Tín Túc nhìn anh nói: "Tôi cho rằng anh sẽ giữ chặt tôi, chúng ta
cùng nhau chìm xuống biển. Nhưng cuối cùng, anh lại buông tay tôi ra".
Lâm Tái Xuyên trầm mặc một lúc, giải thích với đối phương, "Cơ thể anh từng chịu trọng thương. Trong điều kiện rét lạnh cực độ, anh không thể kiên
trì lâu. Tình huống khi đó, nếu trong hai chúng ta có thể có một người
sống sót, anh hi vọng người đó là em".
Tín Túc không nói gì, áp
lòng bàn tay lên ngực anh, cảm nhận trái tim anh đập mạnh mẽ, đều đặn.
Mấy giây hình ảnh anh biến mất trên mặt biển như bóng đè chiếm giữ ý
thức của cậu. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cậu sẽ hiện lên cảnh tượng tĩnh mịch lạnh lẽo như băng kia. Dần dần, những thứ lạnh băng còn đọng
lại trong đầu tan rã theo nhịp tim đập đều đặn của Lâm Tái Xuyên.
Tín Túc thu tay lại. Đầu ngón tay hơi run lên. Cậu nắm tay lại. Cậu không
biết nếu Lâm Tái Xuyên thật sự chết ở vùng biển kia, cậu có thể đi ra
khỏi mấy giây đó không. May mắn là Lâm Tái Xuyên cũng không sao. Cho
nên, mọi chuyện đều đã qua. Cậu thở phào một hơi, cảm giác một loại áp
lực nặng nề cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể mình.
Lâm Tái Xuyên lại nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Tín Túc ngẩn ra, hơi không hiểu, giương mắt nhìn anh: "Vì sao anh xin lỗi?"
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, hầu kết hơi chuyển động, giọng đầy trịnh trọng,
"Bất kể là vì chuyện của anh khiến em liên lụy hay là khi đó, để lại
mình em".
Lâm Tái Xuyên không biết Tín Túc có loại cảm xúc "sợ
hãi" hay không. Rất nhiều thời điểm, Tín Túc thoạt nhìn như người nắm
giữ vận mệnh trong tay, luôn lý trí, bình tĩnh. Nhưng anh cảm thấy chắc
hẳn Tín Túc cũng sẽ sợ hãi. Dù là lúc bị rơi từ trên cao xuống hay một
mình lẻ loi nổi trên mặt biển mênh mông. Chắc hẳn, cậu cũng thấy sợ hãi.
Nghe vậy, Tín Túc im lặng một lúc, lại cười một tiếng, nói rất nhỏ, giọng mang theo giọng mũi: "Được rồi... Tha thứ cho anh".
Một lúc sau, nhân viên giao cơm gõ cửa phòng: "Xin chào, đồ ăn anh đặt đến rồi".
Tín Túc lập tức bò dậy: "Mang vào đây đi".
Lâm Tái Xuyên đứng dậy, nhận hộp cơm trên tay nhân viên giao hàng, nói với người này: "Cảm ơn".
Anh một tay mở bàn ăn trên giường bệnh, lần lượt lấy từng hộp đồ ăn ra, đặt trên bàn, lại lấy một đôi đũa đưa cho Tín Túc.
Tín Túc nhìn anh không có ý rời đi, hỏi: "Anh ăn không?"
Lâm Tái Xuyên khẽ lắc đầu. Anh vẫn còn biểu hiện của phản ứng với nhiệt độ thấp, không có tâm trạng ăn uống gì.
Tín Túc nghĩ nghĩ: "Vậy tôi ăn một mình. Lát nữa, nếu anh đói bụng, tôi lại đặt một phần cho anh".
Lâm Tái Xuyên "Ừm" một tiếng.
Bởi vì bị bệnh, không thể ăn hải sản và đồ ăn dầu mỡ, Tín Túc chỉ đặt hai món rau xào tươi mới và một phần thịt xào dứa.
Cậu thật sự đói lâu lắm rồi. Mấy ngày nằm viện không có tâm trạng ăn uống
gì nên lúc này cậu gần như dùng tốc độ gió cuốn mây trôi giải quyết ba
hộp cơm đầy ắp. Xong xuôi, Tín Túc còn chưa đã thèm, liếm môi dưới, quay đầu định nói chuyện với Lâm Tái Xuyên thì thấy anh cứ thế ngồi ngả trên giường, lưng dựa vào tường, nhắm mắt ngủ.
"........." Tín Túc
đoán anh hẳn vừa mở mắt đã xuống tầng thăm cậu, chỉ sợ cơ thể còn chưa
bình phục hoàn toàn. Vì thế, cậu cũng không làm phiền anh, tay chân nhẹ
nhàng thu dọn hộp cơm, cho vào thùng rác.
Tín Túc ngày thường
vốn hơi "dính" Lâm Tái Xuyên, thời gian chạy vào văn phòng anh còn nhiều hơn thời gian ngồi ở bàn làm việc của mình. Cảm giác thân thiết mông
lung này từ sau khi cậu xác định tình cảm nào đó càng thêm rõ ràng. Cậu
không kiêng dè, nằm xuống giường bệnh, kéo chăn che đỉnh đầu, nằm cạnh
Lâm Tái Xuyên ngủ mê mệt.
6 giờ tối...
Y tá đúng giờ đến
phòng bệnh của Lâm Tái Xuyên kiểm tra, kết quả phát hiện người bệnh mất
tích. Y tá tìm một vòng trên hành lang cũng không thấy ai, "Bệnh nhân
phòng 3 đâu rồi? Người nhà bệnh nhân đâu? Có ở đây không? Chuẩn bị
truyền dịch!"
Chương Phỉ vội vàng vọt ra từ phòng vệ sinh, "Đội
trưởng của chúng tôi hẳn xuống tầng. Chúng tôi có một đồng sự nằm ở
phòng bệnh bên dưới. Chị xem có thể bố trí cho hai người nọ nằm cùng
phòng giúp được không?"
Y tá nhíu mày, "Chuyện này tôi không rõ
lắm. Muốn chuyển phòng bệnh, chị ra quầy lễ tân hỏi một chút xem sao.
Trước tiên, chị gọi người bệnh về phòng truyền dịch đi. Vừa chuyển từ
ICU ra, đừng chạy lung tung".
Chương Phỉ chỉ có thể chạy xuống tầng, gọi đội trưởng bỏ trốn khỏi phòng trở về.
Đẩy cửa phòng bệnh Tín Túc, cô thấy Lâm Tái Xuyên đang ngồi nhắm mắt dưỡng
thần trên giường một mình. Mà Tín Túc không biết đi đâu.
"Đội trưởng Lâm!"
Lâm Tái Xuyên chậm rãi mở mắt ra, "Chuyện gì?"
Chương Phỉ nói: "Y tá gọi cậu về phòng truyền dịch. Tín Túc đâu rồi?"
Cô vừa dứt lời liền nhìn thấy từ dưới đống chăn bên cạnh Lâm Tái Xuyên thò ra một cái đầu. Tín Túc giống như còn chưa tỉnh ngủ, híp mắt quay đầu
nhìn Chương Phỉ, ú ớ "Hừm" một tiếng.
Chương Phỉ: "............"
Có phải cô vừa thấy cảnh tượng không nên thấy rồi không? Hai người kia sao lại ngủ trên cùng một giường?!
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc nói: "Giúp tôi làm thủ tục để ngày mai ra viện đi".
Chương Phỉ lại không biết nói gì: "........."
Vừa chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU, hôm sau lập tức muốn ra viện.
Loại chuyện này cũng chỉ có mình đội trưởng Lâm của bọn họ mới làm ra
được.
Chương Phỉ thấy hơi đau đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở, nói: "Đội trưởng Lâm, anh vừa tỉnh chưa bao lâu, còn không biết có di chứng gì
khác không. Tốt nhất vẫn là..."
"Tôi không sao".
Lâm Tái
Xuyên vốn không bị thương. Phản ứng của cơ thể lúc này cũng chỉ là đau
đớn sau khi xương bị nhiễm lạnh, nằm viện không giải quyết được bất kì
vấn đề gì.
Đám người tập kích Tín Túc hôm đó còn 3 người sống,
sau khi xác định thông tin cá nhân đều là tội phạm đang lẩn trốn bên
ngoài. Điều tra tiếp từ đây còn không biết sẽ tra ra cái gì. Bên Sở
Xương Lê chậm chạp không có tiến triển... Trong Cục Công an thành phố,
còn rất nhiều việc đang chờ Lâm Tái Xuyên ra quyết định.
Tín Túc ở cạnh anh cũng nói theo: "Ngày mai tôi cũng ra viện".
Lâm Tái Xuyên quay đầu nhíu mày nhìn cậu: "Em ở bệnh viện theo dõi thêm mấy hôm".
Tín Túc không để bụng nói: "Bác sĩ chỉ nói tôi phải nghỉ ngơi. Hôm nay
truyền cũng không truyền. Dù sao trong phòng bệnh tôi cũng chỉ nằm, ở
văn phòng của anh cũng là nằm. Còn không bằng về Cục Công an, giữ vững
vị trí công tác".
Nghe Tín Túc nói một câu dài, lập luận logic,
thuyết phục, vẻ mặt Chương Phỉ đúng là một lời khó miêu tả được. Người
này sáng nay tỉnh lại cảm xúc u ám trầm trầm, dáng vẻ tự bế với loài
người, ai nói gì cũng không thèm phản ứng. Kết quả, đảo mắt, lúc này đã
biến lại thành "ngựa trắng nhỏ xinh dưới ánh mặt trời".
Cô thường nghe câu con gái xinh đẹp đổi mặt nhanh. Sao giờ đến con trai xinh đẹp cũng đổi mặt nhanh như vậy?!
Chương Phỉ nghĩ thầm: Đúng là lòng người đẹp, như kim dưới đáy biển sâu.
Tín Túc khăng khăng muốn ra viện, Lâm Tái Xuyên đi hỏi bác sĩ, xác định
tình huống của cậu có thể về nhà nghỉ ngơi. Vì thế, anh cũng cho phép
Tín Túc làm thủ tục xuất viện.
Dọc đường đi làm thủ tục xuất
viện, Chương Phỉ đi bên cạnh Lâm Tái Xuyên, rũ đầu, thở ngắn than dài,
miệng phát ra đủ loại tiếng động.
Lâm Tái Xuyên không hiểu sao, nhìn cô: "Chị làm sao vậy?"
Chương Phỉ vốn không phải người có thể giấu diếm, bị anh hỏi như vậy, lập tức
mở máy, lải nhải: "Đội trưởng Lâm, anh không biết lúc anh mới từ phòng
chăm sóc đặc biệt ICU chuyển ra phòng bệnh thường, Tín Túc tê liệt ngồi
trên xe lăn nhìn anh rất nhiều lần, thân tàn nhưng ý chí sắt đá, hai
người tôi và Hạ Tranh khuyên bảo thế nào cũng không nghe. Lúc ấy, cậu ấy không để ý đến bất kì ai, chính là loại cảm giác sống không còn gì
luyến tiếc. Tôi thấy ánh mắt cậu ấy cũng chết lặng, nhìn ai cũng lạnh
như băng, thật đáng sợ".
Chương Phỉ nói: "Kết quả, chỉ một buổi
trưa không thấy cậu ấy, cậu ấy lại nhảy nhót tung tăng. So với lúc
trước, đúng là khác nhau như hai người!"
Bước chân Lâm Tái Xuyên hơi ngừng lại.
Chương Phỉ nói đến Tín Túc, lại không nhịn được thấy đau lòng, nhỏ giọng nói:
"Hai ngày nay, cậu ấy ở bệnh viện cũng không tốt lắm. Lúc vừa vào viện,
kiểm tra ra não bị chấn động, lại mất máu quá nhiều, tình trạng cơ thể
rất kém nhưng vẫn luôn kiên cường chống đỡ mấy giờ, nghe được cậu thoát
khỏi nguy hiểm đến tính mạng mới đồng ý nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc tỉnh lại cũng không ăn gì. Chúng tôi mua gì cho cậu ấy, cậu ấy đều không ăn. Đó
chính là Tín Túc đấy! Lúc ở Cục Công an thành phố, tôi chưa từng thấy
miệng cậu ấy ngừng ăn bao giờ. Cảm giác cậu ấy bị bệnh lại càng gầy.
Không biết phải ăn bao nhiêu mới bù lại được".
Lâm Tái Xuyên yên lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, không nói câu nào. Một lúc lâu sau,
cuối cùng, anh mới mở miệng, giọng hơi khàn khàn, "Tôi biết rồi".
Chương Phỉ nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, đội trưởng Lâm, anh biết chức
năng đông máu của Tín Túc có vấn đề là như thế nào không? Cậu ấy nói do
sau này tạo thành. Nhưng tôi lén hỏi bác sĩ, bác sĩ nói, bệnh này trên
cơ bản đều là do di truyền. Điều kiện để tạo thành tổn thương chức năng
đông máu thật ra vô cùng khó, trừ phi trị bệnh bằng hóa chất hoặc do
dùng thuốc liều cao lâu ngày mới có thể làm tổn hại chức năng này...
Nhưng trước giờ, Tín Túc nhìn có vẻ rất khỏe mạnh".
Lâm Tái
Xuyên cũng không rõ căn bệnh này của Tín Túc là thế nào. Anh từng hỏi
Tín Túc về chuyện này từ lâu. Lúc đó, Tín Túc nói với anh là do "hồi nhỏ thiếu dinh dưỡng thời gian dài", miễn cưỡng có thể coi là lý do hợp lý. Nhưng Tín Túc có nói dối anh hay không, chỉ có bản thân cậu biết.
Mặc dù bọn họ quen nhau đã lâu, tất cả những chuyện có liên quan đến Tín
Túc giống một đám sương mù dày đặc, mờ ảo, khó phân biệt.
Lâm Tái Xuyên giơ tay, khẽ véo giữa chân mày. .
Chương Phỉ ho mấy cái làm trong giọng nói, lại vò đầu bứt tai một lúc, ra vẻ
như tình cờ tò mò, "Khụ, chuyện đó, đội trưởng Lâm, cậu thích Tín Túc
phải không?"
Lâm Tái Xuyên không trả lời trực tiếp là thích hay không, chỉ hỏi lại: "Rất rõ sao?"
"Chuyện này trước đây vốn không rõ lắm. Nhưng mà..."
Chương Phỉ mở to hai mắt, giọng mang theo ý chờ mong hỏi anh, "Đội trưởng Lâm, bằng tình đồng nghiệp thân thiết mười mấy năm của chúng ta, nếu tôi
không may rơi xuống biển, anh sẽ dùng một giây đồng hồ mở cửa xe, chạy
về phía biển, sau đó, nhảy xuống từ nơi có độ cao 20 mét để cứu tôi
không?"