Cô cào cấu vào cánh tay hữu lực của hắn, vô lực chống chế, sức lực của nữ
nhi yếu đuối quả nhiên không thể bì lại với nam nhân mạnh mẽ. Cô lại mất đi võ công, bị hắn kìm hãm đến uất ức.
"Buông ta ra đồ hèn hạ!"
Tiếng la của cô vọng khắp phòng, vì để áp chế hắn đã cưỡng hôn Tử Ngọc, cường thế bòng cô về giường. Hắn phủ thân to lớn đè lên người cô, giam cầm
hai tay nhỏ lên đỉnh đầu.
Nụ hôn hoang tàn đến mức khiến Tử Ngọc
không thở nổi, phải há miệng lớn tìm không khí trong miệng hắn. Sau một
hồi ép hôn, Tử Ngọc không còn sức chống chế, đờ đẫn nằm im dưới thân
hắn.
"Nàng còn quậy nữa không?"
Kẻ này thích nhất Tử Ngọc
ngoan ngoãn, cũng thích những lúc cô bướng bỉnh, bất lực là mị thái nào
hắn cũng yêu, càng lúc càng yêu nhiều, nhiều đến mức trong mắt hắn giờ
chỉ có Tử Ngọc.
Hắn nhận ra, tình cảm của hắn dành cho người đã
nảy sinh từ rất lâu, từ lúc người chưa đổi tính tình thì hắn đã thích,
cho đến khi người thay đổi lại càng khiến hắn u mê không lối thoát.
Ngón tay thon dài khẽ lướt vào mặt, sờ vào vệt nước chếnh choáng trên gò má, hắn si mê ngắm nhìn Tử Ngọc, mấy ngày không gặp mà tưởng chừng như cách biệt mấy năm.
"Đừng có chạm vào ta!"
Tử Ngọc chán ghét xoay mặt sang nơi khác, cằm nhỏ bị hắn nắm lấy, cưỡng chế xoay lại đối diện
với hắn, ánh mắt đào hoa tình tứ nhìn người nỉ non nói.
"Nàng là phi tử của ta, tại sao ta không được chạm?"
"Ta không phải phi tử của ngươi! Là ngươi lừa ta gả cho ngươi!"
Người bên dưới nghiến răng nghiến lợi, cuộn tay mềm yếu đấm vào ngực hắn, lại bị hắn kéo lên đỉnh đầu.
"Tử Ngọc, ta lừa nàng vì ta quá yêu nàng!
Tại sao nàng không chịu hiểu cho ta?"
Biểu tình trên khuôn mặt hắn nặng nề, như người rầu rĩ nói ra, làm cho Tử Ngọc càng thêm chán ghét, gan to bằng trời phản bác.
"Yêu? Ta khinh!"
"Minh Hiên Nhiên, có phải ngươi đã quên rồi không?
Trước kia là ngươi phế hậu vị của ta, là người bỏ mặc ta bị rắn cắn đến cả
người tím tái, là ngươi đem mạng sống của đổi lấy mạng sống của Âm
Nguyệt Tuyết.
Yêu? Ngươi yêu ta chỗ nào?"
Từng câu từng lời
như dao cứa vào tim, Minh Hiên Nhiên chợt chửng lại suy tư, quả thật
chính hắn trước kia đã xem Tử Ngọc như một con chó trung thành, không
thiết mạng sống của người để đạt được mục đích.
Thế nhưng, thời
gian qua đi hắn mới biết mình đã sai, trong tim hắn hình bóng của Tử
Ngọc càng lúc càng nhiều. Dù cho xung quanh hắn có hàng vạn mỹ nữ cũng
không ai thay thế được nữ tử này.
"Tử Ngọc, ta thật lòng yêu nàng!
Là ta trước kia đối xử với nàng không đúng.
Tử Ngọc, ta sẽ lập nàng làm hoàng hậu, nàng và ta sẽ cùng cai trị thiên hạ này."
Hắn cung kính nói ra lời lẽ động trời, làm Tử Ngọc đứng hình ngay lập tức. Hắn như vậy mà muốn lập cô làm hoàng hậu, điên cuồng đến mức
có thể phế bỏ nữ nhân hắn từng yêu, từng vì người khởi binh nhiễu loạn ?
Tử Ngọc không tin vào lời nói hoa mỹ, cười khinh bạc trước mặt hắn.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi nghĩ là ta con nít sao?
Ngươi bỏ được Âm Nguyệt Tuyết ư?"
"Ta không bỏ nàng ấy!
Nàng làm hoàng hậu, Tuyết Nhi làm quý phi!
Ta chỉ cần nàng và Tuyết Nhi là đủ!"
Lời nói ra chẳng chút ngượng ngùng, đâu đó trong mắt hắn là tia khao khát
cháy bỏng, hắn tham lam tới mức 1 trong 2 hắn đều không muốn buông bỏ
ai.
- Cần cả hai...?
Nghe những lời lẽ đó Tử Ngọc càng thêm
trào phúng, không muốn đôi co với hạng người hèn hạ này, gian nan giãy
giụa dưới thân hắn, lại vô tình khiến hắn nảy sinh cảm giác.
Dạo
gần đây hắn ở các cung khác, mỗi lần thị tẩm đều không thoải mái, chẳng
thể nào khiến hắn thỏa mãn, chỉ khi trong đầu mường tượng ra nữ nhân hắn yêu thì khi đó hắn mới có thể đạt cực khoái.
Hiện giờ nhìn thấy
Tử Ngọc hắn nổi cơn thèm thuồng, bàn tay lộng hành trên cơ thể mảnh mai, thoáng chốc hắn đã chế ngự thành công người bên dưới.
Hắn tiến
vào cơ thể Tử Ngọc, thỏa mãn gầm trong họng, nhìn thấy nước mặt của mỹ
nhân rơi hắn vừa xót vừa yêu, phủ bên tai lời thì thầm dỗ dành.
"Tử Ngọc ngoan, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta...ta hứa sẽ che chở, bảo vệ nàng hết kiếp này..."
Lời nói đối với hắn là thật lòng, nhưng đối với Tử Ngọc lại là xiềng xích
lạnh giá, cô cắn răng chịu nhục nhã, để hắn chà đạp thân thể, đến khi
hắn thỏa mãn.
Hắn ngủ lại Hoàng Xuân điện đêm nay, đến sáng lại lên triều như mọi hôm, đến chiều lại về Hoàng Xuân điện làm Tử Ngọc run sợ.
Hắn báo cho Tử Ngọc một tin, tháng sau sẽ là mừng thọ của Hoàn thừa tướng,
hắn được mời đến dự tiệc, còn có cả lời mời cho Tử Ngọc.
Nghe đến
đó, Tử Ngọc nhớ đến nội dung trong thư, nghi ngờ đây quả thật là kế
hoạch bỏ trốn của Từ Dạ Tuân sắp xếp, cô liền nhu thuận theo. Hắn bảo cô hôm đó cùng đi với hắn, cô cũng ngoan ngoãn đồng ý.
Hơn thế nữa,
để lấy lòng, nớ lỏng phòng bị với cô mà chủ động chiều theo mọi yêu cầu
của hắn, cả chuyện chăn gối cũng là tự nguyện.
Minh Hiên Nhiên ngoài mặt ưng thuận nhưng trong lòng lại bị hành động khác thường của Tử Ngọc gây sự chú ý.
....
Ngày dự tiệc rất nhanh cũng đến, Tử Ngọc ngồi chung cỗ xe với Minh Hiên
Nhiên, lòng nơm nớp lo sợ. Trước khi đến ngày này cô đã bí mật qua lại
thư từ với Từ Dạ Tuân mấy lần, làm theo kế hoạch. Hôm nay sẽ nhân lúc
xảy ra việc ám sát mà bỏ trốn.
Tất cả đã được Từ Dạ Tuân và Hoàn
Nhan sắp xếp, chỉ cần đợi đến thời gian đúng lúc sẽ thực hiện. Tử Ngọc
theo kế hoạch, ngoan ngoãn lấy lòng Minh Hiên Nhiên, cố gắng không thể
hiện ra một tia sơ hở nào.
Cô tựa vào lồng ngực rộng rãi của hắn, ngồi im đến đợi khi tới nơi, lúc vào dự tiệc cô vẫn tỏ ra ngây thơ, còn luôn ở cạnh hắn.