Cặp song sinh tròn ba tuổi và bắt đầu đến nhà trẻ, Doãn Khả Vy chính thức được trở lại làm việc.
Ba mẹ và ông bà nội Lữ Thiên Luân đều không phản đối cô đi làm, họ ngược lại càng thêm khuyến khích.
Mấy năm qua con dâu vất vả sinh bốn đứa nhỏ, họ đã có cháu chắt bầu bạn nên cũng không có lý do gì không để cô đi làm việc mình muốn.
Ngày
đầu tiên đến trụ sở L&L, không ít cặp mắt tò mò nhìn cô ngầm phán
đoán thân phận nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai những lời bàn tán tốt xấu, chỉ
chuyên tâm vào công việc của mình.
Ban đầu Doãn Khả Vy muốn làm
việc ở phòng kinh doanh nhưng Lữ Thiên Luân nhất quyết không chịu thoả
hiệp mà buộc cô phải làm thư ký cho hắn giống như khi xưa làm việc ở chi nhánh Hoa quốc. Sau một hồi cự cãi, cô là người chịu thua. Ai biểu
người đàn ông của cô tính chiếm hữu cao lại dính người như vậy, cô cũng
đành chịu.
Mẹ hắn lại thêm lời, nói rằng cô cũng nên ở bên cạnh
hắn nhiều một chút để học hỏi công việc của Tổng tài. Bà chính là hi
vọng cô giúp bà san sẻ công việc, chờ đến khi cô thành thạo bà liền giao lại toàn bộ sự nghiệp cho cô.
Sau khi Lữ Thiên Luân kể về tình sử và cuộc sống của bà, cô cuối cùng cũng mềm lòng mà đồng ý giúp bà gánh
vác. Cả thanh xuân của bà gầy dựng sự nghiệp cũng chỉ vì muốn có chỗ
đứng vững chắc trong gia tộc Lauder, cũng là để đủ sức sánh vai với
chồng mình vượt qua trắc trở mới có ngày hôm nay. Với thân phận là con
dâu và nữ chủ nhân đương nhiệm của gia tộc, cô cũng nên bỏ ra chút sức
lực cống hiến và giúp đỡ, để ba mẹ chồng sớm được nghỉ hưu mà vui vầy
cùng con cháu.
Khi Lữ Thiên Luân giới thiệu Anthony, Doãn Khả Vy
thật sự có chút sửng sốt. Chính là từ tên đến gương mặt của anh ta đều
trùng khớp với người cô đã gặp trong giấc mơ kia.
Tuy chỉ thất thố trong chốc lát nhưng Lữ Thiên Luân lại thu trọn vào tầm mắt.
Đợi Anthony đi làm việc của mình rồi, hắn lập tức ôm lấy cô tra khảo.
"Bà xã, em đã gặp Anthony rồi phải không?"
Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn, cô cũng không đành dối gạt mà nói ra sự
thật: "Vâng, đúng là đã gặp rồi, nhưng không phải đời thực mà là trong
giấc mơ. Em đã kể với anh rồi mà, anh quên rồi?"
Lữ Thiên Luân lúc này mới nhớ đến câu chuyện mà Doãn Khả Vy đã kể vào ngày hai người xác
lập quan hệ. Hắn thế nhưng lại quên mất. Nhưng là nếu hai người chỉ đơn
thuần là quan hệ trong công việc, cô sẽ không có vẻ mặt như thế. Xem ra
cô còn giấu giếm chuyện gì đây.
Nghĩ là làm, hắn không ngần ngại
lên tiếng: "Ừm, anh nhớ rồi. Nhưng mà, em và anh ta không chỉ dừng lại ở quan hệ cấp trên cấp dưới có phải không?"
Như bị nói trúng tim đen, Doãn Khả Vy lảng tránh ánh mắt của hắn: "Nào có, anh không cần suy nghĩ lung tung."
Hắn cười như không cười: "Bà xã, chúng ta quen biết ngần ấy năm, làm vợ
chồng cũng sắp tám năm rồi, anh còn không hiểu em hay sao?"
Bị vẻ mặt cùng giọng điệu của hắn doạ dến, Doãn Khả Vy biết không thể qua mặt được hắn, chỉ đành chừa đường lui cho mình.
Cô chủ động vòng tay ôm lấy hắn làm nũng: "Ông xã, hứa với em không được ghen tuông bậy bạ đâu đấy!"
Hắn khẽ nhướn mày, giữ lấy cằm cô miết nhẹ vào đôi môi căng mọng.
"Vậy còn phải xem tình hình phát sinh như thế nào mới được."
Cô bĩu môi: "Vậy em không nói đâu!"
Hắn nở nụ cười gian xảo: "Được thôi, nếu em không muốn nói vậy thì chúng ta làm việc khác có ý nghĩa hơn, nhỉ?"
Khoé miệng cô chợt co rút. Người đàn ông này của cô đúng là không có lúc nào đứng đắn được. Cô chính là sợ cái thói "ăn" bất chấp hoàn cảnh của hắn
mà không dám cùng hắn làm việc chung phòng đấy. Nhìn mà xem, hiện tại
còn đang muốn đàn áp cô đây. Cô mà không thuận theo ý hắn, hắn "ăn" cô
tại đây là hoàn toàn có khả năng.
Cô cười trừ: "Anh không thể công tư phân minh à? Hiện tại còn đang trong giờ làm việc, em hôm nay còn là ngày đầu tiếp nhận công việc, anh muốn để cho cả công ty bàn tán à?"
Hắn không cho là đúng nói: "Vậy thì sao? Văn phòng của anh, ai dám tùy tiện bước vào? Anh cùng bà xã ân ái, ai dám phàn nàn liền cho cuốn gói rời
khỏi."
Cô lườm hắn một cái: "Trong công ty có mấy người biết quan hệ của chúng ta đâu."
Hắn cười hề hề: "Thì tiện thông cáo cho cả công ty biết là được chứ gì? Anh chính là muốn như vậy, tránh để cho có người dám đào góc tường của
anh."
"Đã nói không công khai rồi mà. Em không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý đâu."
Hắn giơ tay đầu hàng: "Được rồi, mọi chuyện cứ để thuận theo tự
nhiên đi. Bây giờ thì mau nói cho anh nghe, em và Anthony rốt cuộc là
thế nào?"
Đánh trống lảng không thành, Doãn Khả Vy cuối cùng cũng phải kể đầu đuôi ngọn ngành cho hắn nghe.
Theo từng lời kể của cô, sắc mặt Lữ Thiên Luân hết xanh rồi lại trắng. Đến
khi cô kể xong thì sắc mặt chuyển sang tối sầm. Hắn chính là đang chết
chìm trong biển dấm của chính mình.
Dù chỉ là mơ đi chăng nữa hắn
cũng sẽ không để cho nó có cơ hội xảy ra dù chỉ không phẩy một phần
trăm. Nhìn xem vợ hắn có bao nhiêu quyến rũ cùng mị lực, đàn ông trong
công ty cũng không ít, chắc chắc sẽ có kẻ dám mon men tương tư vợ hắn
cho mà xem.
Siết chặt eo cô đặt lên đùi mình, Lữ Thiên Luân bá đạo giữ lấy cằm cô, hai mắt sắc bén xoáy sâu thu trọn gương mặt kiều diễm,
cất giọng cương nghị: "Bà xã, anh không muốn phải giấu giếm, anh muốn
công khai."
Cô không đồng tình: "Không được, ít nhất phải đợi em
thông thạo công việc mới được. Đã đi cửa sau mà còn mang thêm cái danh
phận phu nhân Tổng tài, anh nghĩ xem trên dưới công ty có còn ai dám
cùng em đối xử công bằng?"
Hắn trầm ngâm suy tư. Cô nói cũng không sai, nếu biết cô là vợ hắn, cấp dưới chắc chắn sẽ a dua nịnh hót, sẽ
không có ai tự nguyện cùng cô trao đổi công việc. Hiện tại chỉ mỗi
Anthony biết cô là vợ hắn, mà Anthony thì khiến hắn ăn dấm.
Muốn
cô nhanh thạo công việc thì chỉ có thể trực tiếp đi theo Anthony thì mới có hiệu quả. Hắn còn đang suy nghĩ điều anh ta đi nơi khác làm việc
tránh cho cô cùng anh ta tiếp xúc. Chậc, biết làm sao mới tốt đây?
Thấy người nào đó suy nghĩ sâu xa, Doãn Khả Vy lập tức trấn an: "Ông xã à,
cho dù anh không tin tưởng người khác thì anh cũng phải tin tưởng em
chứ?"
Hắn hừ nhẹ: "Anh chính là không tin tưởng người khác đấy."
Cô cười khẽ: "Anh xem, phụ nữ ngoài ba mươi đã kết hôn, còn có những bốn
đứa con, ai còn thèm để ý đến nữa chứ? Anh không cần phải lo xa như
thế!"
Hắn không cho là đúng nói: "Vợ anh xinh đẹp quyến rũ thế
này, nhìn vào ai nói đã ngoài ba mươi, càng không ai nghĩ đã có chồng có con cả."
Đích thực Doãn Khả Vy đã ngoài ba mươi, còn sinh những
bốn đứa nhỏ nhưng do được bảo dưỡng tốt, ngoại hình của cô thậm chí còn
đẹp hơn so với thời con gái. Nói một cách dễ hiểu chính là cô mang trên
mình sự thành thục quyến rũ khiến đàn ông không thể không ngoái nhìn,
phụ nữ phải ghen tị.
Luận về tuổi tác, gương mặt của cô giống như
không biết lão hoá, chỉ trông như phụ nữ hai lăm, hai sáu tuổi mà thôi.
Cho nên người nào đó cứ lo được lo mất là thế.
Giơ bàn tay đeo nhẫn cưới lên trước mặt hắn, cô đính chính: "Bằng chứng đây."
Hắn vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình: "Chẳng can hệ, anh vẫn là sợ em bị trai trẻ câu dẫn."
Cô cười thành tiếng: "Ồ, thì ra có người không tin vào mị lực của mình, cho rằng bản thân đã già rồi?"
Lữ Thiên Luân chỉ hơn Doãn Khả Vy một tuổi nhưng so về ngoại hình thì đàn
ông thường trông già dặn hơn, trưởng thành hơn. Tuy rằng hắn anh tuấn ổn trọng nhưng so với cô thì vẫn có sự chênh lệch nhất định, ai nhìn qua
cũng biết hắn đã ngoài ba mươi. Nhưng là đàn ông ngoài ba mươi mới là có mị lực nhất, đáng tiếc người nào đó vẫn cứ không biết bản thân trong
công ty được phụ nữ săn đón như thế nào.
Tổng tài đã kết hôn cũng
đã có bảo bảo, trên dưới công ty cũng chẳng mấy người biết vì hắn không
tuyên truyền trên báo chí, chính là lo sợ những hậu vận về sau. Thân
phận hắn đặc thù, thà rằng lo xa còn hơn là để nước đến chân mới nhảy.
Bốn đứa con của hắn khi đến trường cũng đều lấy tên theo họ mẹ, cốt là
đảm bảo an toàn, ngoài ra là để cho bọn nhỏ có thể hoà đồng với bạn bè
cùng trang lứa. Chính bản thân hắn ngày xưa cũng không ngoại lệ.
Người nào đó bị chọc phải tử huyệt liền xù lông: "Chê anh già?"
Doãn Khả Vy lại cười thành tiếng: "Là anh tự nói."
Đôi cánh tay đang ôm lấy eo cô chợt tăng thêm lực. Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười gian manh: "Đủ để em ba ngày ba đêm không xuống khỏi giường
là được."
Cô liếc xéo: "Trong đầu toàn nghĩ chuyện không đứng đắn."
Cặp mắt tinh anh chợt nheo lại, tay đưa lên miết nhẹ môi cô cất giọng trầm khàn: "Vậy anh đành phải chứng minh thôi."
Dứt lời, hắn giữ chặt gáy cô cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi kiều diễm.