Va chạm chủ yếu xảy ra từ phía trước, nhưng do xe đằng sau không phanh
kịp nên tạo ra tai nạn tông đuôi liên hoàn. Đầu và đuôi của xe đều bị
đâm bẹp, đầu tài xế bị lủng một lỗ, mấy ngày sau khi cấp cứu bảo vệ được tánh mạng, chỉ hôn mê mấy ngày.
Ghế sau bị đụng rất nghiêm
trọng, người xung quanh chạy loạn báo cảnh sát phá cửa sau ra, phát hiện Lâu Khải bị thương không nặng, chỉ là do va chạm khiến não chấn động,
tạm thời hôn mê.
Mà Nguyên Húc lại không hao tổn cọng lông sợi tóc nào.
"Tai nạn nghiêm trọng nhất nghiêng về bên phải, nếu sang trái một chút, hai
người sẽ bị kẹp giữa chiếc xe biến dạng." Cảnh sát giám định dấu vết nói với đồng nghiệp bên cạnh, "Thoạt nhìn tại nạn hơi nghiện trọng, nhưng
người bên trong cơ bản đều không sao."
"Quả thật may mắn." Đồng nghiệp tán đồng gật đầu.
Chủ xe phía trước đâm vào lúc họ tới đây chỉ đang thoi thóp, rõ ràng là
người gây tai nạn, nhưng lại thảm hơn nạn nhân vài phần.
...
Nguyên Húc ngồi trong phòng bệnh, Lâu Khải nằm ngay cạnh giường cậu, trên đầu quấn một vòng băng trắng, sắc mặt tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Húc nhìn thấy bộ dạng suy yếu như vậy của hắn, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Mặt trời nhỏ, em không sao chứ?" Nguyên Miện từ bên ngoài chạy vào, nhìn
Nguyên Húc một lượt từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện không có bị
thương, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Suỵt, Lâu Khải còn đang nghỉ ngơi." Nguyên Húc bảo y nhỏ giọng chút, hai người ngoài.
"Nghe cảnh sát nói em bị tai nạn, anh sợ tới mức tim muốn lòi ra ngoài luôn
rồi."Nguyên Miện muốn vươn tay véo mặt cậu một chút, nhưng không đành
lòng, chỉ nhẹ nhàng chọc, "Thật không khiến người ta bớt lo mà."
"Em không bị trầy xước gì." Nguyên Húc lắc đầu, "Là do Lâu Khải khi ấy trực tiếp ôm em, che trước em."
Lúc cậu nói chuyện, thần sắc có vài phần phức tạp.
Trong tận thế, may mắn của cậu có thể bảo vệ cậu, thỉnh thoảng cũng có thể
bảo vệ người khác. Cho nên lúc gặp nguy hiểm không thể phản kháng, tất
cả mọi người đều tìm đến chỗ cậu để bảo vệ. Chỉ cần đi theo Nguyên Húc,
khả năng sống sót sẽ tăng lên, tránh sau lưng Nguyên Húc, tai nạn sẽ
lướt qua mình.
Đây là lần đầu tiên, có người lúc xảy ra chuyện, giang tay bảo vệ cậu.
"Lần này quả thật cần cảm ơn hắn." Mặc dù Nguyên Miện không ưa Lâu Khải,
nhưng không phải người không nói đạo lý, "Đợi hắn tỉnh, bố sẽ tự mình
tới nói cảm ơn."
Bọn họ đang nói chuyện, trong phòng vang lên
một tiếng động rất nhỏ, Nguyên Húc lập tức nói, "Anh bận việc, về trước
đi, em ở lại xem chút."
Nguyên Miện có cảm giác em trai nhà mình sắp bị bắt đi, nhưng vì Lâu Khải đã cứu Nguyên Húc một lần, y vẫn không nói gì, thuận tiện gọi cho cha mẹ Nguyên báo bình an.
Lúc Nguyên Húc đi vào, Lâu Khải đã nửa ngồi muốn lấy di động ở đầu tủ.
"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích." Nguyên Húc đi lên vài bước ấn hắn xuống, "Vừa tỉnh đã xem điện thoại, không thâý choáng ư?"
"Em không sao thì tốt rồi." Thấy cậu đi vào, Lâu Khải nhìn cậu chăm chú,
xác định trên người cậu không bị thương gì, mới nhẹ nhàng thở ra, bị cậu ấn về giường.
"Cho dù năm phát cò quay Nga cũng không đánh chết tôi, bị tai nạn, sao có thể có chuyện gì chứ." Nguyên Húc nói theo bản
năng, dường như cảm thấy giọng điệu của mình có chút tàn nhẫn, lại buông tiếng thở dài, "Thật ra anh không cần che trước tôi làm gì."
"Tôi biết em rất may." Lâu Khải cong môi, "Nhưng khi đó thân thể không tự chủ được."
Hắn nắm lấy tay Nguyên Húc, "Sau khi tỉnh lại phát hiện em không có ở đây,
tôi tưởng rằng tôi không bảo vệ được em, may mà em không sao."
Nguyên Húc mấp máy môi hai lần, cuối cùng làm bộ không để ý, "Lần đầu tiên có
người che chở tôi, thế mà rất mới mẻ, có điều tốt nhất lần sau đừng vậy, tôi có thể đảm bảo mình sẽ không xảy ra chuyện gì, anh chỉ cần tự bảo
vệ mình là được rồi."
Lâu Khải chậm rãi chớp mắt, cũng không nói được hay không, chỉ dùng ngón tay sờ đầu mình, thấp giọng nói, "Có chút váng đầu."
"Chấn động não." Nguyên Húc kéo tay hắn xuống, "Trước khi anh khỏi, choáng
đầu dữ dội là chuyện thường xuyên, có điều ngoại trừ tôi anh là người bị thương ít nhất."
Lâu Khải trở tay cầm tay cậu, nhìn ra cửa sổ, "Mấy giờ rồi em?"
"Hơn ba giờ rồi." Nguyên Húc nói, bụng ùng ục sôi lên.
Vì bị tai nạn, nên đến bây giờ cậu vẫn chưa ăn trưa. Trước đó trong lòng
lộn xộn, cũng không cảm thấy đói, đợi Lâu Khải tỉnh lại, bây giờ mới ý
thức được dạ dày của mình đang bắt đầu tạo phản.
"Tôi bảo Tần Hà mang đồ ăn đến." Lâu Khải vừa nói đã lập tức cầm điện thoại lên.
"Thôi bỏ đi, anh bị tai nạn hôn mê, anh ta độ chừng cũng đang bận chết."
Nguyên Húc lắc đầu, "Tôi đến căn tin của bệnh viện, thuận tiện lấy chút
gì đó cho anh."
Thân phận của Lâu Khải đặc thù, khi ấy đưa đến
bệnh viện tư nhân tốt nhất, căn tin của bệnh viện cũng không phú hơn chỗ khác nhiều. Nhưng có phong phú thế nào, thì cũng chỉ là cảnh suông nước lã, không có tư vị.
Nguyên Húc húp hai bát cháo ăn một cái bánh bao, thì xách cháo gạo kê và mấy món thanh đạm lên trên.
Lúc tới cửa phòng bệnh, đang muốn đẩy cửa thì thì chợt nghe bên trong có tiếng phụ nữ.
Có người tới thăm bệnh?
Tay đẩy cửa của Nguyên Húc khựng lại giây lát, không biết có nên đi vào hay không.
Nhưng chỉ chốt lát sau, cậu nghe được tiếng của Lâu Khải, mặc dù không biết
hắn nói gì, nhưng giọng điệu nghe ra vài phần không kiên nhẫn, cứ như
không hoan nghênh người bên trong.
"Em về rồi." Nguyên Húc giả vờ không biết chuyện gì, đẩy cửa vào.
Quả nhiên bên trong có một người phụ nữ, mái tóc quăn gợn sóng dài được chăm sóc kỹ lưỡng.
"Chào bác." Nguyên Húc nhìn bà ta gật đầu.
"Cậu chính là con trai nhỏ của Nguyên gia?" Người phụ nữ đánh giá trên dưới
cậu, biểu cảm trên mặt không tốt chút nào, quay lại nói với Lâu Khải,
"Con dưỡng thương cho tốt, mẹ đến thăm con sau."
Mẹ?
Đây là mẹ của Lâu Khải?
Nguyên Húc hơi nhướng mày, lại nhìn Lâu Huyền Diệp, quả thật Lâu Khải có vài phần giống bà ta.
Nhưng quan hệ của hai người thoạt nhìn không được tốt cho lắm.
"Không cần tới." Lâu Khải hờ hững, "Loại quan tâm dư thừa này, vẫn đặt ở Lâu gia đi."
Dường như Lâu Huyền Diệp không muốn Nguyên Húc thấy sự chế giễu này, không nói gì xoay người rời đi.
Nguyên Húc dựng chiếc bàn nhỏ của giường bệnh lên, bày cháo và đồ ăn ra, "Mau
ăn đi, hấp thu nhiều chất dinh dưỡng mới khỏe nhanh được."
Lâu
Khải nhìn cậu, sự lãnh đạm vừa rồi như băng tan trong xuân, nhìn qua có
vài phần suy yếu. Hắn dựa vào gối, nhẹ giọng nói, "Tôi hơi không thoải
mái."
"Chỗ nào không thoải mái, tôi gọi bác sĩ cho anh?" Nguyên Húc định ấn chuông đầu giường.
Lâu Khải nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cậu, thủ pháp mau chóng chuẩn xác,
giọng điệu nhẹ lại, "Không phải chuyện lớn, chỉ là hơi choáng."
Hắn nhìn về phía ngoài cửa lớn, chỉ để lại cho Nguyên Húc sườn mặt tái
nhợt, "Vừa rồi là mẹ của tôi, cũng là gia chủ hiện tại của Lâu gia, Lâu
Huyền Diệp."
Nguyên Húc cứ luôn cảm thấy tư thế và giọng điệu
này của hắn, cứ như muốn cậu hỏi tiếp. Niệm tình hắn là bệnh nhân, nên
phối hợp, "Vừa rồi bà ta đến thăm anh à?"
"Đúng vậy." Tiếng cười của Lâu Khải phai nhạt vài phần, "Lúc trước bà và bố tôi liên hôn
thương nghiệp sau đó sinh ra tôi, thân thể vừa khôi phục bà đã chạy về
nước điều hành Lâu gia, mãi đến lúc tôi mười ba tuổi mới gặp bà lần đầu
tiên."
"Anh tới Trung Quốc để tìm bà ư?" Nguyên Húc theo bản năng hỏi.
"Không phải." Lâu Khải nói: "Chỉ là tôi chán ghét đấu tranh gia tộc."
Hắn có một nửa huyết mạch của Trung Quốc, không thể kế thừa gia tộc, nhưng
từ nhỏ cha đã dựa theo tinh anh để dạy dỗ hắn, người đàn ông kia cũng
chỉ muốn biến hắn thành một công cụ tốt, cũng không có tình yêu với hắn.
"Thời thơ ấu trong trí nhớ của tôi, chỉ là căn phòng trống
rỗng, với một lịch trình học tập dày đặc." Lâu Khải chuyển ánh mắt về
phía Nguyên Húc, trong mắt nhuốm vài phần ấm áp, "Ở Trung Quốc làm việc
vô tận, cuộc sống của tôi từ đầu đến cuối đều u ám không thú vị, mãi đến khi gặp em."
Nguyên Húc biết phản diện chắc chắc đều có một
tuổi thơ bị thảm, nhưng cậu không ngờ lại thảm như vậy. Loại bi thảm
không phải về vật chất ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mà là về tâm lý.
Lâu Khải từ nhỏ chưa bao giờ cảm nhận được yêu thương, cũng như chưa
từng cảm thụ được tình cảm gia đình, bạn bè hay thậm chí là tình yêu.
Nguyên Húc tự đặt mình vào, cảm thấy cuộc sống không thú vị muốn chết.
Dù cho ở tận thế, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy mình thảm như Lâu Khải.
"Vất vả cho anh rồi." Nguyên Húc vươn tay sờ đầu Lâu Khải.
Sợi tóc của người đàn ông không hề cứng rắn lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn, ngược lại có chút nhu thuận.
Dường như Lâu Khải không ngờ cậu sẽ làm như vậy, đôi mắt mở to.
"Xúc cảm khá tốt." Nguyên Húc chớp mắt, "Cho dù bây giờ anh nói không thể sờ thì cũng chậm rồi."
Cùng lắm đầu Lâu Khải còn bị thương, cậu chỉ nhẹ nhàng sờ hai cai, "Bóng tối năm xưa đã qua, giờ đây anh có thể khống chế cuộc sống của mình, thoát
khỏi sự nhàm chán lạnh băng."
Lâu Khải ừ một tiếng, thấp thấp nói: "Tôi đang nỗ lực."
Nguyên Húc hoàn hồn khỏi sự thương tiếc mỹ nhân cứng cỏi, nhìn ánh mắt của
hắn, đột nhiên nhớ tới người trước mắt đang theo đuổi mình, mắt thấy đã
tỏ tình luôn rồi.
Vừa rồi quá đắm chìm trong u ám của Lâu Khải, trong lúc nhất thời quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Nguyên Húc bưng cháo gạo kê lên, nói nhiều như vậy, cháo vừa vặn đủ độ ấm. Cậu múc một muỗng đưa đến miệng Lâu Khải, "Ăn đi, không thì cơ thể không
chịu nổi."
Lâu Khải nhìn ra ý đồ của cậu, há mồm chậm rãi ăn
cháo, ý cười trong mắt hiện lên, giọng điệu tự nhiên, "Muốn ăn khoai tây lát."
Cứ như vậy ăn hết nửa bát cháo gạo kê, Nguyên Húc mới
phản ứng lại, nhưng nhìn đầu quấn băng trắng và sắc mặt tái nhợt của Lâu Khải, lời chỉ trích không thành tiếng.
Coi như là an ủi người bệnh, tuy rằng người bệnh này chỉ chấn động não nhẹ, tay ăn cơm cũng không xảy ra chuyện gì.
Chờ cơm ăn xong, Nguyên Húc cầm chén đũa dọn dẹp, lúc chuẩn bị xách
ra,người lại bị Lâu Khải giữ lại. Ăn cơm xong, sắc mặt người đàn ông có
chút hồng nhuận, con ngươi xanh biển vẫn thâm tình như xưa, "Tôi có thể
theo đuổi em không?"
"Không thể." Thình lình tấn công khiến
Nguyên Húc sửng sốt, nhưng vẫn cự tuyệt vô tình. Có điều lúc này đây,
sau khi từ chối cậu bèn nghĩ đến thân thể vô cùng đáng thương của Lâu
Khải, nói thêm một câu, "Mặc dù tôi và anh không thể yêu đương, nhưng
chúng ta có thể làm bạn."
"Bắt đầu từ bạn trước." Lâu Khải vặn vẹo ý của cậu.
"Chỉ có thể làm bạn." Nguyên Húc trừng hắn, "Đừng được đằng chân lân đằng đầu!"