Đôi gò bồng đảo được nâng đỡ trong lớp áo ngực đang thỏa sức nhún nhảy
theo từng nhịp nhấp vào ra. Bên dưới búp hoa không ngừng co thắt, hang
nhỏ chật hẹp như muốn bóp lấy vật đang thâm nhập, cảm giác khít chặt
giúp anh được thỏa mãn tột độ.
Anh đưa tay kéo áo bra xuống tận
chân đồi rồi mân mê cặp tuyết lê đầy đặn. Cô cố cắn chặt môi chịu đựng,
lúc này đã quá muộn để phản kháng. Hai ánh mắt bất chợt va vào nhau,
trong lòng cô càng dâng lên cảm giác ấm ức. Không ngờ có một ngày "cậu
nhóc" cô xem như đứa em trai lại cướp mất đời con gái của cô trong tình
cảnh thảm hại như vậy.
Mặc cho cô không đồng tình, anh vẫn cuồng
nhiệt hôn lên môi cô. Ninh Mịch cố đánh mắt sang hướng khác nhưng anh
lập tức dùng tay giữ đầu cô lại. Hai đôi môi đan vào nhau, anh nút lấy
từng cánh hoa hồng hào rồi lại đưa lưỡi vào trong khoang miệng đối
phương, tùy tiện khuấy đảo.
Chiếc chày bên dưới càng thêm tăng
tốc, điên cuồng giã mạnh vào cối. Cô khiếp sợ người đàn ông tưởng chừng
như vô hại sau bao lần tiếp xúc. Tuy đã chính thức rơi vào tay sói nhưng cô vẫn ngoan cố chẳng chịu khuất phục. Dù tay cô không thể phản kháng
nhưng cô lại quyết tâm cắn lưỡi của anh. Tần Lãng bị đau liền chau mày,
anh tức giận bóp mạnh gương mặt xinh đẹp khiến cô bị đau mà vội mở nhẹ
hai hàm răng. Nụ hôn đứt đoạn, anh hằn giọng:
- Thôi làm trò ngu ngốc đi.
Anh thúc thật mạnh chiếc chày vào bên trong như một sự trừng phạt cho hành
động phản kháng vừa rồi của cô. Ninh Mịch đau đến thấu trời, cảm giác
bên dưới như bị xé toạc, nước mắt cô trào ra chẳng thể kiểm soát, đau
đớn và đầy tủi nhục.
Đoàn tàu rút lui khỏi hang, nhưng cuộc chiến vẫn chưa thể dừng tại đây. Anh nhanh chóng bế thốc cô trên tay, muốn
tiếp tục cuộc vui còn đang dang dở. Sau khi bị dày vò, cô thật sự quá
mệt mỏi, chẳng còn hơi sức để lên tiếng phản đối hay kháng cự nữa.
Đưa cô vào phòng của anh, Tần Lãng nhanh chóng đặt cô nằm xuống giường.
Nội y vướng víu còn sót lại nhanh chóng được cởi bỏ, vứt tứ tung trên sàn
nhà. Con rắn tiếp tục chui vào hang, anh tiện tay cởi trói cho cô khi
thấy Ninh Mịch cũng chẳng còn sức để chóng trả. Nằm dưới thân anh, nhìn
rõ vòm ngực rắn chắc đang phập phồng di chuyển khiến cô ngượng đến chín
mặt.
Anh nâng một chân cô lên cao, tạo điều kiện thuật lợi để
chiếc chày vào đến vị trí sâu thẳm nhất. Bên dưới vào ra không ngơi
nghỉ, sự thâm nhập thô bạo như rút kiệt toàn bộ sức lực lẫn tâm trí cô.
Nhìn đôi gò bồng đảo đẩy đưa theo từng nhịp nhấp, anh không nhịn được
liền đưa miệng mút lấy hai nụ hoa nhỏ trên đỉnh đồi. Anh nghịch ngợm cắn lấy chúng, cô chau mày rồi kêu lên:
- Đau...
Ninh Mịch
chạm tay lên vai anh, cố đẩy người đàn ông to lớn ra nhưng đương nhiên
không thể. Anh thấy cô khó chịu nên dần buông tha cho hai nụ hoa nhạy
cảm.
Máy khoan tăng tốc, liên tục thụt lùi rồi lại đẩy mạnh vào
trong. Sau một lúc miệt mài trồng cà rốt, anh truyền tất cả tinh hoa vào trong búp hoa nhỏ, rót tràn cả ra ngoài. Cô kiệt quệ chẳng còn hay biết anh đã phóng thích đoàn binh lính từ lúc nào.
...
Nhiều giờ trôi qua, Ninh Mịch thiếp đi vì mỏi mệt, cô không còn hay biết gì nữa sau cuộc vật lộn mà chỉ mỗi cô "rướm máu".
Đôi mắt cô dần hé mở, cố định thần lại rồi nhìn một vòng xung quanh, cô
phát hiện trên cơ thể mình đang phủ một chiếc chăn. Bên dưới truyền đến
cảm giác đau âm ỉ, hệt như những lúc đau bụng đầu kỳ rụng dâu.
Ninh Mịch cố nén cơn đau rồi gượng sức ngồi dậy. Cảm giác của cô vô cùng hỗn độn khi nhìn thấy anh đang nằm bên cạnh. Cô chỉ muốn dùng hết sức để
đánh anh thật đau, càng nhìn lại càng thấy uất ức và tức giận.
Nhưng cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào cả. Cô nhìn xuống sàn
nhà, chỉ thấy đồ lót của mình cùng nằm rải rác, ngoài ra quần áo đã bị
anh xé toạc ở phòng sách. Bàn tay cô bấu chặt vào chăn vì tức giận. Ninh Mịch cố gắng giữ bình tĩnh rồi bước xuống giường. Cơn đau ở thân dưới
càng thên dữ dội khi cô vừa đặt chân chạm sàn nhà, cô xém bị ngã vì đứng không vững nhưng vẫn cắn răng gắng gượng.
Ninh Mịch vội nhặt lấy đồ lót trên sàn, nhìn chiếc quần nhỏ dính máu, trong lòng cô không khỏi câm phẫn và hận anh. Vì trang phục của cô đã bị anh xé rách nên Ninh
Mịch chỉ đành tiện tay nhặt lấy chiếc áo sơ mi của anh đang nằm tứ tung
trên sàn rồi vội vã mặc vào.
Cô liên tục nhìn Tần Lãng vì sợ anh
sẽ tỉnh giấc, hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với anh. Mặc xong quần áo, cô vội vã rời khỏi phòng. Cô đi thật nhanh, do đang bị đau nên xém chút cô bị ngã, cũng may đã nắm kịp thanh cầu thang để giữ thăng
bằng. Xuống được phòng khách, Ninh Mịch dùng hết sức đi nhanh ra cửa,
mặc cho ánh mắt ngơ ngác và thắc mắc của những người giúp việc cứ dán
chặt lên người cô.
- Bác sĩ Triệu... cô về sao?
Ninh Mịch
chỉ gật đầu rồi đi thật nhanh. Họ nhìn theo cô, chú ý vào trang phục cô
đang mặc trên người, rõ ràng lúc nãy cô mặc một bộ quần áo khác. Đâu đó
trong suy nghĩ của họ đã đặt ra sự nghi ngờ khi thấy vẻ mặt đầy hốt
hoảng, đầu tóc có vẻ rối bời của cô.
Một lúc sau khi cô rời đi,
anh tỉnh giấc nhưng không thấy Ninh Mịch. Tần Lãng cũng phát hiện sự
biến mất của chiếc áo sơ mi. Anh vội mặc quần áo vào rồi đi xuống nhà
tìm cô và được người giúp việc thông báo cô đã rời khỏi. Bây giờ anh cảm thấy rất khó xử khi nghĩ đến việc đối mặt với cô trong thời gian sắp
tới.