhanh nên thứ hạng cũng tăng vọt. truyện xuyên nhanh

Lạc Lưu Ly: Trâu bò nha, không ngờ bộ đội đặc chủng trong trại huấn luyện cosplay lại chó ngáp phải ruồi thế này, cậu vẫn còn vài bộ nữa, vừa chuẩn bị quà cho Thời Chương, vừa thuận tay lấy hạng nhất đi ông Fu!

Tống Phất Chi: Nhưng mà phần thưởng đó, ngoại trừ quảng cáo mở màn và tiền thì mấy thứ khác tôi đều không muốn.

Lạc Lưu Ly: Còn chưa tới tay đã chọn ba lấy bốn rồi.

Lạc Lưu Ly: Cậu cho rằng dễ vượt qua mấy người phía trước lắm à? Bọn họ đều ký hợp đồng với công ty và làm trong ngành nhiều năm rồi, có lượng fan ổn định, có công ty giúp đỡ. Một nghiệp dư như cậu thì khó lắm.



Tống Phất Chi: Không sao cả, tôi sao cũng được.

Lạc Lưu Ly nói khéo: Nhưng mà cậu thật giỏi, tôi thấy cậu đã vượt qua mấy coser cùng công ty với bọn họ rồi.

Lạc Lưu Ly lại nói: Tốt lắm! Đáng đời bọn họ bị cậu vượt mặt!

Tống Phất Chi:?

Lạc Lưu Ly: Cá nhân tôi thấy bọn họ cũng bình thường, mặc dù thành phẩm cosplay nhìn cũng được, nhưng trông 'công nghiệp' quá. Họ có một đội ngũ sau lưng, cậu hiểu không? Mấy người bọn họ, bao gồm cả Ôn Thiên đứng đầu. Năm xưa bọn họ nổi tiếng vì nhan sắc, sau đó người yêu thích văn hóa 2D càng ngày càng nhiều, nguồn lực kinh doanh cũng càng ngày càng nhiều, nào là eSport, Triển lãm manga, livestream,... rất nhiều nơi thích tìm coser để hợp tác. Bọn họ cảm thấy ngành này hút fan cho nên ký hợp đồng công ty, nhưng có thể bản thân bọn họ không thực sự thích 2D, chẳng qua là muốn kiếm tiền.

Lạc Lưu Ly nói một tràng dài, tuy rằng Tống Phất Chi chưa từng tiếp xúc với những thứ này nhưng nhìn thoáng qua cũng hiểu được.

Lạc Lưu Ly: Cosplay có đoàn đội cũng tốt, cũng được nhiều quần chúng chấp nhận. Nhưng bản thân tôi không thích lắm, tôi vẫn thích kiểu tự mình chơi chơi như Hổ Nha, Phi Phi hahaha.

Lạc Lưu Ly: Tuy là nửa năm mới ngoi lên một lần, nhưng bọn họ có tình yêu thuần túy với 2D, giống như cộng động cosplay trong những năm đầu, rất đơn giản.

Tống Phất Chi thấy nhức nhức cái đầu, y lười quan tâm chuyện có công ty hay không, nói chuyện qua loa với Lạc Lưu Ly rồi cúp máy, bởi vì Bạch Tuộc đang gọi y ăn cơm.

Có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm cùng ông xã chứ?

Không có.

Tối hôm đó Tống Phất Chi và Thời Chương vẫn ngồi sàn phòng khách, vừa xem anime vừa ăn cơm, ăn ba tập trong một giờ, rất thích ý.

Giữa chừng Thời Chương còn hỏi Tống Phất Chi thích nhân vật gì, y cười đáp, thích nam chính, bởi vì cậu ta hơi ngây ngô, cũng thích nữ chính, bởi vì cô ấy xinh đẹp và hiên ngang, vai phụ cũng hay, gánh hài cho cả bộ —— Mà thích nhất vẫn là con chó nữ chính nuôi, đáng yêu chết đi được.

Thời Chương hít sâu: “Cho nên nhân vật em thích nhất là con chó à?”

Tống Phất Chi gật đầu: “Trong bộ này, đúng vậy.”

Giáo sư Thời yên lặng vươn đũa ăn cơm, không biết vì sao, Tống Phất Chi cảm thấy hắn hình như rơi vào trạng thái tự kỷ.

Dây dưa một hồi đã đến giờ đi ngủ, phòng ngủ bên kia truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Tống Phất Chi đi qua nhìn, thấy Thời Chương đang xả nước vào bồn tắm lớn.

“Hôm nay anh tắm bồn à?” Tống Phất Chi hỏi.

Thời Chương nhướng mí mắt, mang theo ý cười mềm mỏng: “Ừ, thế nào?”

Hầu kết Tống Phất Chi giật giật: “Được.”

Cuộc sống chồng chồng bọn họ khá lành mạnh, duy trì quy luật mỗi tuần một đêm, một đêm một lần, cụ thể ngày nào không xác định, phụ thuộc vào bầu không khí và cảm giác.

Hôm nay rõ ràng chính là cảm giác đó.

Thời Chương ở trong phòng tắm xả nước, Tống Phất Chi đứng ở bên ngoài, hai mắt chạm nhau, ánh mắt hai người đều biến đổi rất tinh tế.

Tình trong như đã mặc ngoài còn e.

Thầy Tống giả vờ điềm tĩnh chạy đến bàn học viết nửa phần giáo án, sau khi viết xong nhìn lại xem mình viết cái chó gì, câu cú lủng ca lủng củng.

“Thầy Tống tận tâm thật đấy.”

Không biết Thời Chương đứng ở bên cạnh y từ lúc nào, nhẹ nhàng rút bút trong tay Tống Phất Chi, tiếp theo đặt tay lên tay y.

Đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Tống Phất Chi.

Trong nháy mắt Tống Phất Chi miệng lưỡi khô khốc, đứng lên theo lực kéo của Thời Chương, nhắm hai mắt dịu ngoan hôn môi hắn.

Hô hấp nặng dần, áo Tống Phất Chi rơi xuống đất.

Khi tiếng thở hổn hển dần dần trở thành thứ duy nhất còn sót lại trong tai bọn họ, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên ầm ầm.

Cả hai dừng lại, qua vài giây, Tống Phất Chi cắn môi Thời Chương, mơ hồ nói: “Kệ đi, chắc là tín dụng.”

Thời Chương đè vai y lại, lùi ra một khoảng, không đáp lại nụ hôn của Tống Phất Chi, thản nhiên nói: “Hình như là bạn em gọi tới.

Hắn nhấn mạnh hai chữ “bạn em“.

Tống Phất Chi đè lại xao động trong lòng, thở dài khi nhìn thấy hai chữ “Lưu Ly” trên màn hình.

Nội tâm có hơi giãy dụa, Tống Phất Chi vẫn bắt máy.

“Này, sao vậy?” Thầy Tống cầm điện thoại đi ra ngoài, giọng nói bất đắc dĩ.

Lạc Lưu Ly nghe có vẻ nghiêm túc: “Dưới video của cậu có chiều hướng không tốt.”

Tống Phất Chi chưa kịp hiểu cô đang nói cái gì.



Lạc Lưu Ly gửi tới mấy ảnh chụp màn hình, nói: “Cậu xem đi.”

Tống Phất Chi mở ra, chỉ thấy dưới video mới nhất có vài bình luận đứng top với nội dung tương tự nhau.

- Anh gì ơi, anh đang cọ nhiệt Bạch Tuộc phỏng? Liên tiếp ba bộ cos đều là tác phẩm trước đây của Bạch Tuộc, anh nghĩ chúng tôi mù à?

*cọ nhiệt: cố tình tương tác, lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng độ nổi tiếng cho mình.

- Nhìn Bạch Tuộc lui khỏi giới, anh cảm thấy mình có thể trở thành Bạch Tuộc thứ hai phải không? Nhìn thành phẩm anh làm ra đi, tất cả đều là công nghệ không có linh hồn, kém đại thần Bạch Tuộc quá xa.

- Cosplay không lộ mặt mà gọi là cosplay gì, có phải sợ mình xấu xí bị cười nhạo hay không hahaha.

- Lạy, loại này cũng lên đến top 5 bảng xếp hạng à? @Nền tảng chính thức, đề nghị loại tên, cảm ơn.

......

Bên dưới mỗi bình luận đều có lượt phản hồi khá cao, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.

Có người đồng ý, cũng có người phản bác.

- Thảo nào xem cứ có cảm giác 'déjà vu' kiểu gì! Trời ạ, nước đi của coser mới này đừng khó coi vậy chứ, đừng cọ nhiệt lão đại được không.

- Phải không? Ai quy định nhân vật Bạch Tuộc cosplay thì người khác không được cos vậy? Thầy Fu có góc nhìn nhân vật rất hay!

- Mặc dù cosplay đẹp nhưng anh ta không lộ mặt, rõ ràng là cọ nhiệt, rất có thể anh ta là một ACG Cloud. Thoát fan rồi bye bye.

*ACG Cloud: những người chỉ tiếp xúc với 2D (Anime, Comics và Games....) thông qua mạng xã hội.

- Ôi đệt, mấy người ổn không hả? Không chừng Fufu chính là fan nam Bồ Tát thích Bạch Tuộc, thấy Bạch Tuộc lui giới cho nên tự mình đứng ra sản xuất lương thực, cos một vài tác phẩm trước kia của Bạch Tuộc thì sao? Dù sao tôi cũng thích xem!

- Tôi chỉ muốn yên lặng ngắm trai đẹp, mấy người ầm ĩ cái gì vậy......

- Thầy Fu đừng có xuôi theo bọn họ nhá, đâu dễ nhìn thấy dáng người thần thánh như này, anh nhất định phải tiếp tục cosplay nhaaaa.

Ồn ào hỗn loạn đến nỗi Tống Phất Chi không kiên nhẫn xem hết.

Y vươn cổ nhìn thoáng qua trong phòng, Thời Chương ngồi trên sofa đơn đưa lưng về phía y, bóng lưng có chút cô đơn.

Lạc Lưu Ly còn đang gửi tin nhắn: Đoán chừng là bị người ta dẫn dắt, những bình luận này xuất hiện dồn dập cùng một lúc. Có người không chịu được khi một người mới như cậu sẻ đi miếng bánh ngọt của bọn họ, muốn kéo cậu xuống.

Tống Phất Chi sốt ruột trong lòng, nhưng không phải bởi vì chuyện này.

Tống Phất Chi: Được, đợi lát nữa tôi xem xem.

Lạc Lưu Ly: Đám ngu ngốc này cũng không biết cậu là ai, ở đó mà mở mồm cọ nhiệt cọ nhiệt Bạch Tuộc.

Lạc Lưu Ly: Chờ sau khi bọn họ phát hiện ra, có lẽ muốn tự vả chết mình, ha ha ha.

Lạc Lưu Ly: Cậu định trả lời thế nào? Tuy là bọn họ ngu ngốc nhưng tôi không nhịn được cục tức này.

Lạc Lưu Ly: Đâu thể nói thẳng cậu đang chuẩn bị quà, chậc chậc.

Tống Phất Chi: Không sao, tôi biết.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy câu trả lời này đang qua loa lấy lệ.

Lạc Lưu Ly:... Bây giờ ngài vội việc gì sao?

Tống Phất Chi nhìn bóng lưng Thời Chương ngồi trong phòng khách, hít sâu một hơi, trả lời câu cuối cùng của Lạc Lưu Ly: Đúng vậy, vội đi cọ nhiệt Bạch Tuộc lắm rồi đây.

Tống Phất Chi dứt khoát tắt điện thoại, ném chuyện hỗn loạn này ra sau đầu.

Y ném điện thoại di động lên sofa khiến nó nảy tưng lên.

Thời Chương từ trên sofa ngước mắt lên, nói giọng thản nhiên: “Nói chuyện với bạn bè xong rồi à?”

Tống Phất Chi “Ừm” một tiếng, ngồi xổm bên cạnh Thời Chương, nháy mắt mấy cái với hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hiếm có nói: “Giáo sư cùng tắm với em nha.”

Đêm nay không biết vì sao Thời Chương có chút hung dữ, cắn một mảnh da nhỏ dưới xương quai xanh Tống Phất Chi, liên tục mủt đi mút lại.

Tống Phất Chi chịu không nổi muốn đẩy hắn ra, ngược lại bị Thời Chương ôm chặt giam vào trong ngực.

Bạch Tuộc giở trò xấu, trêu chọc người, hành hạ người, không dễ chịu chút nào.

Tống Phất Chi âm thầm mắng chửi trong run sợ.

Mẹ nó, rốt cuộc là ai cọ ai hả.

trướctiếp