Khi Vương Ngữ Ninh nghe Hoắc Dạ kể lại thì nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống, người đàn ông này vì
cô mà làm biết bao nhiêu việc, còn cô chỉ biết mù quáng tin vào những
lời đường mật mà Phạm Hiếu Từ giăng bẫy. Cô đúng là ngu ngốc mà.
- Em xin lỗi... Hoắc Dạ...
Nhưng rồi Hoắc Dạ cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, còn cười dịu dàng, nói:
- Em không có lỗi, trái lại anh còn phải cảm ơn em... Nếu như không có
giọng nói của em, thì có lẽ anh đã không thể trở về, có khi bây giờ anh
đã là cô hồn dã quỷ ở nơi nào đó.
Quả thật là như vậy, khi anh biết bản thân đã chết rồi thì ở đâu đó trong
tiềm thức, Hoắc Dạ đã nghe thấy giọng nói của Vương Ngữ Ninh. Cô nói
rằng cô không cam tâm, cô muốn quay về quá khứ thay đổi tất cả, cô muốn
bù đắp cho anh những gì mà cô gây ra. Đương nhiên Hoắc Dạ cũng muốn như
vậy, nên anh đã lần theo phía giọng nói phát ra, cuối cùng thì đi mãi,
đi mãi, cho đến khi tỉnh lại thì đã thấy bản thân quay về quá khứ. Nếu
như không phải anh nghe thấy giọng nói của cô, có lẽ chính anh đã từ bỏ
rồi.
- Ninh, thật may là em vẫn không sao.
Đến lúc này thì Vương Ngữ Ninh mới hỏi đến chuyện mang thai, chắc là anh
cũng biết chuyện vào thời điểm này cô sẽ mang thai nên mới do dự và lo
lắng hay sao. Tuy nhiên thì Hoắc Dạ cũng chỉ nói bản thân không chắc
lắm, vì ở kiếp dù sao hai người cũng đã trải qua nhiều lần hoan ái mới
có thai, còn ở kiếp này họ chỉ mới có một lần, anh không dám chắc, nhưng vẫn có chút phòng bị.
Vương
Ngữ Ninh lúc này liền tựa đầu vào vai anh, ở kiếp trước anh luôn chiều
theo ý cô, cho dù cô muốn gì thì anh cũng chấp nhận, một người đàn ông
tốt vậy lại vì cô mà tự sát... Cô đúng là đồ không ra gì.
- Hoắc Dạ, anh đúng là rất biết cách khiến người ta cảm thấy tội lỗi đó.
Sao lại vì một người như em mà tự sát chứ, còn ôm hi vọng cùng hung thủ
đồng quy vu tận nữa. Anh đúng là đồ ngốc mà, không có em thì trên thế
giới này thiếu gì cô gái tốt... Cũng đâu cần phải...
Còn chưa đợi Vương Ngữ Ninh nói hết câu thì Hoắc Dạ đã trực tiếp hôn lên
môi nhỏ của cô, đương nhiên cô cũng rất biết cách phối hợp, hoàn toàn
chìm đắm vào khoảng thời gian của hai người. Một lúc sau thì Hoắc Dạ
liền buông tha cho cánh môi nhỏ của cô, còn nhẹ nhàng chỉ vào mũi của
cô, nói:
- Lúc trước anh đã nói rồi. Từ đầu là anh yêu em, sau này hay mãi mãi anh cũng chỉ yêu mình
em. Anh không muốn kết hôn với người khác, ngoại trừ em, thì không ai có thể làm vợ anh.
- Hoắc Dạ, anh đúng là đồ ngốc, cả anh và Vương Ngữ Tùng đều là đồ ngốc.
- Đúng đúng đúng, là anh ngốc, là anh ngốc.
Buổi tối hôm đó thì Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ cũng chỉ biết nằm xuống và trò chuyện một khoảng thời gian dài, đến khi cô ngủ thiếp đi thì anh mới
bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô, còn dịu dàng nói:
- Ninh Ninh, ở kiếp trước anh không kịp nói với em. Chúng ta gặp nhau sớm hơn em nghĩ đấy, cũng may... Kiếp này vẫn có thể gặp lại em.
[...]
Đến buổi sáng hôm sau, vì Vương Ngữ Ninh buổi tối ngủ muộn nên sáng nay dậy cũng rất trễ, anh còn tính vươn vai một cái nhưng lại thấy ở eo mình có sức nặng, mở mắt nhìn xuống thì mới thấy cánh tay của Hoắc Dạ đang đặt ở eo của mình. Cô ngay lập tức đưa mắt nhìn anh, còn cười một cái, cô
không nghĩ Hoắc Dạ cũng có lúc ngủ nướng thế này đó.
Vốn dĩ định cựa quậy một chút, nhưng Hoắc Dạ lại trực tiếp kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng, còn nhỏ giọng nói:
- Bà xã, mới sáng sớm mà trong em rất năng lượng nhỉ?
Vương Ngữ Ninh cũng không phải dạng vừa, cô còn nhẹ nhàng vẽ vài vòng tròn trên ngực anh, còn cười đáng yêu nói:
- Vì có anh ở đây đó, ông xã.
Hoắc Dạ cuối cùng cũng bị vợ mình chọc cho bật cười, sau đó thì anh liền
ngồi dậy, còn bảo cô chuẩn bị đi, chút nữa anh sẽ đưa cô đến bệnh viện
kiểm tra một chút. Hiển nhiên Vương Ngữ Ninh rất ngoan ngoãn nghe theo,
nhưng khi cô đang đánh răng thì Hoắc Dạ lại ở phía sau ôm lấy cô, còn
đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô, nói:
- Anh không biết làm sao ở đây lại có đứa bé được nhỉ? Nó sẽ dần lớn lên sao?
- Hoắc tổng à, em còn tưởng cái gì anh cũng biết chứ.
Nhưng Hoắc Dạ liền nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô một cái, đáp:
- Nếu như ở trên cơ thể em thì đúng là cái gì anh cũng biết.
- Vô sỉ. Anh bị ai dạy hư rồi hả! Có phải là Vương Ngữ Tùng không? Em nói cho anh biết, đừng có mà chơi thân với lão già đó, anh thật sự quá hư
rồi.
Hoắc Dạ cũng chỉ bật
cười, sau đó còn trực tiếp ôm cô lên, còn đặt cô ngồi bên cạnh bồn nước. Nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi nhỏ của cô. Đương nhiên Vương Ngữ Ninh cũng
rất biết cách phối hợp, cô còn đưa tay choàng qua cổ của anh, rồi lại
nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn đó. Đến lúc này thì Hoắc Dạ đã nóng rực
hết cả người, nhưng anh lại phải kiềm chế, nói:
- Đợi em qua hết thời kì này, thì em biết tay anh.