Tại tầng 70 của toà nhà Venus, cuộc họp sơ lược duyệt bản thảo của Hàn
Vi đang diễn ra vô cùng thuận lợi, sự hợp tác lần này của Havis hứa hẹn
sẽ mang đến rất nhiều bom tấn trong mùa hè này.
Sau khi được
thông qua, toàn bộ các chỉnh sửa sẽ bổ sung và tiếp tục các công đoạn
theo trình tự. Venus là một thương hiệu lớn, vì vậy những yêu cầu gắt
gao và tỉ mĩ luôn đề lên hàng đầu. Tuy nhiên, Hàn Vi luôn đặt tâm huyết
của mình làm trọng nên cú bắt tay này suôn sẻ không kẽ hở.
"Havis, tối nay cho phép tôi mời cô dùng bữa, được chứ?!" Nghiên Thế Đàm bước
ra khỏi phòng họp, anh ta bỏ hai tay mình vào túi, rảo bước nhanh theo
hướng đi của Hàn Vi.
"Tôi...!"
"Đừng từ chối, chúng ta đều là người kinh doanh, đi ăn với đối tác chắc không khó khăn đến mức phải do dự đến vậy chứ?" Nghiên Thế Đàm cười, đáy mắt mang ý chân thành đến
nỗi Hàn Vi khó mà mở miệng chối từ.
...----------------...
Địa điểm ăn tối là tầng cao nhất của toà khách sạn 5 sao Longiness. Toà nhà này nổi tiếng trong giới ăn chơi ở thượng lưu, không thứ gì là không
có, bao gồm khu ăn uống, trung tâm thương mại, sòng bài, quán bar,....
đương nhiên cũng bao gồm những căn phòng của khách sạn đắt đỏ bậc nhất,
với giá thuê trên trời.
Nhà hàng này có tông đèn vàng ấm, số đèn
được giảm thiểu đáng kể để làm nổi bật khung cảnh nhìn từ trên phía sát
kính xuống bên dưới. Ánh đèn của toàn thành phố lung linh muôn màu, vô
cùng lãn mạn và mang phong cách rất xa xỉ.
"Tôi đã gọi sâm panh
thay cho rượu vang, phụ nữ nên uống gì đó dễ chịu một chút!" Nghiên Thế
Đàm vừa nói vừa rót vào ly cô sâm panh trắng bản giới hạn.
"Anh
rất biết cách ăn nói đấy Nghiên tổng!" Hàn Vi liếc về phía ly vang đỏ
thẫm bắt mắt đối diện, nâng ly sâm panh của mình lên nhấp đầu lưỡi, quả
nhiên là loại thượng hạng.
"Havis, cô luôn có sự thu hút đối với
tôi. Hôm nay, quả là vượt qua sự kì vọng, với tài năng của cô chỉ cần
lên tiếng, ngài Mặc có thể cho cô bay xa cỡ nào cô cũng không dám nghĩ
đến đâu. Điều tôi không hiểu là tại sao đến bây giờ, cô vẫn phải im lặng mà tự tìm đường cho bản thân mình mà không dựa vào cái mỏ quyền lực bên cạnh?" Nghiên Thế Đàm xoay ly rượu vang trong tay, nhìn thẳng vào mắt
Hàn Vi.
Anh ta luôn nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Báo chí luôn
đưa tin tức về hôn lễ trong mơ, nhưng chỉ có vài mẫu tin họ xuất hiện
với nhau, vả lại giống như một sự sắp đặt có dự tính. Anh ta thật sự
không thấy mối liên kết nào từ họ, hiện tại bây giờ, thật sự điều mà
Nghiên Thế Đàm muốn làm chính là tìm hiểu nhiều hơn về cô gái ngồi trước mặt mình đây.
"Tôi chỉ là muốn tự đi lên bằng thực lực của mình, không cần sự giúp đỡ của bất kì ai mà thôi! Những chuyện khác, chắc là
Nghiên tổng đã nghĩ nhiều rồi!" Hàn Vi có chút chột dạ, không muốn nói
thêm về việc này. Cô nhanh chóng đổi chủ đề, cùng nhau nói sang chuyện
khác. Cả hai rất hợp về khía cạnh công việc và thời trang, tương đối vui vẻ trò chuyện.
Lúc đi thang máy xuống, Hàn Vi và Nghiên Thế Đàm
vẫn còn đang mải phân bua về đề tài trong ngành. Thang máy dừng lại ở
tầng 83, không khí đột nhiên im bặt.
Khoảnh khắc cửa thang máy
chầm chậm mở ra, gương mặt tuấn tú nhưng mang đầy nét lạnh lùng ấy xuất
hiện. Bên cạnh anh còn có một người nữa, là Ngô Băng Uyển, cô ta ỏng ẻo
cả người dính lấy anh, ôm chiếc áo vest của anh vào lòng.
Mặc
Đình Khâm cài lại vài nút áo trên ngực, lúc đưa mắt lên bắt gặp thân ảnh của Hàn Vi và Nghiên Thế Đàm, anh thoáng cau mày, bước theo vào trong.
Không gian bỗng ngột ngạt im bặt, Nghiên Thế Đàm cố gặng lên nụ cười giả lã:
"Mặc tổng, thật trùng hợp, tôi và Ha... à không, tôi và Mặc phu nhân vừa mới ăn tối, chúng tôi đang định về đây!"
Hàn Vi cúi gằm mặt, hai tay cô xiết chặt quai túi xách. Vừa rồi nhìn ra đằng sau họ, dãy phòng
lót thảm bông êm ái đó tất nhiên là phòng khách sạn. Anh mới từ đó trở
ra với Ngô Băng Uyển sao? Hàn Vi thấy sống mũi mình cay xè, cổ họng đắng chát, không cất lời nối.
Mặc Đình Khâm nghiến chặt hàm, tay anh kéo lấy eo Hàn Vi, kéo giật về phía bên cạnh mình, một tay bỏ vào túi, vẻ mặt cao ngạo.
"Nghiên tổng! Không phiền anh nữa, bà xã của tôi, tôi đưa về!" Anh lạnh lùng,
bàn tay đặt trên eo Hàn Vi càng xiết chặt, chặt đến nỗi cô tưởng chừng
eo mình có thể gãy làm đôi.
Ngô Băng Uyển đứng vào một góc, anh
mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Hàn Vi. Hai tay cô ta xiết chiếc áo vest đang cầm đến nổi cả gân xanh, vô cũng uất hận.
Ra tới trước xe, Ngô
Băng Uyển uốn éo đi tới, cô ta bày gương mặt ngây thơ, câu dẫn đến lẳng
lơ của mình ra, đưa áo lại cho Hàn Vi.
"Cô phải chăm sóc cẩn thận cho ngài Mặc, hôm nay ngài ấy rất mệt! Nếu không biết làm gì, cứ gọi
cho tôi, về khoản chăm sóc, ngài ấy rất hài lòng về tôi!"
Ngô
Băng Uyển nói bằng thái độ cợt nhả nhếch nửa miệng, cố ý nói những lời
mờ ám, dễ gây liên tưởng xấu. Cô ta hài lòng với biểu hiện của Hàn Vi,
thấy sắc mặt cô tối dần, lúc này cô ta mới ngang tàn quay đi, vai húc
vào vi Hàn Vi rõ mạnh như khiêu khích.
Nghiên Thế Đàm cũng thấy
cục diện không tiện ở lại, anh ta bắt gặp được Mặc Đình Khâm bước ra từ
phòng khách sạn với thư kí, chuyện này đúng là tin tức sốt dẻo. Báo chí
mà đưa tin tức này, cổ phiếu Mặc Thị sẽ giảm xuống tới cỡ nào. Anh ta
nhếch khoé miệng đắc chí, lái xe rời khỏi.