Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 121


trướctiếp

Mặt trời ngả về núi tây, ánh chiều tà như máu.

Thanh niên ở lối vào đường ngầm đứng ngược sáng, không thấy rõ diện mạo, chỉ mỗi thẻ bài trong tay có thể phân biệt rõ ràng, do Trấn Ách Ti làm ra.

Đã từng có lúc, Giang Bạch Nghiễn cũng có một cái.

Đoạn Thủy đang run nhẹ trong chiến ý, gương mặt Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh chẳng gợn sóng.

Chàng không hề bất ngờ khi Trấn Ách Ti tìm được đến đây.

Thi Kính Thừa biết sinh thần bát tự, cũng có vật bên người của chàng ngày trước, đủ để bốc một quẻ.

Huống hồ những người kỳ tài trong Trấn Ách Ti nhiều chẳng kể siết, một khi dốc toàn lực ra tay, chỉ e chẳng ai thoát nổi.

Giang Bạch Nghiễn không ngờ, họ lại xuất hiện ngay lúc này.

Cách một cánh cửa, Thi Đại vừa mặc giá y do chính tay chàng may.

Mỉa mai thay.

Trấn Ách Ti có chuẩn bị mà đến, nhân số phái tới vượt xa dự đoán. Giang Bạch Nghiễn liếc nhìn, tròng mắt u ám.

Thi Đại không thích lạm sát vô tội, chàng không muốn giết người.

Tính toán ban đầu cũng giống như khi nhốt ba người trẻ tuổi tình cờ xông vào nơi này, áp chế kẻ xâm nhập trước rồi giam cầm, cố hết sức phòng ngừa sự cố.

Nhưng trước mắt xem ra...

Nhìn về nơi xa, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn thản nhiên, siết chặt chuôi kiếm.

Linh khí phức tạp càng tụ càng nhiều, như trăm ngàn con sông đổ về biển lớn. Lần này có bao nhiêu người đến đây? Mười, hai mươi, hay nhiều hơn nữa?

Giang Bạch Nghiễn lười suy đoán.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là tuyệt đối không thể đánh nhau trong đường ngầm, Thi Đại đang ở đây, tòa nhà sụp đổ sẽ tổn thương nàng.

“Hôm nay ngươi không thoát được đâu.”

Thanh niên cách đó không xa rút đao, ánh mắt nhìn Giang Bạch Nghiễn, có chán ghét cũng có cảnh giác:

“Ta khuyên ngươi đừng nên phản kháng, ngoan ngoãn để chúng ta...”

Còn chưa dứt lời, ánh kiếm lạnh lùng sắc bén bỗng ập tới, thoáng chốc đã ép đến trước mặt hắn ta!

Thanh niên thầm mắng một tiếng, thành thạo vung đao chống đỡ, đao kiếm chạm nhau, chấn động khiến tay phải hắn ta tê cứng, máu trào lên cổ họng.

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn vẫn như thường, nhấc kiếm ngăn cản đòn tập kích của một người khác, dịch chuyển bước chân.

Thân pháp của chàng xuất sắc, vượt xa người thường, áo choàng trắng như tuyết rơi lất phất, khó lòng nắm bắt.

Đoạn Thủy phá nát khung cửa, Giang Bạch Nghiễn nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhìn rõ cảnh tượng trong đình, mày mắt càng lạnh nhạt.

Đình viện không lớn, bóng người đen ngòm bao vây kín mít.

Hẳn Trấn Ách Ti đã tìm chàng trong tòa nhà, nam nữ phân tán khắp nơi, nghe thấy động tĩnh, lần lượt đưa mắt nhìn.

Trong sân ít nhất cũng phải ba mươi người.

Nhìn ngoài sân và mái hiên, cũng có thuật sĩ và người tập võ đông đúc, bao vây bốn phía tòa nhà, chẳng còn đường thoát.

Không mảy may khựng lại.

Khoảnh khắc khi Giang Bạch Nghiễn hiện thân, rất nhiều luồng sát khí ập tới từ bốn phương tám hướng, đao, kiếm, bùa, trận, hỗn loạn phát sáng, chói đến độ không mở mắt nổi.

Không thể nghi ngờ, mỗi người có mặt ở đây đều ra đòn chí mạng.

Đúng như lệnh treo thưởng mà Trấn Ách Ti phân phát, chẳng phải “truy nã” Giang Bạch Nghiễn, mà là “giết chết không luận tội“.

Không một ai muốn chàng sống sót.

Khóe môi khẽ nhếch, Giang Bạch Nghiễn lật cổ tay, Đoạn Thủy ngăn cản luồng khí hỗn loạn chồng chéo nhau, đánh tan linh tuyến và bùa vàng bay tới.

Kiếm khí quá mạnh, gió lớn thét gào bên tai.

Một thanh loan đao chém xuống đầu, khí thế khó ngăn.

Giang Bạch Nghiễn giơ kiếm nghênh đón, thân kiếm nhẹ nhàng như cá lội, chỉ thuận thế vung qua, loan đao đã như thuyền trong gió bão trôi lệch hướng.

Đoạn Thủy lại nhấc lên, vạch một vòng cung trắng bạc lạnh lẽo, một mũi tên đánh lén bị chém làm hai, chán nản rơi xuống đất.

Thế tấn công của Trấn Ách Ti không hề ngơi nghỉ, ngươi hạ màn rồi đến ta lên sân khấu, từng chiêu thức đều nhắm vào điểm chí mạng của chàng.

Giang Bạch Nghiễn không dùng hết sức, phần lớn chỉ vung kiếm ngăn cản, đột nhiên tung mình lên không, như hạc vào bầy ưng, đáp xuống mái nhà chếch phía đông có vô số người áo đen canh giữ.

Xung quanh tòa nhà đã bị lập khốn trận từ trước, chặt đứt tất cả khả năng chàng bỏ trốn.

Cảm nhận linh lực tuôn trào, Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ cười khẽ.

Chàng không muốn trốn, sở dĩ đến đây, chẳng qua là do cách đường ngầm xa hơn một chút, dù tòa nhà có sập cũng không khiến Thi Đại bị thương.

Một chiếc búa dài rơi xuống, chín lá bùa hợp thành pháp trận, từ trên đầu đổ ập xuống.

Bốn tiếng chuông ngân vang, vô số bóng ma tràn ra khỏi chuông đồng, xông thẳng đến trước mặt chàng như sói đói vồ mồi.

Nhìn thân pháp và thế tấn công, đều không phải kẻ tầm thường.

Giang Bạch Nghiễn khẽ cau mày, vừa định nhấc kiếm, thức hải đã vang lên tiếng thì thào.

“Ngươi thoát được à, sống được sao?”

“Bọn chúng đều muốn ngươi chết. Người đời là thế, nếu ngươi có ích, bọn chúng sẽ ân cần với ngươi muôn phần, ngươi vô dụng, chỉ là con chó thấp hèn, ai cũng đuổi đánh.”

“Thế gian đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn chưa rõ ư? Chỉ cần giao cơ thể này cho ta, ta đảm bảo, bọn chúng sẽ không sống nổi đến ngày mai...không, chỉ trong một cái búng tay thôi.”

Vì chần chừ ngắn ngủi, bùa đại trận vây quanh bùng lên ánh sáng vạn trượng, trút xuống như mưa.

Giang Bạch Nghiễn lập tức hoàn hồn, nghiêm nghị lùi lại nhưng vẫn bị vài tia phù quang đánh trúng, lồng ngực sau lưng đều bị xước vài đường máu.

Chàng không thể phân tâm.

Búa dài tới ngay sau đó, nổi gió lồng lộng, cắt ngang không khí, tiếng gầm như quỷ khóc.

Giang Bạch Nghiễn vừa áp chế tà khí, vừa dùng kiếm khí chống đỡ, khi lui bước, nuốt xuống vị máu tanh dâng lên cổ họng.

Nhưng tà khí càng lúc càng mạnh, đã có xu thế đột phá ràng buộc.

Nó đã tính chuẩn thời cơ, biết rõ thần thức Giang Bạch Nghiễn lúc này không vững.

Trong đình viện, một người ngạc nhiên thốt lên:

“Mau nhìn đi, là tà khí!”

Hoàng hôn dần u ám, tối nay không trăng không sao, bóng cây mờ ảo, nhuộm sắc đen đậm đặc.

Mọi người xôn xao ngước mắt, trong tầm nhìn, bóng áo trắng kia càng thêm lạnh lùng sắc bén.

Tóc đen thiếu niên buộc cao, thấm hơi lạnh ẩm ướt, đuôi tóc nhẹ đung đưa, phác họa khóe mắt hẹp dài như đao.

Vài luồng khói đen dâng lên từ đầu vai và sau lưng Giang Bạch Nghiễn, quỷ quyệt khó lường.

Là tà khí.

“Mau giết hắn!”

Một người biến sắc nói:

“Không thể giữ lại tên này nữa...không giữ được!”

“Còn không hiểu sao?”

Nữ tử xa lạ tay cầm lá bùa cau chặt hàng mày, nghiêm nghị quát:

“Ngươi sống chính là tội nghiệt. Nếu ta là ngươi, đã tự kết liễu từ lâu, bảo vệ Đại Chiêu bình an.”

“Coi như ta cầu xin ngươi.”

Lại một người sốt ruột tiếp lời:

“Ngươi nhìn xung quanh xem, giờ đây Đại Chiêu đâu đâu cũng là yêu tà, tất cả mọi người sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng. Ngươi sống trên đời, chẳng phải trợ giúp khí thế ác ma, thông đồng làm bậy với nó ư?”

“Nói nhảm với hắn làm gì.”

Nam nhân cầm búa lớn lại bổ xuống, giọng nói như chuông đồng:

“Rõ ràng hắn không muốn chịu chết, cứ giết cho xong.”

Giang Bạch Nghiễn dễ dàng tránh khỏi đầu búa, ra kiếm tàn nhẫn xảo trá, Đoạn Thủy đâm vào cánh tay đối phương, ngay sau đó là tiếng la thô ráp của nam nhân, búa lớn rơi xuống kêu vang.

Thu kiếm về người, mi tâm Giang Bạch Nghiễn giật nhẹ, bỗng dưng ngước mắt.

Không chỉ chàng, vài người trong sân đều quay đầu, mặt mày mừng rỡ.

“Hơi thở này...”

Không biết là ai vui vẻ thốt lên:

“Là Thi đại nhân!”



Hắn ta không nói dối.

Nếu nói ban nãy linh khí của nhóm người này như suối nhỏ chảy về biển, vậy thì sức mạnh dồi dào bây giờ, chính là thủy triều chẳng thể ngăn nổi trong đại dương.

Cảm giác áp lực cuốn đến khắp chốn, như gió lốc lướt qua, cây cỏ gãy rạp.

Nhóm người tập trung trong viện lại lần nữa lùi ra, nhường một con đường rộng rãi.

Nam nhân khoác áo xanh từ ngoài cửa bước vào, dáng người như hạc, tôn quý vô song, linh khí bện thành trận soi chiếu gương mặt ông, như sương giá phủ lên bầu trời lạnh lẽo.

Thi Kính Thừa.

Trường đao trong tay ông tỏa sáng sắc bén, hiển nhiên là Độ Ách

Bốn mắt nhìn nhau, Thi Kính Thừa không còn mỉm cười như ngày thường, chỉ than thở buồn thương vô cớ, sắc mặt như căm hận cũng như thất vọng.

“Bạch Nghiễn, hẳn là ngươi cũng hiểu rõ.”

Thi Kính Thừa lên tiếng:

“Ngươi là vật chứa của ác ma thượng cổ, ngươi sống, nó sẽ có cơ hội sống lại. Vì Đại Chiêu, bỏ mạng có xá gì?”

Giang Bạch Nghiễn vô cảm, cúi đầu nhìn vô vàn sắc thái trong sân.

Nếu là trước xuân phân, tất nhiên chàng sẽ cam tâm tình nguyện chịu chết.

Nhưng vào đêm xuân phân, chàng nghe thấy chân tướng từ chính miệng của Thi Kính Thừa, tình cảm ấm áp chỉ là giả dối, tất cả mọi người bên cạnh đều chưa từng thật sự coi trọng chàng.

Trong mắt người đời, chàng thậm chí không phải con người đường đường chính chính.

Oán hận mãnh liệt đến nhường này, nào còn “vì Đại Chiêu” được nữa.

Đối mặt với cả đám người tự xưng chính đạo, Giang Bạch Nghiễn chưa từng nghĩ sẽ cứu giúp.

“Mười năm trước, phụ thân ngươi phản bội Đại Chiêu, đầu quân cho ác ma, đã khiến ta thất vọng cùng cực.”

Thi Kính Thừa gằn giọng:

“Tại sao ngươi lại bước vào con đường cũ của hắn?”

Sắc mặt ông đầy bi thương, thoáng phẫn nộ, nghe giọng điệu quả thật là lý lẽ hùng hồn.

Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi.

Nửa tháng trước, Thi Kính Thừa còn nghiêm túc nói với chàng:

“Cha mẹ con là người lương thiện lòng như gương sáng, chuyện cha con phản bội e rằng có điểm đáng ngờ, chờ ta tra rõ, sẽ cho con lời giải thích.”

Hóa ra chỉ là dối trá tốn công bịa đặt.

Lúc ngẫm nghĩ, đầu chàng lại nhức nhối, tiếng vang tạp âm càng lúc càng nhiều.

“Dựa vào đâu ngươi phải chết vì chúng?”

“Thế đạo như vậy, cần gì phải bảo vệ? Ngươi vốn không quan tâm đến chúng, chẳng phải sao?”

“Giết chúng đi!”

“Giết chúng giết chúng giết chúng giết chúng!”

Tà khí quấn quanh, kiếm khách cách Giang Bạch Nghiễn gần nhất thấy tình thế không ổn, đâm thẳng một kiếm vào mi tâm chàng.

Ác ma thì thầm khiến đầu chàng đau nhức, Giang Bạch Nghiễn cắn đầu lưỡi, mặc máu tươi lan tràn, miễn cưỡng giữ vững lý trí.

Chàng không muốn chết ở đây, cũng không muốn bị ác ma xâm chiếm cơ thể.

Chàng còn chưa gặp Thi Đại.

Giang Bạch Nghiễn còn trẻ, đã là kẻ mạnh kiếm thuật xuất chúng trong Trấn Ách Ti, nhưng đối diện với bao vây tấn công của mấy chục cao thủ, dẫu là ai cũng chẳng thể toàn thân rút lui.

Huống chi có Thi Kính Thừa ở đây.

Phân tâm chống đỡ từng đòn tấn công liên tiếp, hiển nhiên trở nên yếu ớt trong việc áp chế ác ma.

Khí đen sau lưng Giang Bạch Nghiễn càng nhiều càng dày đặc, dần dần ngưng tụ thành thực thể như chạc cây.

“Không ổn!”

Có thuật sĩ đồng tử co rút, sợ hãi thốt lên:

“Là...là ác ma! Nó sắp ra ngoài rồi!”

Vừa thốt ra, như tương ứng với lời hắn ta đã nói, tà khí như hắt mực lên giấy trắng, bỗng lan tràn khắp bốn phương tám hướng!

Sức mạnh của ác ma thượng cổ ghê gớmbiết mấy, từng dùng sức một mình đẩy núi phá biển.

Trước mắt nó còn chưa hoàn toàn tự do, đã khiến gió giật thét gào, rạch vài vết xước lên mặt mọi người.

Cảm giác xé rách trước nay chưa từng có lấp đầy thức hải, vì đau mà Giang Bạch Nghiễn thoáng thất thần, đôi mắt đỏ ngầu, cuối cùng hộc máu.

Thấy chàng như vậy, vài người gần đó thừa cơ tiến lên, lại thấy tà khí xuyên qua...

Lập tức đâm thủng ngực họ!

Dễ dàng giết người, tà khí lơ lửng trên không, khẽ rung chuyển vẩy xuống vết máu đỏ thắm.

Máu như mưa, nhỏ xuống gò má của người đứng dưới mái hiên, gây ra tiếng kêu la thảng thốt không ngớt.

Giang Bạch Nghiễn gần như mất khống chế, ác ma sắp xuất thế.

Ngay sau đó, ánh đao như nuốt chửng trời đất lóe lên, nơi nó lướt qua, tà khí hóa thành bột phấn.

Độ Ách ngưng tụ một vệt bóng sương, phù văn vàng nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, chém nát hơn phân nửa tà khí.

Thi Kính Thừa lạnh lùng liếc qua, sát khí mãnh liệt.

Ác ma trong người không ngừng vẫy vùng, tứ chi xương cốt đau đớn khó nhịn, Giang Bạch Nghiễn suýt không cầm nổi kiếm Đoạn Thủy.

“Không sao đâu.”

Hiếm khi lời thì thào trong thức hải dịu dàng nhường này, như đang mê hoặc:

“Ta có thể giúp ngươi.”

Giang Bạch Nghiễn nuốt máu vào trong, khàn giọng trả lời nó:

“Câm miệng.”

Cả đời này của chàng, không sống vì Đại Chiêu, càng không thể sống cho ác ma.

Vậy chàng vì điều gì?

Ác ma bị giam cầm, sức lực có hạn, phần lớn đều dùng lên người Thi Kính Thừa, đấu với ông.

Những người khác thấy vậy, thừa cơ tấn công Giang Bạch Nghiễn.

Ý thức của chàng dần trở nên mơ hồ.

Tà khí xâm nhập thức hải, ngàn vạn âm thanh vang vọng, đầy rẫy oán độc.

Đôi mắt bị tơ máu chiếm cứ, Giang Bạch Nghiễn nôn máu tanh, lần này máu đẫm sắc đen vẩn đục.

Có tà khí bên người, không ai có thể đến gần chàng.

Nhưng có Thi Kính Thừa ở phía trước, nhóm người Trấn Ách Ti nhanh chóng hoàn hồn, vài tiếng chuông đồng vang lên, bóng ma, cương thi, cổ trùng, pháp trận bùa chú ập đến trước mặt, không thể đến gần, vẫn đủ khống chế.

Linh khí dày đặc như tấm lưới, cả người Giang Bạch Nghiễn máu me đầm đìa, vừa đỡ đám cổ trùng ăn tim, sau lưng lại có bóng ma lay động, vuốt nhọn muốn moi tim móc phổi chàng.

Vệt máu trượt xuống gò má, văng vẳng âm thanh tí tách.

Giang Bạch Nghiễn nhấc kiếm xoay người, liếc thấy ánh sáng vàng.

Là phù quang.

Phù pháp nhanh như chớp, vội vã sượt qua người chàng.

Ngoài dự đoán, mục tiêu không phải trái tim chàng.

Bùa vàng kéo theo một luồng gió dài, đánh trúng bóng ma sau lưng chàng, khiến nó tan biến mất dạng.

Nhanh, mạnh, chuẩn, tuyệt không sai sót.

Đôi mắt hỗn độn khôi phục lại chút tỉnh táo, lệ khí tan đi ba phần, trong núi thây biển máu, Giang Bạch Nghiễn lo lắng ngẩng đầu.

Đúng lúc mây trời kết hợp, hoàng hôn buông xuống tia sáng mỏng manh sau cùng, cháy rực đầu cuối sông núi.

Lọt vào đáy mắt chàng, là một mảnh đỏ thắm xinh đẹp rực rỡ.

Dùng bùa phóng lên mái nhà, Thi Đại khoác giá y đứng cách đó không xa, thở dốc, đôi mắt thấm hơi nước, mép váy tung bay phấp phới.

Linh khí cuồn cuộn, toát ra ánh sáng trắng, chồng chéo rơi vào mi tâm nàng, như một bức tranh sống động, dần dần trải ra trong cảnh tượng như địa ngục.

Chạy gấp quá, tóc Thi Đại rối hơn phân nửa, vài lọn tóc mềm mại buông lơi, rủ xuống vành tai.

Tóc đen, da trắng, giá y lại đỏ rực, nước mắt giao nhân được khảm vào đó lấp lánh mơ hồ, nàng như khoác ánh sáng bước đến, ngọn lửa hừng hực cháy bỏng.



Tươi đẹp lại sống động quá đỗi.

Nàng đã phá giải khốn trận phức tạp kia.

Có người nhận ra Thi Đại, cao giọng thốt lên:

“Thi tiểu thư? Tại sao cô...”

Thi Đại nhắm mắt, mặc kệ hắn ta.

Giang Bạch Nghiễn lập khốn trận rắc rối muôn phần, may mà nàng là phù sư.

Bùa và trận có chỗ tương thông với nhau, mỗi khi Thi Đại rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng thường đọc điển tịch liên quan đến trận thuật.

Nàng không biết vung đao múa thương, muốn học thêm vài thứ, góp chút sức lực cho tiểu đội khi bắt yêu, nào ngờ hôm nay lại dùng đến.

Không có giấy bút chu sa để giải trận, nàng bèn cắn rách đầu ngón tay, lấy máu vẽ hình.

Dưới ống tay áo rộng rãi của giá y, Thi Đại chậm rãi siết chặt ngón tay vẫn đang chảy máu.

Dù là Giang Bạch Nghiễn, cũng không thể xem thường nàng.

Nguồn gốc tà khí đến từ cơ thể Giang Bạch Nghiễn, về một mức độ nhất định, sẽ bị ý thức chàng trói buộc.

Khi Thi Đại đến gần một bước, động tác của nó sẽ chậm chạp nửa phần.

Cảm nhận uy hiếp, ác ma vùng vẫy hung hãn hơn, như chó hoang cắn xé con mồi, nhào về phía nhóm người, điên cuồng gặm nhấm máu thịt.

Tiếng kêu gào, tiếng hét thảm, khóc lóc đau đớn vang vọng, máu tươi chảy không ngừng, nơi nào cũng thấy tay đứt chân cụt.

Địa ngục nhân gian, không gì hơn thế.

Thi Kính Thừa bị bản thế ác ma cản đường, không thể đến gần Giang Bạch Nghiễn, đành cắn răng chiến đấu sống còn với nó.

Liếc thấy Thi Đại, Thi Kính Thừa cau mày, giận dữ quát:

“Đại Đại! Sao con lại ở đây?”

Tất nhiên Thi Đại không để ý đến ông.

Nàng rõ ràng hơn ai hết, “Thi Kính Thừa” này chỉ là ảo ảnh do ác ma tạo ra, trông thì như trăng thanh gió mát, nội tâm lại giả nhân giả nghĩa đen tối.

Phụ thân thật sự của nàng, tuyệt đối sẽ không thế này.

Rốt cuộc phải làm sao để phá giải tâm ma cảnh?

Mãi cho đến lúc này, Thi Đại vẫn không biết đáp án.

Bày ra trước mặt nàng, là tử cục tuyệt đối.

Tà khí lượn lờ quanh người Giang Bạch Nghiễn, dẫu là nàng cũng không thể đến gần hơn.

Linh khí áp bức bành trướng, như núi Thái Sơn đè trên đỉnh đầu. Thi Đại chịu đau tiến về trước một bước, nén tiếng nghẹn ngào:

“Giang Trầm Ngọc, chàng đừng...”

Đa số mọi người đều bị ác ma nuốt chửng, sát chiêu đến từ Trấn Ách Ti giảm bớt rất nhiều.

Một luồng tà khí đánh thẳng vào Thi Đại, không chờ nó di chuyển, Giang Bạch Nghiễn đã tự mình chém đứt nó.

Khoảng cách quá xa, đau đớn mãnh liệt, thần trí gần như chẳng còn bao nhiêu, chàng hơi hoảng hốt, chỉ loáng thoáng nghe rõ tiếng nói của nàng.

Đừng thế nào?

Đừng thỏa hiệp với ác ma, hay đừng giết người khác?

Chàng biết Thi Đại ghét lạm sát vô tội, từ đầu đến cuối chàng không hề ra đòn chí mạng, nhưng ác ma vùng vẫy trong cơ thể chàng, đã giết chết hơn hai mươi người.

Thi Đại sẽ vì thế mà không vui chăng?

Vị máu tanh trong cổ họng càng nồng, xuyên qua vố số lời lẩm bẩm của ác ma, Giang Bạch Nghiễn nghe thấy giọng nói của nàng.

Không nhịn được rơi lệ, Thi Đại nức nở lên tiếng:

“...Chàng đừng chết mà.”

Giang Bạch Nghiễn ngẩn ngơ, chợt bật cười.

Hàng ngàn hàng vạn người trên thế gian ngóng trông chàng chết, chỉ mỗi Thi Đại, mong mỏi sự sống của chàng.

Thực ra chàng là người ích kỷ.

Tham lam lưu luyến ấm áp Thi Đại ban tặng, mưu toan chiếm lấy tình yêu và va chạm toàn tâm toàn ý của nàng.

Ngày chàng biết Thi Đại không có ý với mình, dục vọng không ra gì ấy càng mãnh liệt hơn...

Xích sắt trong phòng tối là minh chứng.

Tình yêu của chàng nào phải quang minh lỗi lạc, như lưới nhện ẩm thấp uốn lượn, dần dần thu chặt, trói Thi Đại vào trong.

Chỉ khi nhốt nàng lại, giấu ở một góc chỉ mình chàng hay biết, Giang Bạch Nghiễn mới cảm thấy yên tâm bệnh hoạn, dơ bẩn.

Thế nhưng Thi Đại không nên bị nhốt lại đó.

Nàng là chú chim bay lượn nơi vùng đất bỏ hoang, thuộc về trăng sáng gió mát, bầu trời Cửu Châu, không phải một đóa hoa bị ngăn trở.

Nghĩ đến đây, Giang Bạch Nghiễn tự giễu cong môi.

Chàng tham lam tình yêu của Thi Đại, mỗi lần hiện ra trước mặt nàng, lại là dáng vẻ khó coi nhường ấy.

Điên cuồng, hung bạo, mất khống chế, bẩn thỉu.

Sau này người khác nhắc đến cuộc đời chàng, chắc chắn là tà vật tay nhuốm đầy máu, buồn cười lại đáng thương.

Một khi liên quan đến chàng, Thi Đại sẽ bị coi như dị loài.

Giang Bạch Nghiễn nhớ rõ, bia mộ cha mẹ bị người ta phá hủy thế nào.

Tà khí cuồn cuộn, máu chảy thành sông.

Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng nhìn nàng, như thể Thi Đại là nguồn sáng trong trẻo, vì chàng mà đến, lấp đầy mắt chàng.

Váy đỏ rực rỡ, soi tỏ mắt hạnh không chút sợ hãi của nàng, chói sáng khiếp người.

Giá y rất tôn nàng.

Ấy là mặt trời của chàng.

Chém đứt hai luồng tà khí lao về Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn thì thầm tên nàng lần cuối:

“Thi Đại.”

Trước khi bị ác ma hoàn toàn nuốt chửng, mát hết ý thức còn sót lại, Giang Bạch Nghiễn nhớ kỹ, chàng sống vì Thi Đại, cũng cam lòng chịu chết vì nàng.

Không vì chúng sinh, chỉ vì nàng.

Mặt trời của chàng, nên được treo cao bất diệt, vĩnh viễn ở lại nhân gian.

Sơn hà vỡ vụn do yêu tà ngang ngược, sao có thể xem là nhân gian được.

Đoạn Thủy xé rách không gian bay lên, một vệt sáng rỡ như ánh trăng.

Đoán được dự định của chàng, Thi Đại vung bùa đánh tan tà khí, không màng khói đen nồng nặc phía trước, nhanh chân tiến lên:

“Giang Bạch Nghiễn!”

Nàng không đến kịp.

Mũi kiếm đâm thẳng vào tim, Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng từ xa.

Chàng mỉm cười rất khẽ, tròng mắt ứa máu nóng bỏng, kết thành hạt ngọc đỏ thắm.

Chàng cũng chẳng rõ, rốt cuộc mình đang nghĩ đến điều gì.

Có lẽ là vào đêm tuyết rơi nào đó, có người gõ cửa phòng chàng, tặng chàng bó hoa mai, cười hỏi liệu chàng có thích bướm chăng.

Có lẽ là đêm xuân phân tĩnh lặng, Thi Đại nhìn chàng chăm chú dưới ánh nến, từng câu từng chữ thốt lên lời chân thành:

“Người như Giang Bạch Nghiễn, ai có thể quên được?”

Hoặc giả, là rất nhiều rất nhiều xuân hạ thu đông mà chàng ao ước được cùng Thi Đại trải qua vô số lần.

Giang Bạch Nghiễn nghĩ, chàng chẳng có gì tốt cả.

Bệnh hoạn, ti tiện, chỉ mang đến tai họa cho nàng.

Màn đêm lật đổ, bao phủ trên Đại Chiêu, là sắc xanh lơ như một giấc mộng.

Ngặt nỗi mộng đẹp khó giữ.

“Nàng đừng gặp phải...”

Máu tươi nhuộm đỏ bạch y, Giang Bạch Nghiễn nói với nàng:

“Người giống như ta nữa nhé.”

P/S: Dịch chương này t phải ngưng vài lần mới xong được, biết là trong tâm ma cảnh ko phải thật nhưng vẫn buồn lắm, thương anh...

trướctiếp