Chỉ trong một đêm, Tín Tú
có liên quan đến bảy mạng người, ngoại trừ nghi phạm tập kích cảnh sát,
hiện trường không có bất kì nhân chứng nào. Loại việc này rất hiếm khi
phát sinh trên người một cảnh sát. Tín Túc vừa mở mắt chưa được bao lâu, người của Viện Kiểm Sát, Công an và Kiểm tra Kỷ luật lần lượt vào phòng bệnh một lần.
Ba người đàn ông mặc đồng phục màu đen của Viện
Kiểm sát đứng trước mặt cậu. Tín Túc ngồi dựa lưng trên giường bệnh, mặt vì vì mất máu nên tái nhợt bất thường. Cậu vốn dĩ gầy nhẳng, bị bệnh
một lần, đường nét trên khuôn mặt càng trở nên sắc bén, kết hợp với cảm
giác mảnh dẻ gầy yếu trên người, vẻ sắc bén này càng thêm rõ ràng.
Trợ lý đi theo kiểm sát trưởng điều chỉnh camera, ống kính nhắm thẳng vào mặt Tín Túc, chuẩn bị bắt đầu tiến hành hỏi han.
Người bên Viện Kiểm sát giọng nghiêm túc nói: "Tín Túc, cậu là cảnh sát, hẳn
cậu hiểu rõ chúng tôi đến để điều tra gì. Yêu cầu cậu nói sự thật tình
huống lúc đó có nguy cấp đến mức phải đánh đổi bằng tận bảy mạng người
hay không?"
Kiểm sát trưởng hàng năm giao tiếp với đủ loại tội
phạm ở tòa án, thói quen lúc nói chuyện luôn mang theo áp lực của người
từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu không hề khách sáo.
Tín Túc
không mang theo bất kì cảm xúc gì nhìn đối phương một cái, mặt lãnh đạm, nói: "Tôi không rõ lắm định nghĩa nguy cấp của các anh là gì. Việc suýt chết đuối, được người khác vớt từ dưới biển lên có được coi là nguy cấp không?"
Những lời này vừa ra khỏi miệng, mấy người trong phòng
bệnh đã thấy Tín Túc dựng lên lá chắc sắc bén vô hình, lạnh băng, thậm
chí, cả địch ý rõ ràng.
Vị kiểm sát trưởng vừa mở miệng hơi nhíu mày, giống như không vừa lòng với thái độ của Tín Túc. Thế nhưng, người bên cạnh lại cười một tiếng: "Tín Túc, chúng tôi không phải tới thẩm
vấn cậu. Trái lại, chúng tôi đến để giúp cậu loại bỏ hiềm nghi phạm tội. Cậu chỉ cần tường thuật lại từ đầu đến cuối những việc đã xảy ra hôm đó là được. Còn những việc khác, cứ để chúng tôi tự đánh giá".
Lần này, Tín Túc trầm mặc một lát, hơi điều chỉnh lại dáng ngồi, sau đó, mở miệng nói một đoạn rất dài: "Đêm hôm xảy ra vụ việc, tôi ở lại Cục Công an thành phố tăng ca. Hơn 9 giờ tối, tôi lái xe rời khỏi Cục Công an
thành phố. Khoảng 15 phút sau, tôi đột nhiên phát hiện có ba chiếc xe
khả nghi bám đuôi, theo dõi tôi. Lúc ấy, tôi không rõ ý đồ của bọn họ,
cũng không chắc chắn 100% tôi là mục tiêu của bọn họ. Cho nên, tôi không đổi hướng mà đi thẳng ra đường Tân Dương. Đại khái khoảng 2 phút sau,
ba chiếc xe bắt đầu chia nhau chặn đường tôi. Mục đích của bọn họ là ép
tôi dừng xe. Dọc đường đi, bọn họ không ngừng thay đổi tốc độ, có nhiều
khả năng va chạm với người trên đường. Trong tình huống lúc đó, tôi chỉ
có thể lựa chọn quay đầu, dẫn bọn họ đi về hướng quốc lộ Bàn Sơn ít
người qua lại. Khi ba chiếc xe của bọn họ bám theo tôi lên đường quốc
lộ, ban đầu tôi không rõ mục đích của những người này là gì cho nên
không áp dụng các biện pháp phòng vệ. Mãi cho đến lúc bọn họ bắn phát
súng đầu tiên vào xe của tôi, viên đạn đánh trúng kính chống đạn của cửa sổ xe, tôi ý thức được bọn họ nhiều khả năng muốn giết tôi".
"Vì thế, tôi lập tức thông báo chuyện này cho lãnh đạo của tôi, đồng thời,
bắt đầu vật lộn với bọn họ trên đường quốc lộ ven biển ở Bàn Sơn. Mục
đích của những người này rất rõ ràng. Họ muốn ép tôi vào chỗ chết. Bọn
họ không ngừng dùng súng bắn tôi, kính chống đạn của ô tô nhanh chóng
nứt thành mạng nhện, viên đạn cũng nhiều lần cọ qua lốp xe ô tô tôi.
Trong tình huống lúc đó, tôi có lý do hợp lý phỏng đoán giây tiếp theo,
viên đạn sẽ phá tan cửa kính chống đạn, trúng vào cơ thể tôi. Ô tô cũng
nhiều khả năng bị ép đụng vào vách núi, xe nát, người chết. Vì thế, tôi
lựa chọn tiến hành phản kháng".
"Trong tay đối phương có súng,
hơn nữa, số lượng người phía đối phương chiếm ưu thế. Trong khi tôi chỉ
có thể dựa vào một chiếc ô tô ở trong tình huống bị đe dọa nghiêm trọng, tôi không thể xuống xe đối kháng trực tiếp với bọn họ. Vì vậy, tôi
chuyển hướng, ngừng lại đột ngột trên đường quốc lộ khiến chiếc xe ở gần tôi nhất đâm lao xuống khỏi hàng lang phòng hộ. Hai chiếc xe còn lại
nhanh chóng bao vây xe tôi, muốn dùng phương pháp tương tự để đẩy tôi
xuống biển. Trong quá trình giằng co với bọn họ, đoạn hành lang phòng hộ cạnh tôi bị biến dạng rõ ràng. Tôi thoát khỏi trạng thái cọ xát công
kích của hai chiếc xe, va chạm cùng chiếc xe thứ hai. Chiếc xe này bị
mất lái lao vào vách núi, sau đó, nổ mạnh. Đồng thời, tôi cũng vì chấn
động do va chạm mạnh nên mất ý thức trong thời gian ngắn, không rõ lắm
sau đó xảy ra chuyện gì".
"Mặc dù tôi tiến hành phòng vệ, cuối
cùng vẫn bị đối phương dùng xe đâm rơi xuống khỏi lan can phòng hộ. Tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp, nếu tôi do dự thêm nửa phút, chỉ sợ
người các anh muốn điều tra hôm nay không phải là tôi".
Tín Túc
vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Đối phương ngang nhiên tập kích cảnh sát ở nơi
công cộng, thủ đoạn ác liệt, hành vi nguy hiểm, đe dọa đến tính mạng của tôi. Tôi cho rằng mục tiêu phòng vệ, thời điểm phòng vệ, cách thức và
trình độ phòng vệ đều trong phạm vi phù hợp. Tất cả hành động của tôi
đều nhằm bảo vệ bản thân nhưng cuối cùng cũng không thành công. Nếu
không phải đội trưởng và các đồng sự cứu tôi ra khỏi biển, tôi cũng sẽ
không ngồi được ở đây".
Tín Túc nói xong những lời này, mấy
người Viện Kiểm sát trong phòng đều trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn cậu
hoàn toàn khác so với lúc trước.
Kiểm sát trưởng Lục đã sớm nghe
nói về Tín Túc, rằng ở Cục Công an thành phố có một người là con nhà
giàu, gương mặt xinh đẹp, chỉ số thông minh rất cao, rất được người ở
Cục Công an yêu thích. Chỉ là, ông chưa từng gặp. Nhưng khi thật sự nhìn thấy người này, ông liền biết năng lực của cậu không chỉ có như vậy.
Có thể sống sót khi bị ba chiếc xe, bảy người truy đuổi chặn đường. Nếu là người khác, hẳn đã sớm luống cuống tay chân nhưng Tín Túc còn có thể
gặp nguy không loạn, tìm được đường sống nhỏ hẹp cho bản thân. Đi một
vòng cận kề cái chết, nửa chân đã bước vào cửa Địa phủ, tỉnh dậy còn có
thể bình tĩnh, lý trí, logic không thể bắt bẻ tường thuật lại sự việc
với cơ quan Kiểm sát, tách bản thân khỏi án mạng bảy người, không có
chút sơ suất nào. Tố chất tâm lý của cậu mạnh đến kinh người.
Kiểm sát trưởng từng nghe vô số lời ngụy biện cũng không thể không thừa nhận những lời tường thuật của Tín Túc đúng là hoàn mỹ, không hề có chút
khuyết điểm hay sơ hở nào. Kiểm sát trưởng Lục nhìn gương mặt xinh đẹp
tái nhợt nhưng không hề sơ hở, không khỏi nghĩ thầm: "Đúng là một nhân
vật lợi hại".
Cuối cùng, Tín Túc lại vô cùng bình tĩnh nói: "Hơn nữa, lúc đó, tôi đi xe của đội trưởng Lâm của chúng tôi. Nói cách khác, mục tiêu của những người đó vốn là Lâm Tái Xuyên".
Nghe câu này, sắc mặt ba người bên Viện Kiểm soát nháy mắt thay đổi.
Lâm Tái Xuyên là đội trưởng đội điều tra hình sự ở Cục Công An thành phố,
là cây cột sống kiên cố nhất của toàn bộ hệ thống công an thành phố Phù
Tụ. Thế mà có người dám trắng trợn táo bạo ra tay với người lãnh đạo như vậy. Đúng là coi Trời bằng vung.
Kiểm sát trưởng Lục nhanh
chóng tiêu hóa tin tức này. Sau đó, mặt không đổi sắc, ông gật gật đầu
với Tín Túc: "Chúng tôi đã nắm đại khái tình hình. Có điều, còn cần tìm
hiểu một số chi tiết của vụ việc. Cậu có thể cố gắng không? Nếu cảm thấy không khỏe, lúc khác chúng tôi lại đến".
Tín Túc nói liền một lúc nhiều như vậy, giọng đã yếu hẳn. Cậu mấp máy đôi môi tái nhợt, nhỏ giọng, nói rõ ràng: "Anh hỏi đi".
......
Bên ngoài phòng bệnh.
Kiểm sát trưởng nhìn người đồng sự đã hợp tác mười mấy năm. Ông có thể mơ
hồi nghe được vẻ nghi ngờ và bất mãn trong giọng nói của vị đội trưởng
Lâm trước nay nổi tiếng bình tĩnh. Ông vô tội nhún vai, tỏ vẻ bản thân
cũng rất vô tội, "Anh hẳn cũng biết đây là quy trình bình thường của
Viện Kiểm sát chúng tôi. Hơn nữa, trước khi đến đây, chúng tôi đã liên
hệ với Tín Túc, cố ý thăm hỏi xem cậu ấy có thể phối hợp công tác điều
tra liên quan hay không. Cậu ấy tỏ vẻ rõ ràng tình trạng sức khỏe có thể tiếp thu điều tra, chúng tôi mới dẫn người sang đây. Tôi xin nói rõ,
chúng tôi không có bất kì thủ đoạn thẩm vấn vô tình, máu lạnh hay quá
đáng nào".
Trong lòng, kiểm sát trưởng Lục nghĩ thầm, đứa nhóc
kia có thể khiến mấy người kiểm sát trưởng bọn họ cứng miệng không nói
được gì, nhất định không phải ở "trạng thái sức khỏe và tinh thần" không thể tiếp nhận điều tra. Có thể Lâm Tái Xuyên đối với cậu ta có ấn tượng sai lầm, cho rằng cậu ta "yếu đuối vô hại" gì rồi, vừa đến đã chất vấn, bênh vực người mình.
Nghe thấy chính Tín Túc đã đồng ý, Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa.
Mấy người bên Viện Kiểm Sát đến điều tra cũng biết rõ việc Lâm Tái Xuyên
một mình nhảy xuống biển cứu người, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói
ra quan hệ của hai người, vô cùng biết điều, nói, "Vào xem cậu ấy đi.
Chúng tôi tạm thời không quấy rầy nữa. Nếu về sau có yêu cầu phối hợp
điều tra, tôi sẽ lại liên hệ với anh".
Dừng một chút, ông lại
nói ra lời từ đáy lòng: "Đứa nhỏ của các anh đúng thật rất giỏi. Lúc đó
sao không thi vào Viện Kiểm sát của chúng tôi chứ? Chẹp!"
Lâm Tái Xuyên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn đối phương.
Mấy người Viện Kiểm sát điều tra xong ngọn nguồn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Lâm Tái Xuyên đẩy cửa phòng bệnh ra, bước chân hơi dừng lại
trước cửa. Tín Túc nghe tiếng động ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với anh.
Nháy mắt, hai người không nói gì, cũng không có bất kì động tác gì khác. Bầu không khí bên trong phòng bệnh lập tức rơi vào yên tĩnh, như thể có gì đó đang lặng yên nảy mầm.
Mấy giây sau, hai người lại mở miệng cùng lúc.
"Anh tỉnh rồi à?"
"Em không sao chứ?"
Lâm Tái Xuyên đi đến bên cạnh giường bệnh, rũ lông mi, dùng ánh mắt cẩn
thận ghi lại hình dáng đối phương. Anh nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trên trán Tín Túc, giọng nói cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn hơi run lên, "Đau không?"
Tín Túc nói: "Đau."
Cậu hơi cúi đầu, nói lẩm bẩm: "Đau lắm".
Lúc sát trùng rất đau, lúc khâu rất đau, lúc bôi thuốc cũng rất đau.
Ngón tay Lâm Tái Xuyên run lên, giống như không dám lại chạm vào cậu. Anh buông tay xuống.
Nhìn thấy cảm xúc tự trách và đau lòng lẫn lộn trong mắt đối phương, Tín Túc cuối cùng cũng thấy hài lòng, cười một tiếng. Cậu duỗi thẳng hai chân,
giọng thoải mái, "Nhưng bác sĩ bảo không có vấn đề gì khác. Miệng vết
thương không sâu, một tuần có thể lành hẳn".
Cậu lại hỏi: "Còn anh thì sao? Buổi sáng, tôi có sang phòng thăm anh nhưng anh còn chưa tỉnh lại".
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: "Anh không sao".
Từ rất nhiều năm trước, anh đã quen với cảm giác đau đớn như dòi bò trong xương. Hiện giờ đúng là không tính là cái gì.
Anh nhìn gương mặt rõ ràng gầy rộc, không có màu máu, "Muốn ăn gì không?"
Tín Túc không biết là thể chất gì nhưng hai tháng ăn liên tục không thấy
béo, chỉ cần hai ngày trải qua không tốt lắm sẽ lập tức hiện rõ trên cơ
thể, cân nặng giảm mạnh. Hiện giờ, cậu nhìn vô cùng yếu ớt, đến mức có
hơi đáng thương.
"Tôi đặt cơm của nhà hàng rồi. Chắc sắp được đưa đến đây rồi".
Tín Túc hơi dịch người về phía sau, "Ngồi lên đây đi".
Lâm Tái Xuyên ngồi xuống giường bệnh. Hai người đều mặc quần áo bệnh nhân,
ngồi cạnh nhau. Giữa hai người giống như đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng vô vàn suy nghĩ bị cất giữ trong lòng lại không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Tín Túc mở miệng trước. Cậu rũ mắt,
lẳng lặng nói: "Thật ra, tôi đã gặp phải rất nhiều trường hợp rơi vào
hoàn cảnh phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết. Hẳn anh đã sớm đoán
được, quá khứ của tôi không thuận lợi, sung sướng như bây giờ. Nhưng dù
có rơi vào bất kì hoàn cảnh nào, kể cả khi gần chết, tôi đều chưa từng
ảo tưởng sẽ có người vươn tay cho tôi".
Tín Túc biết bản thân
chưa bao giờ là người được thần linh chiếu cố. Khi rơi vào tình thế
không lối thoát, người cậu có thể trông chờ chỉ có thể là chính mình.
Nhiều năm qua, luôn là như thế.
Nhưng......
Tín Túc hơi cong môi, khẽ cười một tiếng: "Lâm Tái Xuyên, anh thật sự quá khác".
Hầu kết Lâm Tái Xuyên hơi chuyển động. Anh thấp giọng nói: "Anh sẽ giữ chặt em rất nhiều lần. Nhưng anh càng hi vọng sau này em không cần phải đối
mặt với những lựa chọn như vậy. Quá nguy hiểm, Tín Túc!"
Tín Túc
nhất thời không nói gì, chỉ là mở lòng bàn tay ra, giống như ở trên mặt
biển khi đó, cậu nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào ngực Lâm Tái Xuyên. Nhiệt độ của đầu ngón tay xuyên qua lớp vải dệt, truyền đến trên da anh. Lâm
Tái Xuyên ngẩn ra một lúc, trái tim bất ngờ nảy lên thình thịch. Anh đột nhiên nhớ tới cảm xúc lúc đó. Đó là tia ấm áp cuối cùng quanh quẩn trên ngực lúc anh hôn mê, mất đi ý thức.
Trích đoạn chương sau:
Tín Túc nhìn anh nói: "Tôi cho rằng anh sẽ giữ chặt tôi, chúng ta cùng chìm xuống biển. Nhưng cuối cùng, anh lại buông tay tôi ra".