Phó Lăng Nghi nghiến răng, ép mình bình tĩnh lại, nhưng muốn bình tĩnh
cũng không dễ dàng gì, y cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến phát đau.
Có hỏi hay không đây?
Y nhớ tới cái đêm Từ Ưng Bạch bị ám sát, khi bản thân quỳ gối bên giường
cũng từng khổ sở nghĩ tới những chuyện như thế. Nếu hai kiếp không phải
cùng một người thì mọi hi vọng cũng chỉ là lừa dối chính mình thôi. Phó
Lăng Nghi không cam lòng nhắm mắt lại, lập tức ra quyết định. Y chỉ muốn Từ Ưng Bạch kiếp trước của mình, còn người khác thì không cần, nếu kết
quả không như ý thì ở bên người này đến khi kết thúc tất cả rồi chết đi
là được.
"Phiền ngươi đỡ ta lên."
Âm thanh khản đặc cắt
ngang dòng suy nghĩ của Phó Lăng Nghi. Từ Ưng Bạch day thái dương, lập
tức được một đôi tay vững chãi cẩn thận đỡ lên. Vừa đứng dậy, tấm áo
lông chồn cực dày lập tức khoác lên người, nửa gương mặt chôn trong lớp
lông trắng muốt, cặp mắt màu hổ phách vẫn còn tơ máu sau cơn sốt khiến
hắn có vẻ vừa lạnh lùng vừa yếu ớt. Phó Lăng Nghi nhắm mắt lại, đưa tay
buộc dây áo cho hắn. Từ Ưng Bạch ho khẽ, chậm rãi xoa đôi tay lạnh lẽo,
lại sốt đến ngất đi rồi, đầu hắn ẩn ẩn đau. Cứ vào đông hắn chắc chắn sẽ ốm sốt một vài bận, nhưng vết thương lành sẹo rồi ắt quên đau, hắn luôn quên mất chuyện này. Sau khi sống lại, Từ Ưng Bạch còn phát hiện bệnh
đau đầu của mình ngày càng nặng, cứ ba ngày lại phát tác một lần, đúng
là không thể hiểu nổi. Mười ngón tay xoa đỏ lên rồi mà vẫn không ấm nổi, hắn dứt khoát từ bỏ, quay đầu nhìn Phó Lăng Nghi đang quỳ, chất giọng
khản đặc, "Mang tấu chương ở thư phòng qua đây."
Phó Lăng Nghi im lặng một lúc, đôi tay siết rồi lại thả, khẽ bảo, "Ngươi đọc đi, ta phê giúp ngươi."
Từ Ưng Bạch nhướn mày, không khỏi nhớ lại nét chữ lổm ngổm kiếp trước, nói giảm nói tránh, "Không cần đâu, phiền lắm, ta tự làm là được."
Phó Lăng Nghi nhếch môi cười, thì thào, "Sao lại phiền, ngươi chỉ cần ngồi đó mở miệng là được."
"..."
Hắn đang nghĩ xem có cách nào tế nhị để tỏ ra rằng Phó Lăng Nghi viết chữ
quá khó coi lại chợt nhớ ra kiếp này mình chưa từng nhìn thấy chữ viết
của y, vừa chuẩn bị kiếm cớ thì Phó Lăng Nghi bỗng nhiên duỗi tay túm
lấy tay áo của hắn, mạnh tới nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Từ Ưng Bạch hơi rụt tay lại nhưng vô dụng. Lúc này hắn mới nhận ra Phó Lăng
Nghi hơi là lạ, cặp mắt hồng đến đáng sợ, sắc mặt lại trắng bệch như
người chết. Hắn cau mày, "Phó Lăng Nghi, ngươi..."
"Từ Ưng
Bạch..." Phó Lăng Nghi gằn từng chữ, "Để ta nói trước đã, cầu xin ngươi, để ta nói trước đi." Y chỉ dũng cảm được một lúc này thôi.
Từ
Ưng Bạch cau mày càng chặt, đang nghĩ vì sao kiếp này Phó Lăng Nghi lại
điên cuồng như vậy thì thanh âm nghẹn ngào đã truyền đến, "Từ, Từ Ưng
Bạch, ngươi chết ngày mười lăm tháng tám năm Khai Minh thứ hai, vạn tiễn xuyên tim, chết chìm dưới lòng sông."
Từ Ưng Bạch sửng sốt, "Ngươi nói cái gì?"
Gương mặt Phó Lăng Nghi vặn vẹo, dường như không muốn nhắc lại, "Ta nói...
ngươi chết ngày mười lăm tháng tám năm Khai Minh thứ hai."
Nét
mặt điềm tĩnh như lòng giếng cổ không một gợn sóng trước giờ dần trở nên buốt lạnh, Từ Ưng Bạch hơi cúi người nâng cằm Phó Lăng Nghi. Cặp mắt y
đỏ quạch nhưng lại không có nước mắt, đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu ảnh ngược gương mặt vô cảm của người đối diện.
Từ Ưng Bạch khẽ bật cười, giọng điệu nguy hiểm, "Sao ngươi lại biết? Ngươi là ai?"
Tóm lại người này nhất định không phải Phó Lăng Nghi, Từ Ưng Bạch nghĩ, nếu trên đời này có chuyện chết đi sống lại ly kỳ như vậy thì rất có thể
tồn tại một kẻ ngoài cuộc biết cặn kẽ những chuyện kiếp trước. "Phó Lăng Nghi" trước mặt hắn rất có thể là giả mạo. Gặp phải kẻ như vậy ắt phải
thẳng tay trừ khử để phòng ngừa hậu họa.
Bàn tay đã trượt tới cổ Phó Lăng Nghi, những đốt ngón tay tái nhợt có thể cảm nhận được mạch
đập bên cổ đang nảy lên từng chút một, tay kia hắn cầm một chiếc chuông, chỉ cần rung chuông thì ám vệ trực đêm của Từ phủ sẽ lập tức ập đến.
Thế nhưng Từ Ưng Bạch không ngờ rằng người đối diện lại không hề phản
kháng, mặc cho động mạch chủ yếu ớt nằm trong tay hắn, tựa như đang nói, chỉ cần ngươi muốn thì có thể giết ta bất cứ lúc nào.
Từ Ưng Bạch lặng lẽ nhìn y, ánh mắt hơi dao động. Phó Lăng Nghi cực kỳ
muốn bỏ chạy, ánh mắt của người kia quá đỗi lạnh lùng khiến y không thể
chịu nổi. Y chật vật mở miệng, "Ngươi đã nói... tin vào nhân quả luân
hồi, vậy ngươi có tin vào chuyện người chết sống lại không?"
Ánh mắt ấy lại dao động.
"Năm Khai Minh thứ năm ta chết một lần, tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Còn
ngươi," Phó Lăng Nghi nhìn hắn đầy khẩn khoản, "Từ Ưng Bạch, sau khi ngã xuống sông, ngươi đã đi đâu vậy?"
Từ Ưng Bạch siết tay lại, Phó
Lăng Nghi ho sặc sụa sụa, mặt đỏ bừng vì thiếu không khí, nhưng thân thể y lại vô cùng hưng phấn, đôi tay kích động tới run rẩy, Từ Ưng Bạch
hiện giờ giống hệt như kiếp trước! Phản ứng như vậy cho thấy người này
không phải hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn bóp cổ y đe dọa. Phó
Lăng Nghi còn để ý thấy người kia còn giấu một bàn tay ở phía sau, biết
rằng hắn đang mân mê hoa văn trên chiếc chuông, sẵn sàng ra hiệu cho ám
vệ xung quanh xông vào giết mình. Giết người diệt khẩu ư, lồng ngực y
như nổi trống, vô cớ cảm thấy thỏa mãn, thỏa mãn tới mức sự điên cuồng
tràn cả lên đáy mắt. Từ Ưng Bạch muốn y mãi mãi không thể mở miệng, ai
nghe được những chuyện khó mà tưởng tượng đó đều sẽ cảm thấy khó tin.
Vậy thì có thể chứng minh rằng không chỉ có mình y mà cả Từ Ưng Bạch
cũng đến thế giới này không?
"Ta ở đâu ư?" Từ Ưng Bạch cụp mắt, hàng mi dài đổ bóng trên gò má trắng nhợt, "Tất nhiên là ở đây."
Hai mắt Phó Lăng Nghi chợt sáng rực, đột nhiên muốn đứng lên. Hai chân vừa
nhúc nhích, Từ Ưng Bạch đã hung hăng bóp cổ y ấn xuống. Phó Lăng Nghi
ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Đừng động đậy... Khụ khụ," Từ Ưng Bạch
dùng quá nhiều sức, không ngăn nổi cơn ho, "Ngươi nói ngươi là Phó Lăng
Nghi, có chứng cứ không?"
Phó Lăng Nghi mắt không chớp nhìn hắn,
khẽ nhếch môi, "Kiếp trước, ngươi cứu ta là vì nhận lời Mai Vĩnh, lúc ấy ta không muốn ra ngoài nên ngươi lấy tính mạng sáu tộc nhà họ Phó ép
ta. Kiếp trước, trước khi đi Nam Độ ngươi thả hết gia đinh, tạm biệt Tạ
Tĩnh Vi, trên đường đi mới gặp Ngụy Hành chứ không sớm như bây giờ. Vì
tội giết người hung ác nên ngươi phạt quỳ ta, cũng hứa sau khi sự thành
sẽ thả ta đi," Phó Lăng Nghi vừa khóc vừa cười, nét mặt khó coi vô cùng, "Kiếp trước khi ngươi hôn mê ta đã thay quần áo cho ngươi, lúc ấy trên
người ngươi toàn là vết thương. Ở đây," y chỉ vào vị trí trái tim người
kia, "Chỗ này có một vết mũi tên."
Từ Ưng Bạch yên lặng nhìn
theo bàn tay kia. Đầu ngón tay trượt xuống, đặt lên eo hắn, "Chỗ này là
vết đao chém dài chừng hai tấc." Phó Lăng Nghi đau xót khôn nguôi, "Còn
sau lưng có ba vết sẹo dài, từ đầu vai đến hết đốt sống lưng... Ngươi
chưa từng nói cho ta biết vết sẹo ấy là như thế nào." Phó Lăng Nghi miễn cưỡng cong cong môi, giọng điệu tràn ngập biết ơn, "Tất nhiên... hiện
giờ ngươi không có bất cứ vết sẹo nào."
Bàn tay siết cổ nới lỏng
ra. Dù có tài ba khác thường đến đâu cũng không thể biết trên người hắn
có bao nhiêu vết sẹo và ở chỗ nào được.
"Ngươi từng dạy ta viết, về sau ta cũng từng nhìn thấy chữ ngươi viết, tiếc là không phải bút
tích ngay lúc đó ngươi để lại." Phó Lăng Nghi cắt ngón tay, máu tươi
tràn ra, y xé quần áo trên người viết xuống một chữ "Từ". Nét chữ ngay
ngắn nhưng không kém phần ngạo nghễ, thực sự rất giống Từ Ưng Bạch viết, cũng khác một trời một vực so với chữ viết kiếp trước trong trí nhớ của hắn, tựa như hai người khác nhau vậy, thứ này cũng không thể làm giả
được.
Từ Ưng Bạch bỏ tay xuống, thậm chí còn bị nhiệt độ trên cổ Phó Lăng Nghi sưởi cho ấm lên. Mà sau khi áp lực mất đi, sống lưng
thẳng tắp chợt cong gập xuống, Phó Lăng Nghi rất muốn khóc nhưng lại
không khóc được, sóng cuộn trong lòng trào dâng từng cơn, là mừng rỡ
phát điên vì tìm lại được những gì đã mất, cũng là xót xa khổ sở khó nói thành lời.
Từ Ưng Bạch không biết những suy nghĩ trong lòng y,
hắn thở dài, cặp mắt hổ phách sáng trong nhìn về phía Phó Lăng Nghi,
"Không ngờ ngươi cũng sống lại kiếp này, vừa rồi đã xúc phạm đến ngươi,
thứ lỗi cho ta." Từ Ưng Bạch nhẹ giọng, khôi phục thái độ ôn hòa vốn có, "Dù sao cũng bên nhau hai đời, hẳn ngươi cũng biết ta không chấp nhận
được sai sót, tuy đây là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng rất đáng mừng."
Từ Ưng Bạch nghiêm túc nhìn Phó Lăng Nghi. Hai người đều đến từ kiếp
trước, do trời xui đất khiến mà cùng sống lại, hẳn là duyên phận. Hơn
nữa, đây cũng chính là lý do Phó Lăng Nghi hai kiếp khác nhau đến như
thế - thời thế đổi thay, con người cũng sẽ thay đổi. Nghĩ đến đây, Từ
Ưng Bạch thở phào nhẹ nhõm, sát ý lạnh thấu xương vừa rồi từ từ tiêu
tán, trở nên nhẹ nhàng lễ độ. Với hắn, thêm một người nữa sống lại cũng
không khó chấp nhận, bởi chính bản thân hắn cũng vậy, chỉ cần kiểm soát
được mọi chuyện thì không còn gì phải lo lắng nữa.
Từ Ưng Bạch lại sức, đưa tay về phía Phó Lăng Nghi, "Đứng lên đi."
Con ngươi đen nhánh hơi rung động, y hít thật sâu nhưng vẫn không kìm được
những xao động dưới đáy lòng, trái tim đang loạn nhịp, kêu gào giục giã y tiến tới. Phó Lăng Nghi cật lực ép xuống vẻ mặt đang dần trở nên vặn
vẹo, sau hai kiếp thăng trầm, y đã sắp không chịu nổi. Y đặt tay vào
lòng bàn tay Từ Ưng Bạch, màu da tương phản khiến bàn tay kia càng thêm
gầy guộc yếu ớt, đẹp đẽ biết bao.
Từ Ưng Bạch kéo nhẹ, Phó Lăng
Nghi mượn lực đứng dậy. Ngay lập tức, đồng tử Từ Ưng Bạch co rút, ngỡ
ngàng nhìn gương mặt đang kề sát trước mắt mình. Phó Lăng Nghi đứng dậy, hôn lên đôi môi tái nhợt không chút máu. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt
nước, vừa chạm vào đã vội tách ra.