Chẳng mấy chốc, quả nhiên thật sự có thích khách xuất hiện, trong phủ lớn náo loạn, Minh Hiên Nhiên nửa bước không rời Tử Ngọc, hắn nắm tay người,
cầm kiếm nghênh chiến.
Thích khách toàn những cao thủ, vì mục đích là tách Tử Ngọc ra khỏi Minh Hiên Nhiên nên chỉ nhắm vào mình hắn. Chỉ
trong một lúc Tử Ngọc và hắn thật sự đã tách nhau ra.
Nhân cơ hội
đó cô lập tức chạy trốn, Hoàn Nhan sớm đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa, Tử
Ngọc lên đó được người đưa đi. Lúc đi cô còn không quên ngoảnh đầu nhìn
lại, xác thực Minh Hiên Nhiên và người của hắn đang bị giữ chân khi ấy
cô mới an tâm.
Tử Ngọc ngồi trong xe ngựa, lấy dưới vạt váy một
ống tiêu nhỏ, thổi một khúc nhạc để gọi vật độc đi theo, cốt là để phòng ngừa Minh Hiên Nhiên đuổi bắt.
Đi được một đoạn cũng đến địa điểm tụ tập, Từ Dạ Tuân và những người khác sớm đã ở đó chờ sẵn. Tử Ngọc
được gặp lại người mình yêu vui mừng khôn xiết, cô vừa xuống xe ngựa đã
nhào đến ôm nam nhân kia.
"A Tuân!"
"Ngọc Nhi!"
Nam
nhân ôm cô chặt chẽ, nhắm mắt ngửi mùi tóc mai quen thuộc, họ chẳng kịp
vui mừng lâu, lại phải gấp gáp di chuyển. Họ phải đến nơi của Đế Hạc để
ẩn náu, bởi trên thế giang này chỉ có mình ông mới có thể chống lại Minh Hiên Nhiên.
Tử Ngọc trước kia đã được ông cho một ân huệ, bây giờ là lúc họ dùng đến ân huệ đó. Từ Dạ Tuân vì cô mà bỏ mặc thê tử hiện
tại, cùng cô mang theo những người khác bỏ trốn.
Họ đi chẳng được
bao xa thì bất ngờ ở phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, những con rắn Tử Ngọc gọi đến bỗng xuất hiện, còn bò rất nhanh như ám chỉ cô có kẻ theo
sau.
Ngay lập tức, cô quay đầu lại liền nhìn thấy những mũi tên từ đâu lao đến, nhưng không phải bắn về phía họ, mà bắn vào những con rắn
đang bò bên dưới, từng con từng con một chết tươi.
Âm thanh kinh
hãi vọng khắp trong không khí, một đoàn binh cầm tên giết từng con rắn
cản lối. Minh Hiên Nhiên đã đuổi đến, Từ Dạ Tuân gấp gáp đánh ngựa, đưa
tất cả chạy đi.
Tiễn nhọn bắt đầu chuyển hướng, không còn nhắm vào những con rắn, mà nhắm vào chân ngựa đang phi. Từng người ngã ngựa, Tử
Ngọc cũng không tránh khỏi, rất may được Kỳ Anh kịp thời ứng cứu.
Lính phi ngựa tới vây quanh người, họ bị giam lỏng trong vòng binh. Một cỗ
xe ngựa từ từ tiến đến, bức rèm vàng chói kéo lên, Minh Hiên Nhiên ngồi
chễm chệ ở bên trong cười tà.
Tử Ngọc chưng hửng khi nhìn thấy
hắn, rõ ràng người đã bị giữ chân sao chưa gì đã đuổi kịp bọn họ ? Còn
rất nhiều binh lính tháp tùng đi theo.
Cô chưa kịp suy luận cặn kẽ thì Hoàn Nhan bị lính dẫn từ đằng sau ra trước mặt họ, ông đã bị trói, còn bị đánh.
"Hoàn Nhan thừa tướng!"
Từ Dạ Tuân kinh hô lên một tiếng, người thông minh đủ hiểu chuyện họ làm
đã bị vị hoàng đế kia phát giác. Đây...vốn là cái bẫy hắn giăng sẵn để
chờ họ sa vào.
Hèn gì Tử Ngọc có thể thuận lợi tách khỏi hắn, còn
thuận lợi đi một đoạn dài, là hắn cố ý cho họ có chút hy vọng, sau đó tự tay dập tắt đi tia hy vọng đó. Từ Dạ Tuân tỏ rõ ngọn ngành, vươn kiếm
như sẵn sàng chiến đấu.
Minh Hiên Nhiên bước ra khỏi cỗ xe, trực tiếp đến rất gần họ, nét mặt lãnh đạm, lạnh băng đến rợn người nhìn Tử Ngọc.
"Tử Ngọc, nàng là ái phi của trẫm, tại sao nàng dám bỏ trốn theo nam nhân khác?"
"Nàng nghĩ rằng với chút thay đổi của nàng thì có thể qua mắt được ta sao?"
Giọng âm u hữu lực, mọi chuyện cũng đã bị lộ, họ đã không còn đường thoát
thân, Tử Ngọc cũng chẳng cần giả xu nịnh hắn, thẳng thắn nói.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi là kẻ hèn hạ!
Vì muốn cướp đoạt ta mà bày kế hạ lưu chia rẽ ta, hạng người như ngươi vốn không xứng để ta phải ở cạnh ngươi!"
"Tử Ngọc..."
Hắn nhếch mép cười tà, ý cười nguy hiểm đến mức làm người khác lo sợ. Đứng
trước binh lính hùng hậu, vài người bên Từ Dạ Tuân và Kỳ Anh vốn không
phải là đối thủ.
Cộng thêm, trong số họ còn có trẻ em và nữ nhân,
xảy ra giao chiến rất khó để họ đánh hết sức. Minh Hiên Nhiên hoàn toàn
nhận ra sự sợ hãi của đối phương, hắn không muốn dây dưa thêm phiền
phức, phẩy tay lười biếng nhả giọng.
"Manh Tử Ngọc, là nàng bức ta!"
"Bắt Ngọc quý phi! Đoạt lại tiểu hoàng tử và tiểu công chúa!
Còn lại...giết hết tất cả!"
Chỉ một câu nói lính liền xông vào, chẳng ai kịp trở tay liền bị tấn công,
người thì chết người thì bị thương. Tử Ngọc gào thét không ngừng, cô có
cần kiếm xông tới cũng vô dụng.
Minh Hiên Nhiên lập tức bắt cô,
dùng sức nam nhân giữ lấy người. Hắn tàn ác đến mức bắt Tử Ngọc trơ mắt
nhìn người yêu thương bị chém chết, kẻ cả Ninh Hà là a hoàn yếu đuối
cũng chết dưới lưỡi gươm lạnh toát.
"KHÔNG!"
"MINH HIÊN NHIÊN, TA CẦU XIN NGƯƠI THA CHO HỌ ĐI!!!"
Tử
Ngọc cuối cùng bất lực phải hạ mình van xin hắn, thế nhưng hắn là kẻ
thập phần tàn bạo, cố tình làm kẻ mắt điếc tai ngơ, cả hai đứa trẻ còn
nhỏ tuổi như Vô Tường và Tĩnh Nhi cũng không tránh khỏi cái chết.
Kỳ Anh vì bảo vệ hai đứa trẻ ấy cũng bỏ mạng, Từ Dạ Tuân là người cầm cự
cuối cùng, trên mình đầy vết thương, bị lính dồn vào một góc.
"Minh Hiên Nhiên, ta cầu xin ngươi! Tha cho Từ Dạ Tuân đi!"
Nhìn người mình yêu sắp chết, trái tim của Tử Ngọc tan nát, đau đến khó thở, cô nắm lấy vạt áo hắn, lạy lục van cầu. Hắn tuyệt nhiên không nghe,
chướng mắt lạnh giọng nói ra.
"Giết!"
Chỉ một từ duy nhất,
Từ Dạ Tuân bị hàng tá mỗi thương đâm xuyên thân, máu tuôn từ thân thể
cho tới khóe miệng. Một màu đỏ kinh hãi bao phủ, trước lúc nhắm mắt còn
vươn tay tới chỗ Tử Ngọc, mấp máy gọi tên.
"A TUÂNNNNNNNN..."
Tử Ngọc hét lên một tiếng to lớn, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi vòng
tay của Minh Hiên Nhiên, cô chạy đến chỗ Từ Dạ Tuân, quỳ bịch xuống đất.
Hai tay nhỏ nhắn xắm nắm trước người đang quỳ đã nhắm mắt gục đầu.
"A Tuân..."
Từ Dạ Tuân đã trút hơi thở cuối cùng, máu khắp thân chảy tràn nhuộm đỏ bùn đất bên dưới, đến cuối cùng trong tay còn cầm cây trâm hồ điệp. Tử Ngọc đau đớn vội ôm lấy người, cầm cây trâm khóc không thành tiếng.
"A TUÂNNNNNNN!!!!"
Một tiếng gào đứt hơi của cô vọng trong không khí, nước mắt thống hận nhỏ
xuống cần cổ bé nhỏ, cô ngước mặt gào thét thấu trời xanh. Máu từ nam
nhân đã chết dính đầy lên xiêm y hoa lệ của cô.
Đến lúc này, Tử
Ngọc mới biết thế nào là đau đến tê tâm phế liệt, chính là nhìn người
yêu nhất ra đi trước mắt mình, nhìn một tình yêu vốn dĩ sẽ có hạnh phúc
lại trở thành tang thương.
Tử Ngọc khóc đến không nói nên lời,
ruột gan quặn thắt, tim đau như ai đó thò tay bóp lấy. Một ngụm máu tươi từ trong cuốn họng trào ra bên ngoài, Tử Ngọc thổ huyết tức thì.
Minh Hiên Nhiên chứng kiến nữ nhân hắn yêu ôm ấp nam nhân khác, còn thổ
huyết vì người khiến hắn bùng nổ cơn ghen, lập tức bước đến tách Tử Ngọc ra.
"Buông ta ra! Đồ hèn hạ!"
Nữ tử chống đối trong vô lực, vẫn là bị hắn kéo đi, cô vươn tay tuyệt vọng nhìn nam nhân đã chết, gào thét đến khàn cổ.
"A TUÂN! BỎ TA RA!
MINH HIÊN NHIÊN!!!!!"
Thi thể của từng người chết oan ức dần mờ nhạt, Tử Ngọc không sao kiềm nén
được nỗi đau, rút ngay trâm vàng trên tóc đâm vào người nam nhân kia.
Tiếc thay, hắn phản ứng rất nhanh, chẳng những không làm bị thương được hắn, mà ngay cả việc tự vẫn cũng không làm được. Hắn phản xạ rất nhanh, rút
hết những món đồ nguy hại trên người Tử Ngọc, bóp lấy mặt cô.
"Manh Tử Ngọc, nàng dám thích sát trẫm?"
Tử Ngọc chỉ liếc nhìn hắn đầy căm phẫn, duỗi tay cào cấu, gian nan muốn
thoát ra. Vì hắn bóp quá chặt khiến Tử Ngọc đau đớn, máu chảy từ khóe
miệng chảy ra.
Hắn nhìn người căm ghét hắn mà nổi tính cộc cằn, dùng vải bịt miệng Tử Ngọc, còn trói hai tay để mất hết phản kháng.
Sau đó, Tử Ngọc lại được đưa về lại hoàng cung, giam lỏng cô, còn cho cô
uống thuốc khiến cơ thể trở nên yếu ớt, có muốn làm gì cũng phải dựa dẫm vào người khác.
Mỗi một bước đi tựa như ngàn cân nặng nề, Tử Ngọc chỉ cần dùng sức quá độ sẽ thở dốc không ngừng, tựa hồ chạy bộ cả ngàn dặm.
Hoàn Nhan thừa tướng vì giúp Tử Ngọc bỏ trốn cũng bị chịu tội, đưa ra biên
cương xa xôi, công chúa là thê tử của Từ Dạ Tuân trờ thành hóa phụ một
mình nuôi dưỡng con nhỏ. Nàng ta thường xuyên đến trước cửa cung mắng mỏ Tử Ngọc, cuối cùng chọc giận đến Minh Hiên Nhiên, bị bức tử mà chết,
đứa con của Từ Dạ Tuân được đưa vào cung nuôi dưỡng cho đời Cẩm Y vệ
tiếp theo.
Từng người đều nhận bi kịch, Minh Hiên Nhiên vì để
khiến Tử Ngọc có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, liền lập chiếu chỉ sắc
phong cô làm hoàng hậu, lễ sắc phong cũng diễn ra rất gấp gáp.
Chỉ trong 10 ngày đã làm lễ, ngày hôm đó, Tử Ngọc không bị ép uống thuốc,
nhưng tay chân vẫn yếu ớt, vận động quá sức sẽ mềm nhũn cơ thể.