Cô bắt taxi trở về nhà, Ninh Mịch thất thần bước vào trong, cô nằm dài xuống ghế sofa vì quá mỏi mệt và ám ảnh.
- Chuyện đó... là thật sao? Mình... bị một cậu nhóc mười tám tuổi...
Ninh Mịch liên tục lắc đầu để loại bỏ suy nghĩ khủng khiếp vừa xuất hiện
trong tâm trí. Cậu "em trai" cô cứ ngỡ vô hại, nào ngờ lại trực tiếp ban cho cô một cái tát thật đau.
Cô thất thần, đầu tóc rũ rượi, lòng đau như cắt vì chẳng thể tin được bản thân đã đánh mất đời con gái vào
tay "em trai" kém cô tận mười tuổi. Tiết hạnh cô gìn giữ bao năm, mong
muốn trao cho người làm chồng cô vào đêm tân hôn nay đã tan thành mây
khói.
Chợt cô nhìn lại chiếc áo đang mặc trên người, chính là áo
của anh, mùi của "cậu nhóc" vẫn còn vương vấn rất rõ trên áo khiến cô
phút chốc lại thấy ngượng, vừa xấu hổ vừa giận và hận.
Ninh Mịch
lập tức bật dậy, cố lê thân ảnh đau nhói vào phòng để thay trang phục
ra. Dù bây giờ cô không muốn nhìn thấy mặt anh một giây phút nào cả
nhưng vẫn không thể thẳng tay vứt áo của anh, cuối cùng Ninh Mịch quyết
định bỏ vào máy giặc.
Cô nhanh chóng đi tắm, muốn gội rửa hết dư
âm về cuộc hoan ái còn bám trên cơ thể. Lúc nhìn vào gương trong phòng
tắm, cô chợt phát hiện ra chi chít vết hằn đỏ trên làn da trắng nõn do
anh để lại. Ninh Mịch tức giận liền quay mặt sang hướng khác, điên cuồng tắm sạch thân thể bằng xà phòng, đứng dưới làn dưới vòi sen liên tục
xả, cô kỳ cọ cơ thể vô số lần như một cách để giải tỏa cú sốc và nỗi đau thể xác lẫn tinh thần mà bản thân phải chịu đựng.
...
Ngày hôm sau,
Cô mang gương mặt thiếu sức sống đi làm vì cả đêm qua mất ngủ do ám ảnh
chuyện đã xảy ra cùng "cậu nhóc". Ninh Mịch đang ngồi ở phòng làm việc
riêng tại khoa hô hấp, cô mặc trên mình chiếc blouse trắng trang nghiêm, trong đầu thầm nghĩ: "Lúc đó trông cậu ta rất lạ, không giống một người tỉnh táo, rõ ràng đã bị mất kiểm soát, chẳng lẽ..."
Bất chợt bên ngoài một nhóm sinh viên ngành y đang thực tập gõ cửa rồi đi vào trong
khi đã được sự cho phép, trên tay mỗi người cầm theo một quyển luận văn
để nộp.
- Cô à, bọn em đến gửi bài luận văn.
Một nhóm bốn
sinh viên đang đứng ngay trước bàn làm việc của cô, Ninh Mịch có chút
thờ thẫn vì vẫn chưa thể thoát ra được chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
- À, các em cứ để bài trên bài đi, trong hôm nay cô sẽ xem. Sáng mai các em có thể đến đây để nhận lại và nghe góp ý trực tiếp.
Các sinh viên cúi nhẹ đầu:
- Dạ, cám ơn cô.
Một cậu sinh viên nhìn thấy tiến sĩ Triệu hôm nay thiếu sức sống hơn mọi ngày nên cất lời quan tâm:
- Cô không khỏe sao? Em thấy sắc mặt của cô không được tốt.
Các sinh viên khác cũng nhìn ra sự khác lạ thể hiện trên gương mặt cô. Ninh Mịch nở nụ cười để xua tan hoài nghi trong họ:
- Không có gì đâu, do đêm qua cô thức khuya làm việc nên thiếu ngủ thôi.
Những sinh viên nghe cô nói thế thì cũng không dám nhiều chuyện mà hỏi thêm gì nữa:
- Vậy thì cô ráng giữ gìn sức khỏe, đừng quá lao lực. Nếu không còn gì nữa thì bọn em xin phép, hẹn gặp lại cô vào sáng mai.
Ninh Mịch gật nhẹ đầu, sinh viên cúi chào cô rồi rời khỏi phòng. Hiện tại
Ninh Mịch đang đảm nhận hướng dẫn và duyệt bài cho một nhóm sinh viên
đang thực tập tại bệnh viện, gồm ba sinh viên đại học và một sinh viên
đang học thạc sĩ, công việc của cô gần đây bận rộn hơn rất nhiều. Bây
giờ lại bị ám ảnh chuyện không thể ngờ tới, cứ nghĩ đến "cậu nhóc" kia
thì cô lại thấy sợ hãi, chẳng thể tập trung được.
...
Cả
ngày dài ở công ty, anh không ngừng suy nghĩ về "lỗi lầm" mà bản thân đã gây ra với cô dẫu xét cho cùng Tần Lãng cũng là nạn nhân. Sau một lúc
nghĩ suy, anh quyết định soạn tin nhắn gửi cho Ninh Mịch với nội dung:
"Tôi xin lỗi."
Tuy nhiên Tần Lãng lại liên tục xóa đi tin nhắn rồi lại soạn mà chẳng thể gửi đi:
"Chuyện hôm qua là do tôi không thể kiểm soát, tôi xin lỗi."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Anh cứ soạn tin rồi lại xóa, trong lòng rất khó chịu vì chẳng biết phải
giải quyết thế nào, còn phải tìm cách xử lý hai cha con Chu Ân Nguyệt.
Mọi chuyện cứ rối cả lên.
Đến tối, Tần Lãng hẹn bác sĩ Vương đến
nhà, anh muốn tâm sự với người bạn thân để giải tỏa tâm trạng. Sau vài
ngụm rượu, anh bắt đầu đi vào câu chuyện:
- Di Quân, tôi có một
vấn đề... à không, là vấn đề của anh trai của bạn em gái tôi... Chuyện
là... ví dụ như cậu ta đã khai thác trái phép một mỏ khoáng sản trong
tình trạng mất kiểm soát. Sau khi tỉnh táo lại, cậu ta biết hành động
của mình rất tồi tệ, vậy thì phải làm thế nào để chuộc lỗi?
Nghe
anh nói, Di Quân liền đơ mặt ra như đang xịt keo vì ví dụ của Tần Lãng
thật "dễ hiểu" và "dễ hình dung". Anh ấy lập tức thốt lên:
- Khai thác trái phép thì phải bỏ tù thôi, để tôi nhớ xem, hình như có thể bị phạt tù lên đến 3 năm.
Lúc này đến lượt anh đơ người ra, Tần Lãng vội phản bác để bảo vệ chính mình.
- Không nhất thiết phải đến mức bỏ tù. Ý của tôi là... cậu ta đã nhận ra
lỗi lầm và muốn chuộc lỗi, muốn chịu trách nhiệm với việc mình làm. Vậy
theo cậu, phải đối mặt với chủ nhân của mỏ khoáng sản thế nào đây?
Lần đầu tiên Di Quân thấy cậu bạn thân từ trước đến nay luôn đầu đội trời,
chân đạp đất, một bá tổng giờ lại luống cuống, ăn nói ngập ngừng và lo
lắng như vậy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện hệ trọng nào đó. Bác sĩ Vương
không trả lời câu hỏi của anh mà nhanh chóng đặt ra một câu hỏi xuyên
thấu tâm can Tần Lãng: