Bên phía Vân Nhu giữ chân Phượng Vũ Thiên Dực cũng tới giai đoạn gay cấn.
Cảnh giới của Phượng Vũ Thiên Dực cao hơn Băng Lân Giác nên ba người
cũng chống đỡ khá là vất vả.
Phượng Vũ Thiên Dực đập cánh, mặt đất bùng lên hoả diễm lan tới nhóm Vân Nhu. Nàng cầm Đoạt Mạng 3000 chém
một đường tách đôi ngọn lửa, tạo ra một con đường.
(Tác giả: Bình
thường tác giả sẽ dùng tên Đoạt Mạng 3000 để gọi thanh đao. Còn thanh
đao tên cúng cơm vẫn là Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao nhé).
Vân Nhu nhìn con gà lửa trên không trung, tâm tình thật phức tạp. Con gà lửa này muốn nướng nàng? Nàng cũng muốn nướng nó.
Nàng giương đao lên, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Sau lưng nàng hiện
ra một hư ảnh thanh đao khổng lồ, thanh đao trên tay lúc này cũng toát
ra những ngọn hoả diễm hoà với hắc hồng đao quang. Nàng chém xuống, hư
ảnh đao ý sau lưng cũng theo động tác của nàng chém xuống.
Luồng
đao ý hắc hồng kèm theo hoả diễm gầm thét chém thẳng vào Phượng Vũ Thiên Dực. Trên không trung Phượng Vũ Thiên Dực cụp hai cánh lại đỡ lấy luồng đao ý. Cả cơ thể nó lúc này toát ra những khí tức màu cam nhạt, một
luồng chân khí mạnh mẽ toát ra va chạm với đao ý.
Tiếng nổ ầm vang rung trời, xung quanh cây cối bị ảnh hưởng đổ rạp xuống. Phượng Vũ
Thiên Dực bị đánh rớt xuống đất, lông vũ cũng theo đó rụng tả tơi bay
đầy trời, nhẹ nhàng rớt xuống.
Vân Nhu bên này chịu chấn động mạnh đập xuống đất hộc máu. Vết thương cũ chưa lành lại tới viết thương mới. Cả cơ thể nàng lúc này đau nhức, xương cốt như muốn rã rời. Tư Không
Minh cùng Truy Phong cũng bị xung kích làm cho chấn động khụy một chân
xuống hộc máu.
Nàng nhìn Phượng Vũ Thiên Dực bị thương một đường
dọc theo cánh tới bụng đang nằm gục rên rỉ ở một bên cũng thở phào một
hơi. Nhưng nhìn tới bản thân cùng đồng bọn, Vân Nhu không khỏi ảo não.
Ngày nào cũng hộc máu như này, nàng cảm thấy đường tới hoàng tuyền của
bọn nàng không còn xa nữa.
Nàng cho rằng cuối cùng cũng đánh bại
Phượng Vũ Thiên Dực. Nhưng bỗng nhiên Phượng Vũ Thiên Dực bốc cháy trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Vân Nhu nhìn qua Cơ Khương, hắn cư
nhiên bình tĩnh, không chút mảy may. Nàng lại nhìn về phía Phượng Vũ
Thiên Dực, lông mày nhíu chặt, trong lòng gợn lên một cỗ bất an.
"Ngươi thi triển trận pháp chưa?".
Vân Nhu hoang mang nhìn qua Giang Ấu Vy, thấy nàng ta đang ung dung chải
tóc, ngắm bản thân trong gương. Vân Nhu khuôn mặt lạnh lại, âm trầm nói
ra từng chữ.
Giang Ấu Vy lúc này đang soi gương, vuốt ve những sợi tóc. Nàng ta nghe Vân Nhu hỏi vậy liền giật mình nhìn qua, trong lòng
nàng ta hơi chút chột dạ, nhưng định thần lại, nàng ta nở một nụ cười
tươi rói.
"Xong ngay, xong ngay đây. Ngươi cứ bình tĩnh!".
Mặt Vân Nhu lúc này đã lạnh không thể lạnh hơn. Nàng thật muốn lao lên bóp
chết nữ nhân Giang Ấu Vy này. Nàng cùng đồng bọn đánh tới thừa sống
thiếu chết để nàng ta tranh thủ thời gian thi triển trận pháp. Nhưng
trận pháp đâu?
Sắp chết tới nơi rồi mà nàng ta còn có tâm trạng ưu nhã ngắm nghía mình trong gương? Rốt cuộc sao nàng xui xẻo vậy, gặp
toàn đồng đội kỳ ba.
"Có bệnh thì uống thuốc. Đừng từ bỏ điều trị". Vân Nhu nghiêm túc, nhìn thẳng Giang Ấu Vy nhắc nhở.
"Ta không có bệnh. Ngươi mới có bệnh!". Giang Ấu Vy chống tay vào eo phản bác Vân Nhu.
"Người có bệnh thường nói mình không có bệnh". Tay Vân Nhu chỉ chỉ vào đầu, nhìn Giang Ấu Vy bằng ánh mắt thương hại.
"Ngươi...". Giang Ấu Vy tức giận chỉ tay vào Vân Nhu. Hừ! Nàng ta không chấp Vân Nhu.
Giang Ấu Vy xoay người qua chỗ khác, lôi ra một cây sáo, đưa lên miệng bắt
đầu thổi. Thân sáo làm bằng một loại trúc có màu đỏ, đồng màu với y
phục nàng ta, trên sáo còn treo một chuỗi lục lạc.
"Lạc Nhật Tiêu?"
Cơ Khương bên kia hô lên, hắn nhận ra cây sáo của Giang Ấu Vy. Nó được gọi là Lạc Nhật Tiêu, thân tiêu được làm từ một loại trúc sinh ra ở giữa sa mạc. Dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời từ năm này qua năm khác, trên dưới một nghìn năm, thân trúc mới chuyển thành màu đỏ. Người ta gọi
loại trúc đó là Hồng Nhật Trúc, mà Lạc Nhật Tiêu lại được làm từ Hồng
Nhật Trúc.
Phẩm chất của Lạc Nhật Tiêu ngang với Thanh Ngọc Tiêu, nhưng trong hàng ngũ vũ khí, Lạc Nhật Tiêu vẫn xếp trên Thanh Ngọc Tiêu.
Lúc nãy nữ nhân này nhận ra Thanh Ngọc Tiêu vì nàng ta cũng dùng tiêu, hơn
nữa tiêu của nàng ta còn xếp trên tiêu của hắn. Nữ nhân này vừa nãy chắc chắn là cười nhạo hắn. Cơ Khương tự bổ não một hồi, sau đó nhìn Giang
Ấu Vy bằng ánh mắt đầy tức giận.
Ngay lúc này, Cơ Huyên bên cạnh
quỳ hai chân xuống, chống tay xuống đất phun ra một búng máu. Gân xanh
trên chán nàng ta nổi lên, ánh mắt hằn lên những tia máu. Liên kết giữa
nàng ta và Băng Lân Giác chấm dứt, thú sủng của nàng ta đã chết, vậy nên nàng ta bị phản phệ. Cơn đau nhức kéo dài, nàng ta run rẩy không vựng
nổi cơ thể. Cơ Khương vội chạy qua đỡ lấy nàng ta, ôm vào trong lòng.
"Cơ Huyên! Cơ Huyên!"
Giọng Cơ Khương gấp gáp lo lắng, nhìn gương mặt Cơ Huyên lúc này đã tái mét
không còn giọt máu, hắn không khỏi vội vàng. Ánh mắt liếc qua đám người
Vân Nhu, mang theo tức giận.
Phượng Vũ Thiên Dực sau khi bốc cháy
được một lúc, quanh thân nó bắt đầu phát ra luồng ánh sáng vàng kim chói loá. Tiếng hót chói tai vang lên, giống như tuyên bố với thiên hạ, nó
đã trở lại.
Thân hình của nó lúc này rực lửa, dáng vẻ thướt tha
lắc mình bay lên. Lông đuôi dài cũng uống lượn theo cơ thể nó bay lên
không trung.
Phượng hoàng niết bàn? Vân Nhu ngạc nhiên, trong đầu
bật ra một suy nghĩ. Nàng không ngờ Phượng Vũ Thiên Dực lại có thể có
chiêu niết bàn này. Nhìn con phượng hoàng kia, Vân Nhu vẫn cảm thấy nó
là chim lửa, cho dù có niết bàn thì cũng là chim lửa.
Phượng Vũ
Thiên Dực giương cánh nhìn xuống đám nhân loại bên dưới, toàn thân nó
toát lên dáng vẻ cao quý. Cơ Huyên lúc này đã khôi phục lại một chút,
chỉ vào đám người Vân Nhu ra lệnh.
"Giết cho ta! Giết sạch đám người này cho ta!"
Cơ Huyên nắm chặt lấy tay Cơ Khương, dùng hết sức lực hét lên. Ánh mắt
nàng ta nhìn Vân nhu cùng đồng bọn của nàng phẫn hận, giống muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Phượng Vũ Thiên Dực nghe được chỉ lệnh, hót lên
một tiếng, sau đó thả ra hoả diễm về đám người Vân Nhu. Giang Ấu Vy đằng sau đã chuẩn bị xong, nàng ta dùng Lạc Nhật Tiêu, tiếng sáo dịu dàng
tựa như nắng ấm. Một trận đồ nhị tinh cũng theo đó hiện lên, tạo ra một lớp kết giới ngăn chặn lại hoả diễm.
Người ở đây ai cũng ngạc
nhiên nhìn qua Giang Ấu Vy. Nàng ta vậy mà dùng Lạc Nhật Tiêu tạo ra
trận pháp, thật kỳ lạ. Nghe nói Vũ Nhạc Sơn Trang chủ tu nhạc khí, không ngờ lại là ngoạ hổ tàng long, sâu không lường được a!
Tiếng sáo
dần dần trở lên gấp gáp, từ trận pháp hiện lên những hư ảnh mũi tên
trong suốt, không ngừng lao vun vút bắn về phía Phượng Vũ Thiên Dực.
Cơ Khương bên này cũng lôi Thanh Ngọc Tiêu ra, bắt đầu tấn công về phía
trận pháp. Vân Nhu cùng đồng bọn nhanh chóng vận linh lực tu bổ cho trận pháp. Bên ngoài, sóng âm sắc bén không ngừng đập vào kết giới. Trên
không trung Phượng Vũ Thiên Dực không ngừng dùng lông vũ chặn lại từng
đợt hư ảnh mũi tên.
Mũi tên va vào lông vũ, trong chớp mắt liền
tiêu tán. Lông vũ theo đó đánh vào kết giới, sắc mặt của. Giang Ấu Vy
lúc này cũng trở lên tái mét. Tiếng sáo ngập ngừng, chợt nàng ta khuỵa
xuống nôn ra máu.
Trận pháp đột ngột bị phá, Vân Nhu cùng đồng bọn trúng chiêu đập mạnh ra sau. Vốn không khí đang căng thẳng, nhưng khi
nhìn qua Giang Ấu Vy, nội tâm Vân Nhu cùng đám người liền hoá đá.
Giang Ấu Vy bị xung kích khiến cơ thể bay ra sau đập mạnh xuống đất. Khoé
miệng nàng ta vẫn chảy máu, nhưng nàng ta chọn tư thế ngã trên đất. Sau
đó lôi khăn tay ra lau máu trên khoé miệng, soi gương chỉnh lại tóc tai, y phục, cuối cùng mới yên tâm nằm im một chỗ.
Vân Nhu nhìn cảnh
này, trong lòng không ngừng cảm thán. Chắc chắn Giang Ấu Vy này có bệnh, người bình thường không thể nào lại hành xử như vậy được. Thật đáng
tiếc! Xinh đẹp như vậy không ngờ lại có bệnh.
Ha ha ha ha!
Tiếng cười của nữ nhân điên cuồng vang lên. Vân Nhu cùng đồng bọn nhìn về
phía tiếng cười. Cơ Huyên lúc này đứng dậy từ mặt đất, tay cầm Lam Sương Kiếm tiến lại gần đám người Vân Nhu.
"Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi". Cơ Huyên vừa đi vừa nói, giọng nói còn rất là đắc ý.
Nàng ta đi đến bên cạnh Vân Nhu, ánh mắt cao thượng, nhìn từ trên cao xuống. Hai tay nàng ta giơ cao Lam Sương Kiếm sau đó đâm xuống.
"Cơ Huyên!"
Cơ Khương phản ứng lại liền hét lên. Hắn không hiểu biểu muội hắn nghĩ gì
mà lại gần Vân Nhu cùng đám người kia. Tuy Vân Nhu bị trúng chiêu của
Phượng Vũ Thiên Dực bị thương, nhưng không có nghĩa nàng là một phế
nhân. Cơ Huyên cứ như vậy mà tiến lại gần Vân Nhu không chút đề phòng.
Nàng ta đây là mất não sao?
Tiếng của Cơ Khương vang lên, đồng thời Vân Nhu cũng phản công. Nàng dùng Đoạt Mạng 3000 đỡ lấy Lam Sương Kiếm đang đâm tới.
Keng!
Âm thanh khi đao và kiếm va chạm vào nhau phát ra. Cơ Huyên ngạc nhiên,
cũng giật mình tỉnh táo lại, không để nàng ta kịp phản ứng, Vân Nhu lăn
qua một bên, chém một đao tới. Cơ Huyên vội vàng đưa kiếm lên đỡ, đao
khí đánh vào kiếm, nàng ta trúng chiêu bay ra đập thẳng xuống đất, kiếm
trên tay cũng bắn ra cắm xuống một bên.
Cơ Khương lao tới, đỡ Cơ
Huyên dậy. Tay hắn đưa lên ra hiệu với Phượng Vũ Thiên Dực. Hắn muốn
nhanh chóng giải quyết đám người này, bọn họ sống thêm một giây đều kéo
theo rắc rối.
Vân Nhu nắm chắc đao trong tay, ánh mắt đem theo đề
phòng nhìn về phía Cơ Khương và Phượng Vũ Thiên Dực. Bên cạnh đồng bọn
nàng cũng chật vật đứng dậy, chuẩn bị cho trận chiến.