Từ Ưng Bạch mất hai canh giờ mới phê xong tấu chương, sau đó truyền lời cho ám bộ để phái một người đi cùng mình tới đại lao.
"Bình thường thủ lĩnh toàn đi cùng chủ tử mà? Sao lần này lại thành người khác rồi?" Một tên ám vệ gãi đầu thắc mắc.
Một tên ám vệ khác từ chạc cây ló đầu xuống, "Ngươi không biết à? Sáng nay thủ lĩnh bị chủ tử nhốt lại rồi?"
"Hả?" Đám ám vệ ngớ người, thủ lĩnh mà dám trêu chọc chủ tử, còn bị nhốt lại nữa, nghe hư cấu thế!
"Sao đấy?" Một người tò mò hỏi.
Tên ám vệ nọ miệng kín như bưng, "Hầy đừng hỏi nữa, thủ lĩnh mà biết lại cấm túc cả lũ bây giờ!"
Đám ám vệ nghe vậy lập tức câm miệng, cấm thất của Từ phủ chẳng phải chỗ hay ho gì, không nên hỏi thì hơn.
Tên ám vệ trên chạc cây vì biết chuyện nên bị những người khác tống cổ, đi
theo Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch xanh xao vì bệnh, thân thể cũng rất yếu
ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, vẻ mặt lạnh lùng vô
cùng, tâm trạng có vẻ không tốt. Ám vệ thức thời im thít đứng cạnh. Vết
thương của Lý Khoái Tử đã bình phục, lần này đưa Từ Ưng Bạch ra ngoài,
thấy thị vệ bên cạnh là người khác thì hơi bất ngờ nhưng cũng không để
ý.
Tạ Tĩnh Vi hôm nay chăm chỉ lạ, nó khổ sở chép Đạo Đức kinh,
nghĩ đến cảnh tượng sáng nay thì lại thấy đau cả mắt. Tên đó dám hôn sư
phụ! Đúng là tội ác tày trời! Vì còn sớm và có Tạ Tĩnh Vi đang nằm bên
cạnh nên Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi trò chuyện với nhau rất khẽ, nó
lại ngủ say nên không nghe rõ hai người nói gì. Nhưng do thói quen dậy
sớm từ hồi ở đạo quan nên đứa nhóc tự tỉnh dậy, nó vừa dụi mắt ngồi lên
thì đúng lúc bắt gặp Phó Lăng Nghi to gan lớn mật hôn lên môi Từ Ưng
Bạch. Sư phụ nó lập tức tái mặt, chóp tai đỏ bừng, trăm phần trăm là
giận rồi! Tạ Tĩnh Vi sợ muốn chết, từ bé đến giờ nó sợ nhất là thời khắc này. Quả nhiên sau đó Phó Lăng Nghi bị cấm túc luôn.
"Tạ Tĩnh Vi."
Nghe thấy chất giọng lạnh lùng của sư phụ, Tạ Tĩnh Vi lập tức thẳng lưng, lắp bắp, "Con, con đây..."
"Nhớ bảo Lưu bá bá đưa một phần thức ăn vào cấm thất. Lúc về ta sẽ kiểm tra
bài tập của con." Từ Ưng Bạch buộc chặt áo choàng rồi cùng ám vệ và Lý
Khoái Tử ra ngoài.
Tạ Tĩnh Vi cảm thấy như sét đánh giữa trời
quang, đúng là tai bay vạ gió. Ám vệ đồng tình liếc nó một cái, chịu
thôi, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Tạ Tĩnh Vi chỉ có thể rưng rưng
đọc sách tiếp.
Trong cấm thất của Từ phủ, Phó Lăng Nghi đang quỳ gối dưới sàn nhà lạnh lẽo. Cấm thất được Từ Ưng Bạch dựng nên khi thành lập ám bộ, dùng để thẩm vấn phạm nhân và xử phạt các ám vệ mắc sai lầm, bên trái đặt một đống dụng cụ hành hình khủng khiếp, bên phải có một
chiếc giá chữ thập lớn và ghế trói, trong góc tối còn treo mấy bộ xương
người - là xương đám thích khách, tất cả đều do Phó Lăng Nghi đích thân
cầm dao lọc sạch sẽ từng thớ thịt, xương cốt gần như không bị hư hại
chút nào, bóng loáng đẹp đẽ rợn người. Trên mái nhà có cửa sổ trời, ánh
sáng chiếu vào tạo thành một vòng tròn trên sàn nhà. Toàn bộ căn phòng
tỏa ra một thứ không khí u ám và quái dị, mùi máu tươi nồng nặc, khó
trách đám ám vệ lại tránh nơi này như tránh tà.
Phó Lăng Nghi
quỳ gối ngay giữa vòng tròn, đối diện với một chiếc gương đồng, gương
kia phản chiếu bộ dạng chật vật và tiều tụy của y. Từ Ưng Bạch đã đặt
chiếc gương ở đó, nói hoa mỹ là để tự kiểm điểm. Phó Lăng Nghi thở ra
khói, trong này không có than sưởi, lạnh đến kinh người. Thực ra y thừa
biết rằng từ kiếp trước đến kiếp này Từ Ưng Bạch chưa từng yêu mình, cái hôn kia - có khi còn không tính là hôn - vừa liều lĩnh lại vừa tự đa
tình. Kiếp trước Từ Ưng Bạch không phải không có người theo đuổi, nhưng
hắn một mực từ chối tất cả. Trước giờ hắn không sa vào tình yêu, cũng
chẳng có thứ tình cảm ấy. Hắn sẽ ôn tồn từ chối những nữ tử tặng thư
tình, tặng khăn cho mình, còn chúc nàng tìm được lương duyên.
Phó Lăng Nghi chật vật nuốt nước bọt. Gió lạnh lùa vào sau lưng khiến hai
hàm răng va vào nhau lập cập, bỗng y lại thấy hơi hối hận, chiếc hôn dại dột đã phá vỡ tầng ranh giới mong manh, liệu có khi nào... Từ Ưng Bạch
sẽ đuổi y đi không? Ánh mắt y chợt tối lại, không được... Không thể.
Mình không cam lòng, Phó Lăng Nghi nghĩ, y chỉ cần ở bên cạnh Từ Ưng
Bạch, không muốn đi đâu hết. Y hít sâu một hơi, đỏ mắt nghẹn ngào, còn
nếu như Từ Ưng Bạch không muốn... thì phải tìm cách ở lại thôi.
Lúc này Từ Ưng Bạch còn chẳng nghĩ đến chuyện "có đuổi Phó Lăng Nghi đi hay không". Hắn nhắm mắt ngồi trong xe ngựa, thầm niệm Đạo Đức kinh để tĩnh tâm nhưng tâm không tĩnh nổi. Cái chạm nóng bỏng dường như còn vương
vấn bên môi, Từ Ưng Bạch nhíu chặt mày rồi thở dài, có nghĩ nát óc hắn
cũng không ngờ Phó Lăng Nghi sẽ phải lòng mình. Một Từ Thái úy cho dù
núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng có thể bình tĩnh bây giờ đang nghiêm
túc nghĩ xem tại sao người kia lại thích mình. Hắn tự nhận mình đối xử
với y rất bình thường như bao người, thậm chí vì ban đầu thái độ của y
không tốt mà còn khắc nghiệt một chút. Nghĩ mãi không ra, Từ Ưng Bạch
đau cả đầu, đưa tay day hốc mắt. Cảm giác hoảng loạn xen lẫn khó hiểu và giận dữ khi hôn đã phai nhạt, Từ Ưng Bạch nghĩ đến người đang quỳ trong cấm thất kia, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Hắn tự an ủi, có lẽ do mình gặp
gỡ quá ít người nên không hiểu rõ, đợi đến khi xong việc của Lưu Mãng
rồi khuyên y rời đi là được. Còn về chuyện lúc sáng... hôn đã hôn rồi,
cũng chẳng mất miếng thịt nào, hắn vuốt đốt tay nghĩ thầm lúc nổi nóng
mình phạt người kia hơi nặng, rồi lại cau mày tự hỏi, quỳ ba ngày có lâu quá không nhỉ?
Xe ngựa dừng ở cửa đại lao, Lý Khoái Tử đỡ Từ Ưng Bạch xuống, vô cùng biết điều tặng lễ cho thủ vệ đứng gác, bảo rằng đại nhân nhà mình muốn vào thăm bạn cũ. Tên thủ vệ nhận tiền rồi dễ nói
chuyện hẳn, cho Từ Ưng Bạch vào mà không cần đăng ký.
Vì chuyện
của Phòng Như Ý mà không ít người phải ngồi tù, trong đó có Binh Bộ
thượng thư Phó Bách Khê. Từ Ưng Bạch mất một lúc mới tìm được người này. Binh Bộ thượng thư Phó Bách Khê vinh quang vô hạn một thời giờ đây lại
thành tù nhân, sau khi bị Hình Bộ thẩm vấn thì mặt xám mày tro, mặc tù
phục ngồi giữa đống cỏ khô. Phó Bách Khê phạm vào tội lớn, không chỉ
tham ô thuế má mà còn biển thủ quân lương. Theo pháp luật Đại Tấn, biển
thủ quân lương là tội chết. Thầy bại thì tớ cụp đuôi, Phòng Như Ý bị xử
trảm, Lưu Mãng lại bị nghi kỵ, để tạm tránh sóng gió, lúc này không ai
còn để tâm đến một tên Phó Bách Khê nhỏ nhoi nữa.
Từ Ưng Bạch
đứng trước cửa phòng giam, trong tay có lò sưởi, áo choàng cũng đủ dày
để ngăn cái rét lạnh của nhà lao. Quần áo trên người hắn không quá quý
giá nhưng sạch sẽ, lại lịch sự, tao nhã, chỉ cần yên lặng đứng đó cũng
thấy cao quý nghiêm nghị, đối lập hẳn với ngục tù ẩm thấp dơ dáy, vô
cùng nổi bật.
"Phó đại nhân," Từ Ưng Bạch khẽ gọi, "Lâu rồi không gặp, ngài có khỏe không?"
Hiển nhiên Phó Bách Khê cũng thấy Từ Ưng Bạch, gã vội vàng bò qua, liều mạng dập đầu! Tiếng côm cốp vang vọng giữa bốn bức tường, chẳng bao lâu sàn
nhà đã nhuốm máu, ám vệ và Lý Khoái Tử cẩn thận kéo Từ Ưng Bạch lùi lại, tránh để máu bắn lên quần áo. Phó Bách Khê thấy hắn lui lại thì hoảng
loạn tột độ, dập đầu càng mạnh, "Từ Thái úy!!! Ta không có cố ý ăn bớt
quân lương!!! Là đám Phòng Như Ý! Bọn chúng ép ta!!! Cứu ta với! Cứu ta
đi mà! Ta không muốn chết!" Gã trợn trừng mắt, "Chỉ cần ngươi cứu ta thì chuyện gì ta cũng làm! Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi!"
Từ
Ưng Bạch lạnh lùng nhìn Phó Bách Khê máu me bê bết, cười khẽ, "Phó đại
nhân cứ quá lời, quyền sinh sát nằm trong tay bệ hạ, ta chỉ là một tên
tép riu, làm gì có quyền lên tiếng."
Phó Bách Khê ngẩn người rồi
lập tức khóc rống lên, than thân trách phận om sòm. Từ Ưng Bạch vuốt ve
hoa văn trên lò sưởi, vẻ mặt vẫn thản nhiên không gợn sóng, Phó Bách Khê thấy vậy còn khóc to hơn, rồi lại ra sức dập đầu thảm thiết cầu xin
người kia tìm cách cứu mình.
"Hầy," Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, "Tuy ta không thể cứu Phó đại nhân nhưng bệ hạ thì có thể đấy."
Phó Bách Khê lập tức nín khóc.
Từ Ưng Bạch thong thả cất lời, "Phó đại nhân làm quan nhiều năm, hẳn cũng
biết đạo lý lập công chuộc tội nhỉ. Chỉ cần ngài có công thì tất nhiên
có thể đền tội."
Phó Bách Khê lê lết tiến lên, nắm lấy hàng rào, vồ vập hỏi, "Công gì? Lập thế nào?"
Từ Ưng Bạch cụp mắt nhìn bộ dạng chật vật của gã, thản nhiên nói, "Phó đại nhân, chắc ngài vẫn chưa quên vụ án Võ An hầu mười mấy năm trước đâu
nhỉ."
Phó Bách Khê trợn tròn mắt.
"Ngài có rất nhiều thời
gian ngẫm nghĩ đấy," Từ Ưng Bạch cười vừa ôn hòa vừa chân thành, "Nếu
ngươi giúp ta việc này, lập công chuộc tội, thì tự nhiên sẽ giữ được
mạng thôi. Huống hồ bây giờ Lưu Mãng sẽ không bảo vệ ngươi, còn muốn
ngươi chết luôn đi không chừng, rồi chôn vùi chuyện này luôn. Phó đại
nhân, trừ ta ra, ngươi còn lựa chọn nào khác sao?"
Phó Bách Khê nghe vậy ngã ngồi ra đất, Từ Ưng Bạch giơ tay, ám vệ tiến đến đưa cho gã một viên thuốc.
"Cầm lấy mà giữ mạng," Từ Ưng Bạch nói, "Nếu đã nghĩ kỹ rồi thì uống vào,
với lại sau khi ta đi tốt nhất đừng ăn đồ người khác đưa tới. Tạm thế
đã, Phó đại nhân, cáo từ." Dứt lời hắn cũng mặc kệ ánh mắt của Phó Bách
Khê, xoay người rời đi.
Về đến Từ phủ thì trời đã về chiều, Từ
Ưng Bạch day thái dương, quản gia Lưu tiến đến đón, cầm lấy lò sưởi
trong tay hắn. Sau khi Phó Lăng Nghi tới, những việc này đều là y làm.
Vừa nghĩ đến người kia Từ Ưng Bạch đã thấy nhức đầu, hỏi quản gia Lưu,
"Lưu bá bá, người trong cấm thất đã ăn cơm chưa?"
Quản gia Lưu vừa đặt lò sưởi tay xuống, bất lực lắc đầu than thở, "Không đụng một chút nào."
Từ Ưng Bạch nghe vậy thì nhíu mày, tên này định tuyệt thực sao?