Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 120


trướctiếp

Giá y?

Thi Đại không thèm suy nghĩ, hai mắt sáng ngời:

“Muốn.”

Nhớ đến lời Giang Bạch Nghiễn đã nói tối qua, nàng bối rối truy hỏi:

“Chẳng phải chàng nói, phải chờ thêu xong mới cho em xem ư?”

Giang Bạch Nghiễn chỉ cười:

“Nàng không thử, sao biết có vừa người hay không.”

Thi Đại chợt vỡ lẽ.

Người ta thường nói cắt may vừa người, muốn làm quần áo, bước đầu tiên chắc chắn phải lấy số đo.

Lúc Giang Bạch Nghiễn may áo cưới, Thi Đại không ở bên cạnh, hẳn là chàng dựa vào trí nhớ, cắt may đại khái.

Người mình thích tự tay may áo cưới cho mình, dẫu là ai, cũng vui vẻ từ tận đáy lòng.

Thi Đại không che giấu mong mỏi, nhón mũi chân, búi tóc nhẹ nhàng lắc lư:

“Giá y đang ở trong tòa nhà sao ạ?”

Giang Bạch Nghiễn gật đầu, cầm ngọn nến trong tay:

“Đi theo ta.”

Thi Đại nhỏ tiếng hoan hô, đi bên người chàng.

Ngoài phòng ngủ là đường ngầm dài hun hút, hai bên có vài căn phòng nhỏ.

Ánh nến soi sáng hành lang hẹp dài, Thi Đại nhìn quanh hai bên vài lần, thấy Giang Bạch Nghiễn mở một cánh cửa.

Nơi này quá mức yên tĩnh, tiếng vang cửa gỗ bị đẩy ra như gào thét sắp chết, cào quanh màng nhĩ, vô cớ bất an.

Theo Giang Bạch Nghiễn vào phòng, Thi Đại trông thấy vải đỏ bày trên bàn.

Trái tim như bị va chạm, nàng chợt khựng lại.

Giá y đỏ thắm, rực rỡ chói mắt, gấm vóc xa hoa, điểm xuyết ngọc tròn, như hào quang vạn trượng, xinh đẹp lung linh.

Chưa thêu xong, còn thừa hơn phân nửa chỗ trống, cũng đã hơn hẳn những bộ áo cưới Thi Đại từng thấy.

Giá y được nước mắt giao nhân tô điểm, thế gian khó tìm.

Đầu ngón tay nàng run nhẹ.

“Ta thêu long phượng chim hoa, nghe nói quý nữ xuất giá, phần lớn đều là những hoa văn này.”

Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt nhìn qua:

“Nàng có thích không?”

Thi Đại không đáp mà hỏi ngược lại:

“Nước mắt giao nhân này...”

Nàng hiểu tâm tư của Giang Bạch Nghiễn nhất.

Đêm xuân phân, biết chân tướng vật chứa, sau khi bị “Thi Đại” phản bội vứt bỏ, hẳn là chàng đã rơi nước mắt.

Nhưng nếu chỉ một hai lần rơi lệ, sao có thể để dành nhiều hạt ngọc nhường này, Thi Đại vô thức nghĩ đến vết thương tự ngược trên người Giang Bạch Nghiễn.

Vết thương trên lồng ngực chàng, mỗi một đường vừa sâu vừa ác.

Thi Đại siết chặt tay:

“Nước mắt giao nhân, toàn bộ đều là của chàng ư?”

“Ừm.”

Giang Bạch Nghiễn nhếch môi:

“Thích không?”

Nước mắt của giao nhân khác, không thể xuất hiện trên áo cưới của Thi Đại được.

Giọng điệu chàng tự nhiên như thường, trong mắt là mong đợi thuần khiết, Thi Đại nhất thời mềm lòng, không còn tự tin dạy bảo chàng đừng tự tổn thương mình:

“...Em thích.”

Thốt ra hai chữ, giọng Thi Đại nhỏ hơn đôi chút, âm cuối khó khăn:

“Sau này đừng thế nữa.”

Nàng chưa từng được yêu thương thiên vị đến mức này, tầm mắt rơi trên giá y, trái tim như thể bị chia làm hai nửa.

Một nửa căng phồng tràn đầy, trào mật đường ngọt ngào ra ngoài, nửa kia lại ngâm trong nước đắng, cảm nhận nỗi niềm chua xót.

So sánh hai bên, đau lòng chiếm phần lớn.

Nụ cười Giang Bạch Nghiễn càng tươi hơn:

“Nàng thử xem, ta chờ ngoài cửa.”

Chàng biết rõ lễ nghĩa nam nữ, không muốn mạo phạm Thi Đại, rời khỏi phòng nhỏ, đóng cửa lại.

Giang Bạch Nghiễn đi rồi, hai người biến thành một người, trong phòng bỗng yên tĩnh, im ắng như tờ.

Thi Đại cúi đầu, ngón tay chạm vào nước mắt giao nhân trên giá y.

Lạnh như sương tuyết, tỏa sáng lấp lánh, nhưng thoạt đầu khi vừa rơi xuống, nó hẳn là giọt nước mắt nóng hổi bỏng rát.

Giang Bạch Nghiễn rơi nhiều nước mắt nhường này.

Nàng ngẩn ngơ thất thần, có chút không thở nổi, ngón trỏ trượt xuống, chạm vào hình thêu chim chóc.

Túi thơm hoa quế Giang Bạch Nghiễn tặng nàng, Thi Đại vẫn đeo ở thắt lưng.

So với túi thơm, đường thêu trên giá y của chàng tiến bộ hơn rất nhiều, từng đường kim mũi chỉ, phác họa hoa văn sống động như thật, hoa đỏ lá xanh, dạt dào mạnh mẽ, không mất vẻ đoan trang tao nhã xinh đẹp.

Đây là vật được toàn tâm toàn ý may thành, đáng để gìn giữ cẩn thận.

“Giang Trầm Ngọc.”

Thi Đại hỏi:

“Lẽ nào chàng vừa thêu giá y, vừa rơi nước mắt?”

Giang Bạch Nghiễn ngoài cửa im lặng một lúc, giọng nói mới khẽ khàng truyền vào:

“Sao lại thế được.”

Thi Đại vuốt ve nước mắt giao nhân, cởi váy ngắn ra, bắt đầu thử áo.



Áo cưới là váy liền thân ống tay áo rộng rãi, bên ngoài khoác một chiếc áo dài. Nàng mặc cẩn thận, sợ làm hư chỗ nào đó, chợt nghe Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Tà khí trong cơ thể ta...”

Động tác Thi Đại thoáng khựng lại:

“Sao vậy?”

Cách lớp cửa gỗ, giọng nói chàng có vẻ mơ hồ, không nghe rõ cảm xúc:

“Chẳng biết khi nào tà khí sẽ tràn ra ngoài, nếu đến ngày đó, nàng ở cạnh ta, chắc chắn sẽ bị liên lụy.”

Ánh mắt Thi Đại nghiêm nghị.

Nghe ý của Giang Bạch Nghiễn, câu tiếp theo của chàng...

Lẽ nào bảo nàng rời khỏi đây?

“Ngừng ngừng ngừng.”

Thi Đại ngăn chặn ngay kịch bản máu chó lúc tám giờ xảy ra:

“Chàng đã bảo em mặc giá y, còn muốn đuổi em đi?”

Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.

“Không bảo nàng đi.”

Chàng nói:

“Ta làm con rối thế thân cho nàng.”

Thi Đại: “...”

Mỗi một lần, Giang Bạch Nghiễn đều thốt ra những lời vượt xa tưởng tượng của nàng.

Mi tâm nàng giật nhẹ:

“Chàng, làm con rối thế thân cho em?”

“Ừm.”

Giang Bạch Nghiễn đáp lời nàng như thường:

“Nếu ta làm con rối thế thân, sẽ gánh chịu hết đau khổ của nàng. Một khi tà khí quấn thân, ta mất hết thần trí...”

Giọng chàng rất khẽ:

“Sẽ không tổn thương nàng.”

Thi Đại chưa từng thấy tận mắt thuật con rối thế thân, nhưng chẳng xa lạ gì.

Giang Bạch Nghiễn làm con rối thế thân cho tà tu ngần ấy năm, căm thù tận xương tủy thứ tà thuật ấy, đến hôm nay chàng lại chủ động đề nghị với nàng.

Chỉ khi hai người ràng buộc tà thuật này với nhau, dẫu ác ma thượng cổ xâm chiếm cơ thể chàng, cũng chẳng làm gì được nàng.

Thi Đại không chút do dự:

“Em không muốn.”

Áo cưới dày nặng, khoác lên người nàng, thoáng chút mát lạnh.

Thi Đại nhìn nước mắt giao nhân trước vạt áo và viền tay áo, dưới ánh nến thấp thoáng, vầng sáng lưu chuyển quanh ngọc tròn như tinh hà trút xuống.

“Giang Trầm Ngọc.”

Nàng lên tiếng:

“Vì sao trước giờ chàng chưa từng nghĩ cho chính mình?”

Dùng nước mắt may giá y cho nàng cũng vậy, cam tâm tình nguyện làm con rối thế thân cho nàng cũng thế.

Bất kỳ lúc nào, Giang Bạch Nghiễn cũng luôn đặt mình vào vị trí rất thấp.

“Em muốn thành hôn là vì chàng.”

Thi Đại nói:

“Nếu không có chàng, áo này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Ngoài cửa, Giang Bạch Nghiễn bỗng ngước mắt.

Giọng nói Thi Đại réo rắt, bình thường giòn giã trong trẻo, lúc này mang theo vẻ bình tĩnh kiên quyết, dường như đã bổ ra một vầng trăng sáng trong sắc chiều tà.

Nàng mở lời:

“Em thích...”

Hai chữ thổ lộ khó khăn, bỗng im bặt.

Ngay sau đó, là âm điệu không lưu loát, dịu dàng của nàng:

“Em yêu chàng mà.”

Tình yêu là gì?

Trước lúc này, nhận thức của Thi Đại về nó rất mơ hồ.

So với yêu, “thích” đơn giản thẳng thắn, cũng dễ thốt ra hơn nhiều.

Nàng thích giáo viên và người tình nguyện ở cô nhi viện, thích một mình ngẩn người trong ngày mưa, thích món ngon sách hay trò chơi thú vị, nhưng nếu nói “yêu”, dường như trước giờ chưa có.

Đây là một loại tình cảm nồng nhiệt hơn hẳn, khắc cốt ghi tâm, như một ngọn lửa rực cháy.

Âm cuối Thi Đại vẫn còn vang vọng bên tai, Giang Bạch Nghiễn tựa vào bên cửa, nhẹ vuốt ve kiếm Đoạn Thủy ở thắt lưng.

Nỗi lòng không bình tĩnh sẽ sờ chuôi kiếm, là thói quen thuở bé của chàng.

Thi Đại nói yêu chàng.

Về chữ này, thực ra chàng chưa chắc đã tỏ tường.

Với Giang Bạch Nghiễn, tình cảm chàng dành cho Thi Đại thế nào, yêu chính là thế đấy.

Tất cả yêu thương, đều liên quan đến Thi Đại.

Nghĩ cũng kỳ diệu thay, ngày xưa chàng luôn khịt mũi khinh thường chuyện tình cảm, đến nay lại tham lam lưu luyến muôn phần. Dù Thi Đại vung dao cắm vào ngực chàng, Giang Bạch Nghiễn cũng vui vẻ chịu đựng.

Ai rồi cũng chết, tử vong do nàng ban cho, chưa chắc không phải chuyện may mắn.

Giang Bạch Nghiễn chỉ cầu mong, nàng đừng chán ghét chàng, đừng không cần chàng.

Cổ họng tràn ra tiếng cười gần như bật hơi, sóng ngầm nơi đáy mắt thiếu niên cuồn cuộn.

“Ta biết.”

Chàng nhẹ nhàng lên tiếng, như tự lẩm bẩm:



“Thi Đại yêu ta.”

Thi Đại khoác xong áo ngoài, giọng điệu nhanh nhẹ đong đầy ý cười:

“Tất nhiên rồi, yêu chàng nhất đấy.”

Trong phòng không có gương, nàng chỉ đành cúi đầu đánh giá một lượt.

Vày dài có vẻ rộng rãi, may mà không ảnh hưởng gì lớn, khoác thêm áo ngoài, có chút hấp dẫn xinh đẹp, thanh thoát tựa thần tiên.

Giang Bạch Nghiễn nhìn thấy, hẳn sẽ vui lắm.

“Em mặc xong rồi.”

Thi Đại vén tóc ra sau tai, lộ ra nửa gương mặt tinh tế sáng ngời, không nén nổi nụ cười:

“Chàng vào đi.”

Nàng vui sướng nói, ngay sau đó, nụ cười bỗng khựng lại bên môi.

Linh khí dời núi lấp biển bỗng dưng kéo tới, như thủy triều tuôn trào, rót đầy cả tòa nhà.

Một tiếng vang lớn xuyên màng nhĩ, Thi Đại mất mấy giây mới phản ứng lại, ấy là âm thanh có vật gì đó sụp đổ hư hại.

Nghe qua...hình như là vách tường hoặc cánh cửa cách đó không xa.

Là ai làm?

Trái tim phiền muộn hỗn loạn, dự cảm kỳ lạ siết chặt lồng ngực.

Thi Đại không lo được nhiều, nhấc váy chạy đến trước cửa, còn chưa kịp mở ra, đã thấy hoa văn phức tạp hiện lên bên cửa, dùng một điểm làm trung tâm lan tràn khắp phòng.

Là khốn trận.

Linh khí quấn kết như mạng nhện, bao vây cả căn phòng nhỏ, giam Thi Đại bên trong.

Không thể mở cửa phòng được.

Thi Đại cắn răng:

“Giang Trầm Ngọc!”

Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn nghiêm nghị, bình tĩnh đến lạ thường:

“Ta ở đây, có người đến.”

Chàng ngước mắt, liếc nhìn lối vào hành lang.

Cửa ngầm ở lối vào bị một sức lực mạnh mẽ cưỡng ép chấn động đến vỡ tan, vách tường cũng nát thành bột mịn.

Linh khí tiến vào cuồn cuộn không ngớt, như gió thổi nước dâng, sôi trào cuồn cuộn, tuyệt đối không phải sức lực của một người.

Không chỉ một người đến nơi này.

Trấn Ách Ti.

Thi Đại thông minh biết mấy, lập tức đoán được tình huống bên ngoài, dùng sức đập cửa:

“Chàng nhốt em làm gì?”

Giang Bạch Nghiễn không cần trả lời, nàng đã biết đáp án.

Nhìn tình hình này, rất nhiều người của Trấn Ách Ti đã đến, trong đó không thiếu cao thủ.

Mục đích chỉ có một, vây giết Giang Bạch Nghiễn.

Dẫu sống hay chết, Giang Bạch Nghiễn cũng sẽ không để nàng vào vũng nước đục này.

Trong mắt người đời, Thi Đại là con gái của Thi Kính Thừa, phù sư tương lai rộng mở của Trấn Ách Ti, một khi có quan hệ với chàng, chắc chắn sẽ không được chính đạo chấp nhận.

Chàng mang tiếng xấu thì cũng thôi, sao nỡ kéo nàng vào bùn lầy.

Đây có lẽ là biến cố lớn cuối cùng do ác ma thượng cổ sắp xếp.

Dẫn chính đạo vây giết, khiến Giang Bạch Nghiễn chẳng còn đường lui, hận càng nhiều, sát niệm càng mạnh, ác ma càng dễ chiếm lấy thức hải của chàng, thay thế vào đó.

Giang Bạch Nghiễn không thoát nổi.

“Nếu ta không về được, nàng cứ nói mình bị ta cầm tù, cưỡng ép nàng ở lại, do một mình ta gây nên.”

Giọng nói Giang Bạch Nghiễn truyền qua khe cửa gỗ, bình tĩnh không gợn sóng:

“Khế ước nhà trong tủ phòng ngủ, tiền để dành có thể dùng. Nếu nàng không chê, cứ tùy ý lấy đi.”

Thi Đại ngưng kết linh khí, chạm vào cửa gổ, bị pháp trận chấn động lùi về sau vài bước.

Giang Bạch Nghiễn có ý nhốt nàng, pháp trận kỳ diệu huyền ảo, chắc hẳn đã chuẩn bị từ sớm.

Vành mắt nàng nóng bừng:

“Chàng mở cửa ra đi mà.”

Giang Bạch Nghiễn rút kiếm khỏi vỏ.

Chàng và Thi Đại ngủ dậy rất trễ, lại ở trong phòng suốt một lúc lâu, lúc này sắc trời dần mờ tối, đã gần đến chạng vạng.

Hoàng hôn u ám, ráng chiều đỏ sẫm như máu, xuyên vào vài đốm sáng nhỏ.

Đoạn Thủy vang vọng không ngớt, tà khí trong thức hải không chịu khống chế, lại lần nữa đau đớn như xé rách.

Giang Bạch Nghiễn cắn nát đầu lưỡi, cố giữ vững tỉnh táo:

“Nếu ta còn có thể trở về...”

Thi Đại tập trung tinh thần tụ khí, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nhanh chóng thăm dò kết cấu khốn trận.

Có phức tạp đến mấy, nàng cũng phải phá giải.

Cách nhau cánh cửa, rủ mắt nhớ lại giá y, Giang Bạch Nghiễn không nói tiếp.

Sau một thoáng im lặng, trong sát ý sắc bén càng lúc càng nồng, Thi Đại nghe tiếng chàng thì thầm, từng chữ rõ ràng.

Lần đầu tiên, Giang Bạch Nghiễn cười nói với nàng:

“Ta yêu nàng.”

Một chữ yêu, khi tình đủ đậm sâu là linh đan diệu dược, cũng có thể hóa thành thanh đao đoạt mạng.

Kiếp này may mắn được nếm thử một lần, là hương hoa quế thơm ngọt.

Giang Bạch Nghiễn lạnh lùng ngước mắt, đã có bóng người chen chúc ở lối vào đường ngầm.

“Tà vật.”

Người dẫn đầu nhìn chàng từ xa, giơ lệnh bài chất gỗ của Trấn Ách Ti:

“Còn không mau bó tay chịu trói!”

trướctiếp