Trên chiếc Maybach sang trọng, khoảng cách giữa hai người ngồi cạnh nhau
tưởng gần kề mà lại như xa vời gió thoảng. Trên người Mặc Đình Khâm còn
quanh quần mùi nước hoa nồng nàn đến đau cả đầu của cô thư kí Ngô Băng
Uyển.
Thuở còn đi học, tính ra Hàn Vi và Ngô Băng Uyển đều chung
một lớp, cũng xem như khá thân thiết. Chuyện gì cũng có thể kể cho nhau
nghe, tuy chơi cùng nhau, nhưng Lâm Tĩnh Tĩnh không thích Ngô Băng Uyển
lắm. Tĩnh Tĩnh thường hay nói :" Tớ không thích tính cách ỏng ẹo của cô
tiểu thư đó, bộ dạng làm cho đứa con trai nào cũng muốn che chở, thật
ngứa mắt".
Ngô Băng Uyển khi xưa đến hiện tại đúng là chẳng khác
gì nhau, chỉ có điều lúc đó, Hàn Vi căn bản không để ý đến những lời nói ngoài tai kia. Lúc cô yêu Mặc Đình Khâm, cả trường ai cũng biết hết,
luôn luôn trở thành Hot Couple trên diễn đàn mạng bấy giờ. Nhưng mỗi lần đối với Ngô Băng Uyển, cô ta đều thì thầm bên tai Hàn Vi là Mặc Đình
Khâm chẳng tốt đẹp như vẻ bề ngoài, nào là tính cách trịch thượng, nào
là quá nhiều ong bướm, không chừng cô cũng chỉ là ong bướm anh ta trêu
ghẹo mà thôi.
Bẵng đi một thời gian, Ngô Băng Uyển cũng có bạn
trai mới, hằng ngày cô ta đều khoe về người bạn trai lý tưởng này với
bọn con gái trong lớp, tỏ ra mình chẳng hề kém cạnh ai, còn có thể quen
được thiếu gia của Thừa Trạch- cậu ấm của tập đoàn xe đua Đài Bắc.
Chuyện kì lạ là, tại sao khi đó cô ta luôn tỏ ra không thích Mặc Đình Khâm,
nhưng hiện tại lại trở thành thư kí riêng từ bao giờ! Hàn Vi càng nghĩ
càng khó hiểu.
Có lẽ, mối quan hệ của họ đúng như cô đã nghĩ.
Có lẽ, anh thật sự đã tìm cho mình một người phụ nữ khác bên cạnh.
Có lẽ, anh đã hết yêu cô thật rồi.
Hàn Vi túm chặt lấy gấu váy, nuốt ngược những giọt nước mắt chực rơi, lồng ngực nhức nhói đến nghẹt thở.
"Không định giải thích gì sao?" Mặc Đình Khâm tựa người ra sau ghế, anh mở cửa sổ xe, lấy một điếu thuốc trong cốp nhỏ bên cạnh, châm lửa và hút một
hơi dài.
Hàn Vi nhìn theo động tác, chưa bao giờ cô thấy anh hút thuốc trước mặt mình.
Giải thích sao, quan trọng gì nữa? Người cần phải giải thích không phải là
anh hay sao? Là anh đã có người phụ nữ khác rồi mà? Nhưng cô không có tư cách gì để hỏi, càng không muốn hỏi. Hỏi rồi, sẽ rất đau lòng...
"Đừng hút thuốc nữa! Không tốt!" Hàn Vi quay mặt đi hướng khác,
muốn che giấu đi khuôn mặt đang rất khó coi của mình, tỏ ra không bận
tâm trả lời.
Mặc Đình Khâm đưa điếu thuốc ra ngoài cửa sổ xe, phẩy phẩy tay rồi vứt xuống. Anh kéo cửa sổ lên lại, liếc khẽ sang phía Hàn
Vi. Anh muốn mùi thuốc lá sẽ át đi mùi nước hoa khó chịu trên người
mình, anh sợ cô sẽ ngửi thấy.
Hôm nay, anh có cuộc gặp với đối tác quan trọng tại đó, uống hơi nhiều nên Mặc Đình Khâm cũng choáng nhẹ,
không may đổ rượu lên người. Anh mau chóng xuống phòng đợi người mang
quần áo mới đến thay. Không ngờ người đến lại là Ngô Băng Uyển. Xưa nay
cô ta lúc nào cũng vậy, bám chặt lấy anh không buông, chỉ vì nể tình
người quen cũ nên anh mới cho cô ta một cơ hội làm việc ở Mặc Thị.
Tình ý của Ngô Băng Uyển không phải anh không biết, chỉ là không tiện nói
thẳng thừng lời từ chối. Cô ta cứ dựa thân hình đẫy đà mời gọi Mặc Đình
Khâm trong căn phòng hạng sang, với bộ đồ bó sát và mùi nước hoa nồng
nàn đến nghẹt thở. Trước đó, anh cũng từng có ý nghĩ mỡ treo đến miệng,
cứ thử xem thế nào. Cuối cùng, cũng chẳng có người phụ nữ nào khơi dậy
được sự hứng thú của anh như cô.
Lúc anh lạnh lùng đẩy Ngô Băng
Uyển, nhanh chóng thay đồ rồi bước ra khỏi phòng, đến áo vest cũng chưa
kịp mặc lại chỉnh tề đã thấy cô đứng trong thang máy cùng Nghiên Thế
Đàm. Còn đang vui vẻ nói chuyện. Nếu không kìm chế, thật sự Mặc Đình
Khâm rất muốn tiến tới mà đấm vài đấm vào mặt Nghiên Thế Đàm.
Vậy mà đến giải thích cô cũng chẳng buồn lên tiếng. Đến chất vấn khi thấy
anh cùng người phụ nữ khác trong tình cảnh ái muội như thế cũng chẳng
mảy may quan tâm. Đúng thật là lạnh lùng, thật là vô tình.
Anh
thật muốn hỏi cô, cô ở bên anh đến hiện tại chẳng qua là vì anh đã giúp
Hàn gia thôi sao? Có phải không còn con đường nào nữa mới lựa chọn anh
làm dự bị?
Ngày trước, nếu như có người con gái nào chỉ cần đứng
trước mặt anh, đưa thư tình bày tỏ rồi chạy mất. Cô sẽ bám riết lấy anh, dùng gương mặt cau có bướng bỉnh mà càu nhàu, dùng ánh mắt ngấn nước mà ăn vạ, bắt anh phải giải thích cho rõ ràng. Anh thật sự rất muốn thấy
lại dáng vẻ đó, dáng vẻ quan tâm của người con gái khi xưa. Tuy làm anh
rất đau đầu, nhưng cũng rất mực cưng chiều mà dỗ dành.
Cả hai im
lặng, không ai nói với ai câu nào. Giữa họ như vẫn còn giăng sợi tơ mỏng của kí ức, quấn lấy nhau không quên. Nhưng ai cũng giữ nỗi lòng riêng,
giấu kín sâu một góc, sợ bị người kia biết được, lại làm tổn thương
nhau...