Sau tiệc thôi nôi Angus, Lữ Thiên Luân lập tức đưa Doãn Khả Vy đi du lịch một tuần tiện thể cai sữa cho ** cậu.
Cũng may ** cậu cũng hảo sữa bột cho nên việc cai sữa mẹ không hề khó khăn
chút nào, chỉ sau một ngày là đã không còn quấy khóc nữa.
Nhận
được tin tốt, Doãn Khả Vy mới có tâm tình cùng Lữ Thiên Luân đi chơi đó
đây. Phải biết rằng suốt một ngày qua ở cùng hắn mà trong lòng cô cứ
thấp thỏm không yên vì sợ Angus sẽ quấy khóc rồi sinh bệnh, cô nào có
tâm tình nên cứ thế bỏ mặc hắn.
Tảng đá trong lòng trút bỏ được
rồi, Lữ Thiên Luân đương nhiên chớp lấy cơ hội dày vò cô cho đủ. Ba ngày ba đêm không xuống được giường đã là hình phạt nhẹ rồi.
Sau một
tuần trở về, không biết vì lý do gì mà Doãn Khả Vy cứ ngủ miết. Ban đầu
Lữ Thiên Luân cho rằng cô vì quá mệt mỏi do bị hắn "hành" ngày đêm nhưng sau một tuần vẫn thấy cô ngủ nhiều hơn thức, thậm chí khi hắn cùng cô
vận động, cô thế nhưng cũng lăn ra ngủ khi mà hắn còn chưa kết thúc một
hiệp.
Cảm thấy cô có điểm bất thường, hắn liền liên tưởng đến tuần trăng mật sau hôn lễ, sắc mặt lập tức sa sầm.
Nhưng để chứng thực, hắn liền liên hệ đặt lịch khám và đưa cô đến kiểm tra toàn diện.
Nhận được kết quả không ngoài dự đoán, Lữ Thiên Luân thế nhưng vẫn khó lòng
chấp nhận. Những tháng ngày sắp tới hắn lại sắp phải ăn chay rồi, làm
sao vui cho nổi?
Nhìn vẻ mặt cau có của người nào đó, Doãn Khả Vy
âm thầm cười trộm. Cho dù từ lúc sanh bảo bảo đến nay cô vẫn chưa có
kinh lại nhưng không có nghĩa là sẽ không có khả năng mang thai. Thực tế chứng minh ngày rụng trứng đầu tiên sau sanh đã được ai kia hứng trọn,
kết quả hiện tại cô đã mang thai hai tháng rồi. Ai biểu không chịu tiết
chế, cũng không sử dụng biện pháp tránh thai, tự làm tự chịu đi.
Có người buồn đương nhiên cũng có người vui. Các vị trưởng bối ở nhà khi
hay tin lại sắp có thêm cháu chắt, ai nấy đều vui mừng hớn hở, chăm bẵm
cô còn hơn lúc mang thai Angus.
Cũng phải thôi, hai bên nội ngoại đều chỉ có một mụn con, đương nhiên trông chờ con cháu đầy đàn làm vui nhà vui cửa.
Hai ông bà cụ còn khuyến khích cô sinh thật nhiều, càng nhiều càng tốt
nhưng cả cô và hắn đều chỉ cười trừ, nào muốn sinh nhiều như thế!
Một người không muốn thành heo, một người thì tính phúc bị mất, nhất quyết không sinh đứa thứ ba.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, Doãn Khả Vy vừa sinh cô công chúa thì nửa năm sau đã lại mang thai lần ba.
Cô tức tối quát mắng hắn: "Đã không chịu tiết chế rồi thì cũng phải tránh thai chứ? Anh anh anh... Tức chết mà!"
Lữ Thiên Luân mặt ủ mày chau đuối lý nói: "Lần trước không phải gần một năm sao? Anh làm sao biết lần này lại nhanh như vậy?"
"Lữ Thiên Luân, anh đúng là không biết xấu hổ, vẫn còn cãi lý được!"
Thấy cô tức giận rồi, hắn chỉ có thể xuống nước an ủi: "Bà xã, anh sai rồi.
Ngoan, không cần tức giận, không tốt cho đứa nhỏ. Đây là lần cuối, anh
đảm bảo sẽ không có đứa thứ tư, được không?"
Cô trừng mắt nhìn hắn: "Đây là lời anh nói! Anh mà không chịu tiết chế, sau này liền phân phòng ngủ!"
Hắn vội vàng ôm lấy cô dỗ ngọt: "Anh đảm bảo mà, không được phân phòng. Không có vợ bên cạnh sao anh ngủ được?"
Cô lườm nguýt hắn: "Mặc kệ anh. Rồi, mau tránh ra, em muốn đi ngủ!"
Dứt lời, cô bỏ mặc hắn nằm xuống giường đắp chăn đi ngủ.
Thời kỳ thai sản của cô cũng khá là nhẹ nhõm, không bị ốm nghén mà chỉ ham
ngủ, một ngày hai mươi tư giờ thì cô ngủ đến mười lăm giờ. Chịu thôi,
nghỉ ngơi nhiều cũng tốt cho thai nhi, gần đến ngày sinh đi lại nhiều
một chút là được.
Lữ Thiên Luân dù không muốn nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Bà xã mang thai, ba tháng đầu càng phải kiêng chuyện giường chiếu, hắn bị nghẹn thì cũng phải tự mình chịu đựng. Có muốn bà xã giúp mình hạ hoả thì cũng phải xem tâm trạng bà xã, nếu không chẳng những
không được giải toả mà có khi còn bị đuổi đi cũng không chừng.
Hắn quyết định rồi, chờ ngày cô sanh hắn cũng sẽ đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, dù gì cũng không cần sinh nữa, ba đứa là đủ rồi. Cuộc sống vợ chồng còn chưa thoả mãn, sau này hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Tháng thứ tư siêu âm, trong bụng Doãn Khả Vy thế nhưng là một cặp long phụng.
Nhớ lại câu đảm bảo của người nào đó rằng không có đứa thứ tư, bây giờ biết được kết quả này thật đúng là tự vả mặt.
Lữ Thiên Luân lại phải ôn nhu vỗ về: "Bà xã, này không thể trách anh được, là do thai đôi chứ bộ. Anh đảm bảo sẽ không để em mang thai lần tư,
được không?"
Cô nghiến răng ken két: "Anh còn muốn có lần nữa?"
Hắn vội lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không! Anh tuyệt đối không muốn. Anh không muốn phải ăn chay, anh muốn ăn thịt!"
Nghe câu này của hắn, Doãn Khả Vy không những không hết tức giận mà còn tức
giận hơn gấp bội. Người đàn ông trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến
chuyện không đứng đắn, cô thật sự muốn đá hắn bay xa ba vạn tám ngàn
dặm.
Cô trừng mắt đẩy hắn ra, rít gào: "Lữ Thiên Luân, anh là đồ
cầm thú. Phân phòng, lập tức phân phòng! Từ hôm nay anh ngủ một mình
đi."
Thấy cô tức giận đến đỉnh điểm, hắn biết chính mình chạm vào tử
huyệt của cô liền vội vàng ôm lấy cô dỗ dành: "Bà xã, đừng mà, anh không dám nữa. Đừng bỏ anh một mình mà!"
"Anh tránh ra!"
Cô không chịu thoả hiệp, ra sức giãy dụa hòng thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng
hắn càng ra sức ôm chặt hơn. Bà xã đang tức giận, hắn càng nghe theo thì càng bị ghẻ lạnh, sự thực này đã được minh chứng vào lần cô mang thai
Angus. Cho nên hiện tại, cô càng đuổi hắn đi thì hắn càng phải thêm mặt
dày mà sáp lại.
Sau một hồi mè nheo, không biết Doãn Khả Vy mệt
rồi hay là lười cùng hắn so đo, cô thôi không vùng vẫy nữa, im lặng nhìn xem tiếp theo hắn muốn giở trò gì.
Sống với nhau ngần ấy năm, cô còn chưa hiểu toàn bộ con người hắn thì làm sao xứng với thân phận bà xã của hắn?
Lữ Thiên Luân tưởng đã dỗ dành được cô liền không ngần ngại ôm cô thêm chặt, thủ thỉ bên tai: "Bà xã, đã hết giận chưa?"
Cô từ chối cho ý kiến, một mực im lặng không đáp lại.
Hắn khẽ cười thành tiếng hôn lên cần cổ cô, tiếp tục ngậm lấy vành tai của
cô khiến cô thoáng run rẩy nhưng vẫn cô nén nhịn không phát ra tiếng.
Thời kỳ thai sản phụ nữ thường dễ mẫn cảm hơn, hắn cũng biết điều đó cho nên mới luôn làm càn để đạt được mục đích của mình.
Cô đã bước vào thai kỳ tháng thứ tư, khi quan hệ không ảnh hưởng đến đứa
nhỏ nếu không quá mạnh bạo, hắn đương nhiên phải nắm bắt thật tốt bởi vì đến tháng thứ sáu là hắn sẽ hoàn toàn bị cấm dục cho đến khi đứa nhỏ
tròn ba tháng. Nửa năm đấy, ăn chay thật sự không dễ chút nào đâu.
Thấy người phía sau đang bắt đầu có hành động càn rỡ, Doãn Khả Vy cố hết sức bình sinh kéo tay hắn đang ôm lấy đôi gò bồng đảo của cô vân vê, rít
gào qua kẽ răng: "Lữ Thiên Luân, anh mau tránh ra!"
Lữ Thiên Luân
đương nhiên không dễ thoả hiệp, tay càng tăng thêm lực khiến cô toát mồ
hôi lạnh, cất giọng khàn khàn: "Bà xã, anh muốn em!"
"Lữ Thiên Luân, anh bớt thú tính lại đi có được không? Em đang mang thai đấy!"
Hắn thè lưỡi liếm nhẹ vành tai cô một cái rồi mới lên tiếng: "Tháng thứ tư rồi, rất tốt, anh sẽ dịu dàng mà!"
Doãn Khả Vy đột nhiên cười một cái, sau đó gật đầu: "Được thôi, nếu hôm nay
anh quyết làm tới cùng, ngày mai chúng ta liền phân phòng."
Người
nào đó sắc mặt đột nhiên tối sầm, toàn bộ hành động đều đình trệ, dục
vọng dâng cao cũng lập tức bay biến. Hắn gối cằm lên vai cô, thở dài một tiếng: "Bà xã, anh đầu hàng. Em chính là khắc tinh của anh."
Thấy hắn đã chịu thu móng vuốt, cô âm thầm cười trộm vì đã đạt được mục
đích. Người đàn ông của cô có vô vàn nhược điểm, cô lại nắm rõ trong tay nên dễ dàng khiến hắn mềm lòng.
Vẫn biết là bản thân cô làm quá
nhưng cô hiện tại thật sự là mệt chết đi. Đêm qua bị hắn hành không ít,
hôm nay cô cần được nghỉ ngơi nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần
làm bất cứ chuyện gì nữa.
Lữ Thiên Luân thở dài rồi buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô một cái, cất giọng nặng nề: "Được rồi, em nằm xuống ngủ đi."
Cô không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn hắn rồi nằm xuống giường đắp chăn định đi ngủ.
Những tưởng hắn sẽ nằm xuống bên cạnh mình nhưng hắn lại bước xuống giường xỏ dép.
Thấy thế, cô không nhịn được lên tiếng hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Hắn cất giọng lạnh nhạt: "Em ngủ trước đi."
Cô nhíu mày: "Anh định đi đâu? Chẳng lẽ giờ này còn muốn làm việc?"
Hắn lắc đầu, nhìn cô thở dài: "Đi tắm nước lạnh."
Cứng rắn chưa được bao lâu, cô cuối cùng cũng vì câu nói này của hắn mà mềm lòng.
"Ài được rồi, em đúng là hết cách với anh. Lại đây đi!"
Khoé miệng người nào đó chợt cong lên nở nụ cười gian xảo vì đạt được mục đích.
Đúng là núi này cao còn có núi cao hơn. Ai thua trên tay ai vẫn còn chưa biết được!