Phượng Vũ Thiên Dực hiểu ý Cơ Khương, giương cánh lên tấn công đám người Vân
Nhu. Từ cơ thể nó không ngừng thoát ra những luồng khí tức màu cam, theo sau đó, những chiếc lông vũ không ngừng phóng xuống.
Phượng Vũ
Thiên Dực sau khi niết bàn trở nên mạnh mẽ hơn lúc trước. Vân Nhu siết
chặt đao, lúc nguy cấp nàng đành phải sử dụng cấm thuật. Hết cách rồi,
Phượng Vũ Thiên Dực này tương đương với Kim Đan Hậu Kỳ, chỉ thấp hơn so
với Lục Xà Chúa một tiểu cảnh giới. Nàng cùng đồng bọn mới Trúc Cơ, khó
lòng mà chống đỡ.
Ngay lúc Vân Nhu đang chuẩn bị dùng cấm thuật,
một luồng khí tràng màu xanh lục từ xa bắn tới đánh tan đám lông vũ kia. Tất cả đều ngạc nhiên cảnh giác nhìn về phương hướng phát ra luồng khí
tràng màu lục.
Phía xa lúc này đang đứng một nam nhân, không ai
biết hắn như nào xuất hiện và hắn xuất hiện từ lúc nào. Nam nhân này mỹ
mạo hơn người, hắn mặc một thân y phục xanh lục, mái tóc cùng con ngươi
cũng màu xanh lục giống với y phục trên người hắn. Con ngươi hắn co lại
không giống ánh mắt của nhân loại, mà giống mắt của loài rắn. Cặp mắt
đấy giống như hai viên bảo thạch, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía đám
người Vân Nhu.
Đôi môi đỏ mọng, làn da trắng bệch như không có sự
sống. Toàn thân hắn toát ra một cỗ yêu dị khó tả, hắn cứ đứng đó im lặng không một tiếng động. Giống như đang quan sát chăm chú con mồi của
mình.
Truyện được đăng tải trên trang web Truyện YY là truyện chính chủ, hy vọng độc giả truy cập đúng nơi đọc ủng hộ tác giả.
"Ngươi là ai, bớt giả thần giả quỷ xen vào chuyện người khác".
Cơ Khương nhìn về phía nam nhân một thân xanh lục lên tiếng. Trong lòng
hắn lúc này hỗn loạn, nam nhân kia có thể đánh tan chiêu thức của Phượng Vũ Thiên Dực, chắc chắn cũng là một người có thực lực.
Chỉ còn
một chút nữa thôi là hắn xử lý được đám người Vân Nhu rồi. Ánh mắt hắn
nhìn sang Vân Nhu cùng đồng bọn của nàng đem theo chút không cam lòng.
Người tới không biết là thiện hay ác, hắn vẫn cứ nên đề phòng là trên
hết. Nghĩ vậy một tay hắn giữ lấy Cơ Huyên, một tay đưa ra sau lưng, đề
phòng nhìn nam nhân kia.
Vân Nhu tỉnh táo hơn, nàng vừa liếc mắt
cũng biết người đến là ai. Tim nàng lúc này đập "thình thịch" liên hồi,
tới đồng bọn cũng nghe được tiếng tim đập của nàng, cùng nhau nhìn về
phía nàng.
"Ngươi sao vậy Vân Nhu?". Bạch Ngọc Đường nghi hoặc hỏi.
Đám người cùng nhìn về phía Vân Nhu, chờ đợi câu trả lời của nàng. Nhìn
gương mặt Vân Nhu tái nhợt đi trông thấy, đám người không khỏi cảm thấy
lo lắng. Vân Nhu ít khi bày ra biểu cảm này, phải nói là nàng thường sẽ
không có biểu cảm này. Nhưng khi nam nhân một thân xanh lục kia xuất
hiện, nàng lại bày ra biểu cảm này?
"Ta..."
Vân Nhu không nói nên lời, tim nàng đập nhanh liên hồi. Lời nói đến miệng liền nghẹn ở cổ họng, nàng phải nói gì đây?
Nếu nàng đoán không sai, tuy đứng từ xa, nhưng dựa vào màu tóc cùng đôi con ngươi, nàng liền biết nam nhân kia không phải là con người. Hắn chắc
chắn là Lục Xà Vương, nàng không ngờ hắn đuổi tới nhanh tới vậy, càng
không ngờ Lục Xà Vương đã hoá hình được rồi.
Trên trán nàng lấm
tấm chảy xuống những giọt mồ hôi, miệng ấp úng nửa ngày không thốt lên
lời. Nàng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, Tư Không Minh và Truy Phong lắc
đầu.
Ban đầu bọn hắn vẫn chưa hiểu ý Vân Nhu, nhưng khi nhìn kỹ
lại nam nhân một thân xanh lục kia, bọn hắn cuối cùng cũng nhận ra vấn
đề. Gương mặt từng người một trở nên tái mét, tim đập thình thịch liên
hồi.
Giang Ấu Vy nhìn biểu cảm của đám Vân Nhu, trong lòng nghi hoặc.
"Các ngươi lại làm sao vậy?".
Đầu tiên là Bạch Ngọc Đường hỏi Vân Nhu, nhưng Vân Nhu không trả lời, Vân
Nhu chỉ lắc đầu một cái. Sau đó ba người kia không biết nghĩ tới cái gì
liền có chung một biểu cảm với Vân Nhu.
Giang Ấu Vy cũng theo ánh
mắt của bốn người, nhìn về phía nam nhân kia. Trong mắt của nàng ta hiện lên một tia kinh diễm, đẹp, quá đẹp! Nam nhân này đẹp vô cùng, nhưng
nước da hắn lại trắng toát như không còn một giọt máu, toàn thân toát ra một cỗ yêu dị, không giống với khí tức của con người.
Nghĩ tới
đây nàng ta mới sực nhớ ra, trên sách có ghi yêu thú hoá hình sẽ vô cùng đẹp. Chỉ là yêu thú hoá hình rất hiếm, đây là lần đầu nàng ta nhìn thấy nên ban đầu cũng không nhận ra. Nếu không phải thấy biểu cảm của đám
Vân Nhu, nàng ta cũng không để ý chi tiết này.
Hơn nữa yêu thú hoá hình phải đạt cấp 4, tương đương với Hoá Thần của nhân loại. Giang Ấu
Vy định thần lại, nhìn về phía mỹ nam một thân xanh lục kia, tâm trạng
bồn chồn bất an.
"Chuyện này không liên quan tới ngươi. Ngươi chạy đi". Vân Nhu nhìn sang Giang Ấu Vy lên tiếng.
"Ngươi nói gì vậy? Ta không đi. Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu". Giang Ấu Vy ngẩng cao đầu, khí thế lẫm liệt nói.
"Nhưng đến khi ngươi gặp nạn, ta sẽ để ngươi tự chịu nha". Vân Nhu cười chọc
ghẹo. Nàng biết cho dù có đuổi, Giang Ấu Vy cũng sẽ không đi. Nếu đã
không đi, vậy thì cùng chiến đấu.
"Cho dù vậy ta cũng không đi". Giang Ấu Vy bày ra vẻ mặt kiên quyết, đánh chết cũng không đi.
Nàng ta đường đường là nữ nhi của Trang chủ Vũ Nhạc Sơn Trang. Sao có thể
ham sống sợ chết? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh dự nàng ta mất
sạch. Nàng ta cảm thấy mình thật hoàn mỹ, không thể tạo ra một vết nhơ
nào cả.
Sau khi tự bổ não một hồi, Giang Ấu Vy lôi ra một chiếc
gương cầm tay, bắt đầu ngắm nghía bản thân trong gương. Vân Nhu đang cảm động tình đồng đội, quay qua thấy Giang Ấu Vy như vậy, mội chút cảm
động bay sạch.
"Ngươi...còn có tâm trạng soi gương?"
Vân Nhu tức giận trừng Giang Ấu Vy, nữ nhân này chính thức vượt mặt tên miệng
quạ đen Truy Phong, thành người làm nàng cảm thấy tức giận nhất. Nàng ta không như Truy Phong nói câu nào xui câu đấy, lời nàng ta nói toàn là
lời hay ý đẹp, nhưng hành động của nàng ta không khỏi làm người khác tức giận.
"Ta ngắm mỹ nhân trong gương thêm một lúc, có thể sau này ta sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy nàng ấy nữa".
Giang Ấu Vy thở dài, đưa tay vuốt ve gương mặt mình, ánh mắt chăm chú nhìn
vào bản thân trong gương. Nhìn trận thế này, nàng ta thấy không có một
chút hy vọng nào cả. Nếu thật sự hắn ta tấn công, bọn nàng chắc chắn
không thể chống đỡ được.
Trước khi chết nàng ta muốn ngắm nhìn bản thân thêm một chút. Thật đáng tiếc cho cái nhan sắc này, cái thân hình
này, cái tài hoa này. Giang Ấu Vy tấm tắc một hồi, sau đó lại ngẩng mặt
lên trời thở dài, dáng vẻ nuối tiếc vạn phần.
Lúc này trừ Lục Xà
Vương đang nhìn chằm chằm Vân Nhu ra, thì người ở đây tất cả đều nhìn
Giang Ấu Vy bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên. Đám người chỉ cảm thấy Giang
Ấu Vy này có bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nặng.
Cơ Khương thu hồi
ánh mắt, nhìn qua phía Lục Xà Vương. Thấy hắn nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Vân Nhu, trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc, liếc qua lại giữa hai người một hồi, sau đó lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây có mục đích gì?"
Cơ Khương hỏi xong câu này Lục Xà Vương mới rời mắt khỏi Vân Nhu, nhìn qua hắn. Cơ Khương chạm mắt với Lục Xà Vương, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.
Ánh mắt nam nhân kia nhìn hắn không một chút gợn sóng, lạnh
lùng như ánh mắt rắn rết. Hắn cảm thấy dọc sống lưng chạy thẳng lên gáy
lạnh toát, giống như có một con rắn trường bò lên người hắn. Cơ thể hắn
lúc này căng cứng, im lặng nhìn Lục Xà Vương đến nỗi quên cả thở.
Cơ Huyên bên cạnh hắn gương mặt cũng tái mét theo. Nàng ta cũng cảm nhận
được một cỗ khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng như Cơ Khương. Vốn bị thương phản phệ, giờ còn gặp cảnh này, nàng ta hiện tại thấy choáng váng muốn
ngất đi ngay lập tức.
Tay nàng ta bấu vào tay Cơ Khương, thân thể
không tự chủ được quỳ bụp xuống đất run rẩy. Cơ Khương lúc này mới hoàn
hồn lại, đỡ lấy nàng ta.
Không nhận được câu trả lời của Lục Xà
Vương, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp dùng lời nói chỉ hắn và
Phượng Vũ Thiên Dực nghe được, ra lệnh cho Phượng Vũ Thiên Dực tiêu diệt đám Vân Nhu.
Hiện tại nam nhân một thân xanh lục kia có là ai,
hay cảnh giới của hắn ta là gì Cơ Khương đều không quan tâm nữa. Hắn sẽ
giết đám người Vân Nhu trước mặt nam nhân kia, cho dù nam nhân kia ở phe nào cũng sẽ không cản lại được cú tấn công bất ngờ này. Nghĩ vậy , Cơ
Khương nhếch môi cười đắc ý.
Phượng Vũ Thiên Dực nhận được hiệu
lệnh liền tấn công Vân Nhu. Nhưng nó còn chưa kịp tấn công, chỉ thấy nam nhân một thân xanh lục kia giơ tay lên. Trên không trung, một hư ảnh
móng vuốt xanh lục bóp lấy cổ Phượng Vũ Thiên Dực, ném mạnh nó xuống
đất.
Phượng Vũ Thiên Dực cứ như vậy bị ném xuống dưới chân Cơ
Khương. Bụi bay mù mịt, lông vũ tán loạn bay lả tả khắp nơi. Phượng Vũ
Thiên Dực hiện tại hơi thở thoi thóp, nằm bẹp trên mặt đất không động
đậy.
Cơ Khương tái xanh mặt, vội vã thu Phượng Vũ Thiên Dực vào
lại không gian thú sủng. Nam nhân kia chớp mắt đã dịch chuyển tới trước
mặt đám người. Cơ Khương lúc này cũng nhìn rõ ràng, thấy trên cổ nam
nhân kia có vảy rắn.
Trong lòng Cơ Khương chấn động. Vảy rắn? Đúng vậy, kia là vảy rắn. Vậy có nghĩa nam nhân trước mặt này không phải
nhân loại? Hắn là yêu thú hoá hình? Yêu thú hoá hình phải cấp 4 trở lên, vậy có nghĩa nam nhân trước mặt này thực lực phải Hoá Thần trở lên.
"Đám nhân loại kia chỉ có thể chết trên tay ta".
Lục Xà Vương lên tiếng, giọng nam nhân lạnh lùng không cảm xúc, cái lưỡi
nhỏ dài thè ra, đầu lưỡi xẻ đôi đặc trưng của loài rắn. Đám nhân loại
kia là con mồi của hắn, hắn không cho phép ai động vào con mồi của hắn.
Hắn muốn lột da rút gân đám người kia như cách đám người đó làm với Lục Xà
Chúa. Nghĩ tới cảnh Lục Xà Chúa bị chặt đầu, lột da, rút gân, nội tâm
Lục Xà Vương trở lên cuồng loạn. Ngay cả hàng vạn đứa con của hắn cũng
bị diệt sạch.
Hắn phải tự tay trả thù cho Lục Xà Chúa và đàn con
của hắn. Tay hắn đưa lên hướng về phía Cơ Khương và Cơ Huyên, hắn muốn
bóp chết hai nhân loại dư thừa này, sau đó sẽ quay lại xử lý đám người
kia sau.