Một buổi chiều, khi đang ngồi uống trà cùng Hoàng Phủ và Lan Chi, Lan Chi hạ quân cờ bất chợt hỏi:
- Con có định tham gia hội Hoa Xuân năm nay không, mấy năm nay con đều cáo phép vắng mặt, năm nay…
Cô lắc đầu cười:
- Con an tĩnh quen rồi, vả lại hội Hoa Xuân năm nay nhị tỷ và Huy Vũ tiểu tướng quân cũng có mặt, con đi sẽ thành ra ngại ngùng cho đôi bên, con
không muốn trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán vẫn nên nghỉ ngơi
trong đình viện thì hơn. Phụ thân, hoa đào năm nay nở sớm, người sai nô
tài hái cho con vài cành ngày hôm đó được không?
Ông xoa đầu cô
đương nhiên đoán được dụng ý của cô, cười tươi đồng ý, chỉ là vài cành
hoa nho nhỏ sao có thể so với nụ cười của cô con gái nhỏ của mình. Từ
khi điều tra được chuyện năm xưa chỉ khi có ba người ông sẽ để cô thoải
mái tháo mạng che mặt của mình, điều đó vì ông sợ rằng con gái ông xinh
đẹp lại dịu dàng bậc này ông chưa nuôi được bao lâu thì cải trắng nhà
ông sẽ bị con heo nhà nào đó câu mất.
Ngày hội Hoa Xuân nam thanh nữ tú đều tề tịu đầy đủ, đàn ca tài tử ở nhiều nơi hội tụ về trò chuyện trổ tài nhằm thu hút đối phương cũng phô diễn tài năng của bản thân
mình. Khung cảnh náo nhiệt là thế nhưng ở một góc đình viện lại yên tĩnh thanh tịnh đối ngược khác hẳn với yến hội cách đó không xa. Hạ nhân
trong phủ tỉ mỉ chọn những cành hoa đẹp nhất nở trong hội hoa xuân để
gửi đến Thính Trúc. Xa xa những lời thì thầm bàn tán, còn có những người mạnh dạn dò la tình hình:
- Các ngươi tại sao lại dám ngắt cành đào ở hội Hoa Xuân, không sợ Thừa tướng trách phạt sao?
Nô tì trong phủ nhìn nhau cười đáp lại:
- Công tử có điều không biết rồi, đây là đích thân thừa tướng dặn dò ngắt những cành đào đẹp nhất mang cho ngũ tiểu thư. Cô ấy tuy không xuất
hiện nhưng thừa tướng nói chỉ cần là cô ấy thích thì đều phải dành những cành hoa tốt nhất ngắt cho tiểu thư.
- Cô còn nói sao, thừa
tướng là sợ ngũ tiểu thư buồn nên mới sai người ngắt những nhành hoa đẹp nhất cho cô ấy, dù sao ngũ tiểu thư quanh năm yếu ớt nên thừa tướng bao bọc kỹ lắm.
- Có chuyện gì thế?
Quản gia xuất hiện phá tan sự ồn ào náo nhiệt, các nô tỳ nhanh chóng giải thích:
- Quản gia không phải chúng ta lười biếng ah, là các vị công tử tiểu thư
hỏi nên chúng tôi mới đáp lời chúng tôi đi đưa hoa cho ngũ tiểu thư
ngay.
- Còn giảo biện lão gia sai các ngươi ngắt hoa sớm khi
những bông hoa mới nở còn tươi vậy mà lười biếng đến giờ chưa đưa hoa
đi, nếu hoa khô héo thì cứ theo cung quy mà trừng phạt.
- Tần
quản gia việc gì phải tức giận như thế, quả thực là chúng tôi không nên
hỏi nhiều nhưng vị ngũ tiểu thư đó tại sao năm nay vẫn không xuất hiện
chứ? Năm nay không phải gần lễ cập kê của nàng rồi sao?
Tần quản gia chỉ cười:
- Còn không phải lão gia sợ cải trắng nhà ngài ấy bị các ngài cướp mất
sao? Vả lại tiểu thư mới ốm dậy ngài ấy không nỡ để cho cô ấy mệt mà
thôi. Đến lễ cập kê thì các ngài cũng sẽ được gặp thôi mà.
Nói
xong thì Tần quản gia cũng xin phép đi vào trong quản lý nốt sự vụ, các
nô tì cũng nhanh chóng đem hoa đến viện cho cô, nhìn những cành hoa đào
vẫn còn tươi cô nở nụ cười nhìn những nhành hoa với ánh mắt ưu thích,
dịu dàng lên tiếng:
- Cảm ơn các cô, ta rất thích hôm nay hội Hoa Xuân đã bận lại làm phiền mang hoa tới cho ta rồi.
- Ngũ tiểu thư nói gì vậy chứ, chúng nô tì sao có thể chê phiền được chứ, lão gia chiều chuộng người như vậy còn dặn dò phải chọn kỹ càng phải là những cành đẹp nhất.
- Thanh Nhi, ban thưởng.
Thanh nhi
lấy từ tay áo mấy túi bạc đưa cho họ, họ vui mừng ra mặt, nhìn qua cô
còn đang chăm chú cắm hoa vào bình, Thanh Nhi tiếp lời:
- Tiểu thư rất thích nên thưởng bạc cho các người, lần sau mong được chiếu cố.
- Đa tạ ngũ tiểu thư, chúng nô tì xin cáo lui.
Họ hí hửng vui vẻ ra mặt, xì xầm to nhỏ với nhau khiến những nô tì khác
cũng dỏng tai lên hóng hớt tin tức, chẳng mấy chốc mấy ngày hội Hoa Xuân tin đồn đã bàn tán khắp nơi khiến Tuyết Mạc nghe được thì tức giận vô
cùng. Ả không thể tin phụ thân mình có thể chiều chuộng ai ngoài ả nên
đã đi tìm phụ thân mình tranh luận. Vừa tới cửa chỉ gõ có vài cái rồi
Tuyết Mạc đã đẩy cửa xông vào mặc dù chưa có được sự cho phép của Hoàng
Phủ. Trước kia hành động này của Tuyết Mạc cũng chỉ được ông coi là sự
bướng bỉnh của trẻ con mà bỏ qua nhưng bây giờ so ra với cô thì khiến
ông cau mày. “tại sao, tại sao lại khác biệt đến vậy, rõ ràng con bé
được đích thân mình chỉ dạy nhưng lễ nghi sao lại kém thế này, chẳng
bằng…haizzzz”
- Tại sao con lại vào khi chưa có sự cho phép của ta.
Tuyết Mạc ấm ức chạy tới ôm lấy cánh tay ông nũng nịu:
- Con gái lâu lắm mới đến thăm cha sao cha lại quở trách con cơ chứ. Cha
không nhớ con sao, con biết lỗi rồi mà con cũng đã bị phạt rồi cha tha
thứ cho con đi, không phải lúc nào con cũng đi vào như thế này sao, sao
giờ cha lại mắng con chứ.
Ông thở dài:
- Con đúng thật là sắp lấy chồng đến nơi rồi sao lại còn trẻ con đến vậy chứ.
Tuyết Mạc không lòng vòng cùng Hoàng Phủ ngồi xuống bàn rồi nhanh chóng đi vào chuyện chính:
- Cha, mấy ngày nay trong phủ có khách nhưng lại truyền tai nhau chuyện
muội muội sáng nào cũng sai hạ nhân đi hái hoa đào ở vườn khiến người
người tò mò. Chuyện này hình như sẽ gây ra ấn tượng xấu cho thực khách
không tốt lắm đâu, muội muội không xuất hiện nhưng lại sai người lấy hoa đào khác nào khinh thường thực khách trong phủ. Không những vậy còn giả mạo ý của cha, chuyện này sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng phủ thừa tướng
mất.
Thừa tướng nghe vậy dừng lại nụ cười đang nở trên môi, tách
trà trên tay cũng từ từ hạ xuống, ông ngỡ rằng lâu rồi cô con gái này
mới đến thăm mình sẽ nói chuyện vui vẻ, ai ngờ vừa ngồi xuống đã nói xấu muội muội mình, lại còn cố ý như thể muốn mình tức giận trừng phạt cô.
“Tại sao con bé lại có tâm cơ đến mức này chứ, tâm cơ này đối phó người
ngoài ta sẽ không tính toán nhưng tại sao lại dùng để đối phó tỷ muội
trong nhà. Tại sao?”.
Thấy ông không nói gì Tuyết Mạc mừng thầm tưởng rằng mình đã lay động được ông bèn nói tiếp:
- Con sẽ bảo Tần quản gia sai nô tỳ ngừng hái hoa ở hoa viên lại, cũng sẽ giải thích kỹ càng hành động của muội ấy chỉ là muốn thu hút sự chú ý
mà thôi, sẽ xin lỗi mong mọi người sẽ không để ý mà khiển trách hành
động này.
“Thu hút sự chú ý? Thì ra hành động mà ta cho là nhỏ
nhặt lại khiến cho con bé nghĩ rằng muội muội mình muốn thu hút sự chú ý sau khi bị từ hôn hay sao? Con bé còn không nghĩ được tại sao Yến Nhi
lại không xuất hiện trước Hoa Xuân ư? Dù cho lễ cập kê của Yến Nhi cũng
đang đến gần vậy mà con bé ấy phải bỏ qua cơ hội lần này chỉ vì suy nghĩ cho tỷ tỷ của mình? Vậy mà…” Khuôn mặt thừa tướng tối sầm, dường như
thất vọng tràn trề trước người con gái trước mặt:
- Là ta đã ra
lệnh cho hạ nhân ngắt hoa trong phủ cho con bé, không ngờ rằng lại gây
náo động đến vậy, con bé không xuất hiện con còn không hiểu vì sao hay
sao?
- Mọi năm muội ấy cũng không xuất hiện đều không phải vì
ngại ngùng và muội ấy cũng không thích náo nhiệt hay sao. Con đoán năm
nay muội ấy cũng muốn tỏ ra thần bí như mọi năm thôi mà.
Hoàng
Phủ tức giận rồi, một nhà Nho lỗi lạc như ông sao lại sinh ra một đứa
con gái ngu muội nhưng tâm cơ đến mức này, tính kế muội muội của mình
nhưng lại chưa từng suy nghĩ theo chiều hướng khác, chỉ muốn mọi thứ chỉ có thể xoay xung quanh mình. Tại sao ông hết mức dạy dỗ mà Tuyết Mạc
vẫn y như mẫu thân của nó vậy chứ, ông tức giận vô cùng sai hạ nhân đưa
Tuyết Mạc đuổi ra ngoài.
- Lão gia.
Tần quản gia cung kính bước vào, thấy Hoàng Phủ đang hỉ nộ xung công cũng không biết có nên
bẩm báo hay không. Hoàng Phủ xoa xoa hai bên thái dương của mình:
- Yến tiệc có gì bất ổn sao?
- Dạ bẩm mọi thứ đều ổn.
- Vậy tại sao ông có vẻ khó xử vậy chứ?
Thấy Tần quản gia có vẻ ngập ngừng Hoàng Phủ mới hỏi lại:
- Ta cho phép ông nói, ông nói đi.
- Dạ bẩm, trên yến tiệc đang lan truyền những tin đồn không hay lắm nói
ngũ tiểu thư mua chuộc hạ nhân làm những hành động ngắt hoa trước yến
hội để thu hút sự chú ý của mọi người. Còn nói ngũ tiểu thư tâm cơ muốn
tìm một lang quân tốt hơn để gả đi, làm những hành động như vậy là muốn
mọi người thấy cô ấy được sủng ái sẽ thu hút nhiều vị công tử hơn.
- Hồ náo - Thừa tướng đập bàn - Ai, là ai lan truyền những tin đồn vớ vẩn ấy.
- Dạ…
Thấy ông khó nói Hoàng Phủ đã đoán ra được đó là ai, ông tức giận vô cùng
hất vỡ li trà xuống đất, đúng lúc cô tới thì li trà cũng vừa kịp vỡ dưới chân khiến Hoàng Phủ lập tức lo lắng:
- Yến Nhi qua đây, nhanh qua đây cẩn thận mảnh vỡ.
Yến Nhi vòng qua chỗ ông:
- Có chuyện gì làm phụ thân tức giận như thế chứ, người bận rộn sự vụ tức giận như vậy không tốt. Nào người ngồi xuống đây con vừa mới học mẫu
thân làm ít bánh mới với trà dưỡng thần, mẫu thân nói dạo này người ngủ
không ngon giấc người nếm thử đi.
Hoàng Phủ vỗ vỗ vào tay con gái mình ngồi xuống cũng đánh mắt sang chỗ Tần quản gia, ông ấy cũng ngầm
hiểu ý mà xin lui ra ngoài, bên này không khí trong phòng cũng từ từ
thoải mái hơn, hai người không nói gì đến chuyện bên yến tiệc chỉ nói
những câu chuyện vui vẻ khiến Hoàng Phủ thoải mái phần nào.
- Hoa đào con thích không?
Cô gật đầu cười rất tươi:
- Thích lắm cha, những bông hoa sớm mai nở rộ, có những cánh còn ướt
sương đêm làm những cánh hoa e thẹn óng ánh như nàng thiếu nữ tuổi thanh xuân, mùi hương của nó lại thoang thoảng không ngào ngạt khiến người
ngửi khá thoải mái. Con có bảo Thu Cúc mang sang cho người cùng thưởng
thức.