Chuyện này phải kể lại lúc đó, ngay khi Vương Ngữ Ninh bị Phạm Hiếu
Từ tra tấn ở nhà riêng của hắn ta thì anh cũng chỉ mới biết và chạy đến, khi anh đến nơi chỉ thấy toàn thân của Vương Ngữ Ninh đầy máu, gương
mặt xanh xao, tiều tụy, hơi thở cũng chỉ còn có một chút thoi thóp, ngay lúc đó anh đã chạy lại bên cạnh cô, ôm lấy cơ thể gần như lạnh lẽo của
cô rồi rơi lệ.
Từ trước đến giờ ai ai cũng biết Hoắc Dạ là một
người đàn ông cao lãnh, ngay cả khi bị mẹ ruột rời bỏ anh cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ ở trước mặt người con gái này anh lại khóc đến thê
lương, còn luôn miệng nói:
- Ninh, tỉnh lại! Em đừng ngủ mà Ninh,
ngoan... Nghe lời anh, tỉnh lại đi! Ninh! Vương Ngữ Ninh! Em có nghe anh gọi không? Ninh... Cầu xin em... Cầu xin em đừng rời bỏ anh... Ninh...
Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng, toàn thân của Vương Ngữ Ninh cũng đã bắt đầu lạnh dần. Hoắc Dạ cũng chỉ biết gọi cô trong bất lực.
Tuy
nhiên thì Phạm Hiếu Từ lại như đang xem kịch, hắn ta ngồi ung dung uống
trà, còn chê anh diễn xuất quá kém, làm hắn cảm thấy khó chịu. Lúc này
Đào Mị ở bên cạnh còn cười cợt đến khó coi, cô ta còn nhìn anh, nói:
- Vương Ngữ Ninh đúng là một kẻ ngu ngốc, bao nhiêu năm bị tôi lợi dụng
đến mức chẳng còn gì, vậy mà vẫn tin tưởng cái gọi là tình yêu của Hiếu
Từ. Quả là con ngu mà.
Lúc này Hoắc Dạ đã biết không thể nào cứu
được cô nữa, nên anh cũng chỉ nhẹ nhàng đặt thi thể của Vương Ngữ Ninh
nằm xuống một bên, rồi đưa ánh mắt lạnh băng nhìn về phía của Phạm Hiếu
Từ, nói:
- Phạm Hiếu Từ, từ trước đến giờ mày có bao giờ yêu cô ấy chưa?
- Yêu? Để tao nói cho mày biết Hoắc Dạ, từ đầu đến cuối tao chỉ lợi dụng
cô ta thôi. Cơ mà cũng phải cảm ơn cô ta, nếu như con ngu đó không nói
cho tao biết nó là đồ đệ của mụ Phạm Thiểm thì tao đã không thắng rồi.
Là do Vương Ngữ Ninh ngu muội, đâu trách được tao.
Đến đây thì
Hoắc Dạ giống như là muốn nổi điên, anh còn muốn trực tiếp xông đến đấm
chết Phạm Hiếu Từ nhưng đã bị những thuộc hạ của hắn ta giữ lại, lúc đó
hắn còn nhìn anh bằng ánh mắt chê bai, còn cười nói:
- Hoắc Dạ ơi
Hoắc Dạ, cả đời mày chắc cũng không ngờ sẽ rơi vào tay tao như vậy đúng
không? Cũng đúng, từ đầu mày đã là Hoắc thiếu được người người ngưỡng
mộ, đâu có sống chui sống nhũi như tao. Tao chính là muốn cướp hết tất
cả của mày, từ công việc, danh vọng, tiền bạc... Ngay cả vợ của mày tao
cũng muốn cướp!
Sau đó thì anh còn biết thật ra không phải Phạm
Hiếu Từ đã làm chuyện đó với Vương Ngữ Ninh mà khiến cô động thai, thật
ra hắn đã âm thầm cho một lượng nhỏ thuốc phá thai vào thức ăn của Vương Ngữ Ninh lúc đó, khiến cho cô có cảm giác động thai, hiển nhiên hắn
cũng đã sớm tiêm nhiễm vào đầu của cô những chuyện như là phá thai hay
tự sát. Còn về đứa bé kia, cho dù lúc đó cô không nghe theo hắn, thì đứa bé đó sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi, nhưng hắn lại muốn lợi dụng triệt
để, vì vậy nên mới có việc Vương Ngữ Ninh một, hai nhất quyết đòi phá
thai... Hắn ta muốn Hoắc Dạ biết được cảm giác bị người khác phản bội là thế nào, tự tay giết chết con mình chính là cảm giác mà Phạm Hiếu Từ
muốn anh trải qua.
Tuy nhiên, có lẽ Phạm Hiếu Từ quên mất rằng
Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh ở bên nhau cũng là do một tay hắn sắp xếp, từ
đầu đến cuối họ không biết gì cả, hoàn toàn biến thành một con cờ trong
tay của Phạm Hiếu Từ và Đào Mị. Dần dần thì ánh mắt của Hoắc Dạ cũng tối sầm, anh mặc kệ Phạm Hiếu Từ đang nói chuyện mà trực tiếp đi đến ôm lấy thi thể của Vương Ngữ Ninh rời đi.
Khi đã giúp cô an táng xong thì Hoắc Dạ cũng chỉ nhìn linh cữu của cô, rồi cười nói:
- Ninh, chờ anh. Anh nhất định sẽ đi tìm em, những kẻ đã làm hại em sẽ không thể nào thoát khỏi sự nguyền rủa của anh.
Hiển nhiên Hoắc Dạ cũng đã sớm giao lại Hoắc thị cho Bạch Dụ Cương, sau đó
thì một mình đi đến văn phòng làm việc của Phạm Hiếu Từ, trên tay anh
chính là một quả boom hẹn giờ, anh chính là muốn đồng quy vu tận với kẻ
thù.
Khoảng mấy giờ sau thì truyền thông liền đưa tin Hoắc thị
đổi chủ, Hoắc Dạ vì oán hận tình địch nên đã muốn ám sát Phạm Hiếu Từ,
cuối cùng thì anh lại bị chính chuyện đó hại mình, một mình anh tự nổ
tung, còn Phạm Hiếu Từ thì chỉ bị thương nặng một chút chứ không chết.
Vốn dĩ anh cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, anh không thể trả
thù được cho người con gái anh yêu. Nhưng sau đó khi anh tỉnh lại thì đã thấy bản thân vẫn còn đang ngồi ở văn phòng của Hoắc thị, không chỉ vậy mà lúc này Vương Ngữ Tùng còn đang ngồi luyên thuyên cái gì đó về cô
nữa.
- Vương Ngữ Tùng? Sao anh lại ở đây?
- Gì vậy cha,
cậu là người gọi tôi tới mà? Nhưng mà tôi nói này Hoắc Dạ, dạo này Ninh
Ninh cứ như bị làm sao ấy, con bé lạ lắm. Không như trước một chút nào
cả.
Nghe đến đây thì Hoắc Dạ cũng chỉ biết giật mình, nếu là ở
kiếp trước thì Hoắc Dạ cũng chỉ ậm ừ không đáp, nhưng đổi lại lần này
ông trời đã cho anh cơ hội được sống, anh không thể bỏ qua được. Nên mới có chuyện anh cùng Vương Ngữ Tùng đến trường gặp cô.
Khi đó Hoắc Dạ còn tưởng bản thân sẽ bị Vương Ngữ Ninh xa lánh, nhưng rồi không ngờ cô lại trực tiếp nhào đến ôm anh. Khi đó anh đã biết, anh trọng sinh
rồi!