Thấy Bạch Tân Nhạc, biểu cảm của hai người không sao tốt lên.
Nguyên Húc đang lừa gạt Lâu Khải, vậy mà chỗ này có thêm người có ý đồ không
tốt, đáy lòng cậu dâng lên chút bực bội, giọng điệu hờ hững, “Cậu tới
đây làm gì?”
“Tôi nghe nói cậu tổ chức triển lãm cá nhân, cho nên đến xem.” Bạch Tân Nhạc bước đến phía trước một bước.
Cậu ta vậy mà còn xịt nước hoa, là mùi cam quýt nhàn nhạt.
Nguyên Húc muốn lui ra sau, nhưng Lâu Khải đang ở phía sau, cậu đành phải đứng bất động tại chỗ. Mùi hương kia dần dần bay lại, khiến cậu không khoẻ
mà nhíu mày.
Thật ra mùi nước hoa ấy cũng không quá khó ngửi,
chỉ là Nguyên Húc vô hình cảm thấy mùi này kém xa mùi hương mộc chất
trên người Lâu Khải.
“Tranh của cậu rất đẹp.” Bạch Tân Nhạc chân thành khen: “Tôi rất thích bức vườn hoa hồng trước cửa.”
“Mua tranh thì nói với Lý Triển.” Nguyên Húc không muốn để ý cậu ta.
“Lát nữa tôi sẽ suy xét mua một bức.” Mặt Bạch Tân Nhạc cứng đờ, nhưng rất
nhanh đã khôi phục bộ dạng cuời tươi như hoa, “Thật ra tôi muốn đến để
gặp cậu.”
Tranh bây giờ của Nguyên Húc thật sự quý, mặc dù cậu
ta thừa nhận tranh rất đẹp, nhưng không cảm thấy nên tiêu nhiều tiền như vậy để mua một bức tranh. Có điều, hôm nay cậu ta tới đây là muốn kéo
gần khoảng cách với Nguyên Húc, nên trước đó đã chuẩn bị tốt chuyện phải đối mặt với gương mặt lạnh nhạt của ai đó.
“Gặp tôi?” Nguyên Húc cuời nhạt một tiếng, “Xem tôi có còn hoàn hảo lành lặn không?”
Cậu căn bản không để ý người xung quanh, hơi cao giọng, “Lúc trước cậu
khuyến khích Lâu Phụng Khải hủy tay tôi, nhanh như vậy quên rồi?”
“Tôi không có!” Bạch Tân Nhạc liên tục lắc đầu, đôi mắt như nai con ngập
nước, “Tôi không ngờ anh Phụng Khải... Lâu Phụng Khải sẽ làm chuyện đáng sợ như vậy, lúc ấy tôi chỉ thấy gã mất mát đi an ủi gã, căn bàn không
biết gã làm gì hết.”
Nguyên Húc thấp giọng cười, “Bỏ bộ dạng này của cậu đi, bị người ngoài thấy còn tưởng tôi đang bắt nạt cậu không chừng.”
Lâu Khải vẫn luôn chịu đựng không nói gì, hắn lo lắng Nguyên Húc bị Bạch
Tân Nhạc hấp dẫn lần nữa, vừa ngầm hung tợn trợn mắt nhìn Bạch Tân Nhạc, vừa trộm nhìn mặt Nguyên Húc.
Mặt mày chàng trai không có chút
thương hại nào, thậm chí còn trào phúng nói, “Nếu là mỹ nhân, bày ra bộ
dạng đáng thương này, nói không chừng tôi sẽ mềm lòng, cậu thì thôi đi.”
Dứt lời, cậu xoay người muốn cậu, lại thấy Lâu Khải hơi há
miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ đi ngang qua cậu.
Bạch Tân Nhạc làm bộ làm tịch bất chấp, vội vàng đi lên
vài bước, “Nguyên Húc, tôi có thể nhờ cậu giúp tôi... Vẽ tranh cho anh
Đoạn không? Anh ấy muốn cậu vẽ cho anh ấy một bức chân dung.”
Đoạn Quang Hách?
Nguyên Húc rất có hứng thú mà nhướng mày, lại cự tuyệt: “Không rảnh.”
Tuy rằng có chút tò mò với công chính, nhưng ngoại hình của thụ chính như
vậy, độ chừng công cũng chả đẹp đến mấy. Huống chỉ bây giờ Lâu Khải và
Đoạn gia có thù oán, cậu cũng không ngốc dâng mình.
Lâu Khải vốn dĩ đang bày ra khuôn mặt buồn bực, nhưng sau khi nghe Nguyên Húc cự
tuyệt, mới thả lòng khoé miệng rồi lạnh như băng nhìn thoáng qua Bạch
Tân Nhạc, sau đó đuổi theo Nguyên Húc.
Mục đích của Bạch Tân Nhạc chưa hoàn thành, oán giận mà cắn răng.
Cậu ta từ trước đến nay luôn làm cho người ta yêu thích, cho dù ấn tượng
ban đầu về cậu ta không tốt, cũng có thể dựa vào kỹ thuật diễn xuất xoay chuyển. Nhưng Nguyên Húc thì khác, ban đầu theo đuổi cậu ta, sau đó đột nhiên trở mặt không biết, hơn nữa làm cách nào cũng không lấy lòng
được, không hiểu nổi.
Ngay cả Đoạn Quang Hách cũng chưa từng như vậy với cậu ta.
Nghĩ đến dặn dò hôm nay của Đoạn Quang Hách, cậu ta dậm chân, đi ra chỗ Lý Triển.
Mặc dù cảm thấy đau mình, nhưng nếu Nguyên Húc không tiếp chiêu, thì chỉ có thể tự dâng mình lên. Tuy biết Đoạn Quang Hách đối phó Lâu Khải, nhưng
Bạch Tân Nhạc bị sỉ nhục biết bao nhiêu lần, nhìn Lâu Khải ngoan ngoãn
phục tùng bên cạnh Nguyên Húc như vậy, vẫn không nhịn được dâng lên một
tia oán trách trong lòng.
Phải đối phó Lâu Khải, vậy mà muốn bạn trai của mình đi lấy lòng người đã từng theo đuổi, thủ đoạn này thật sự quá mặt dày.
Nếu cậu và Lâu Khải bên nhau thật, khẳng định sẽ không chịu loại ủy khuất
này. Ý tưởng này cũng lóe lên trong đầu Bạch Tân Nhạc.
Nguyên
Húc vốn muốn thoát khỏi hai người, không ngờ Lâu Khải vô thanh vô tức đi theo sau lưng cậu, đến chỗ không có người, đột nhiên nói, “Lúc em cự
tuyệt cậu ta, tôi rất cao hứng.”
“Ò.” Nguyên Húc lãnh đạm nói: “Tôi chỉ không thích nói chuyện với người có vẻ ngoài tầm thường, không liên quan đến anh.”
“Tôi biết.” Lâu Khải nói: “Nhưng tôi vẫn cao hứng.’
Mặc dù hôm nay hắn cười với Nguyên Húc rất nhiều lần, nhưng có đôi khi sẽ
thấy bàn này bộc lộ trạng thái vô biểu cảm, ví dụ như bây giờ. Nhưng lúc hắn nhìn Nguyên Húc, trong mắt vẫn chất chứa sự ôn hoà mềm mại như cũ.
Nguyên Húc không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng quay đi.
Bầu không khí kỳ quái vẫn luôn duy trì đến giữa trưa, lúc Nguyên Húc cảm
thấy có chút đói, mới phát hiện mình đi quanh triển lãm không lớn đã hai tiếng đồng hồ.
Bình thường du khách đến xem nhiều nhất là một
tiếng đã xem hết, trong đầu cậu đang có đống lớn suy nghĩ, nên mới xem
chậm như vậy, Lâu Khải cũng không có giục cậu.
“Đói bụng à?” Lâu Khải vẫn luôn nhìn cậu, thấy cậu hoảng hốt hoàn hồn, bất động thanh sắc nói, “Tần Hà đã đặt bàn xong, chúng ta đi ăn thế nào?”
“Tôi về nhà ăn.” Nguyên Húc không cần suy nghĩ đã từ chối.
“Đồ ăn đã chuẩn bị rồi, nếu em không ăn sẽ phải bỏ.” Lâu Khải chậm rãi đáp.
Người mới bước ra khỏi tận thế, đương nhiên không chịu được cảnh lãng phí đồ
ăn, Nguyên Húc đột nhiên quay đầu trừng hắn, “Anh đang uy hiếp tôi ư?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Lâu Khải nhìn cậu cười, “Sao tôi dám uy hiếp em chứ.”
Thấy Nguyên Húc không nói lời nào, hắn tiếp tục nói: “Vừa lúc chúng ta đi
nói về chuyện vẽ chân dung, theo như tôi biết thì kế tiếp em không có
việc gì.”
Nguyên Húc trái lo phải nghĩ, chuyện luyến tiếc nhất
chính là phải bỏ đồ ăn. Cậu biết chắc Lâu Khải sẽ làm được chuyện này,
cho dù là một bữa cơm sang quý, đối với hắn cũng chỉ là số lẻ trong ngân hàng, nếu không chuyện lãng phí thức ăn này cũng không xuất hiện trong
đầu Lâu Khải.
Một người không cảm thụ được thế giới tốt đẹp, sao có thể để ý một bữa cơm bị bỏ chứ.
“Ăn thì ăn.” Cậu hung tợn nói, “Nhưng chỉ lần này thôi, tôi ghét người lãng phí đồ ăn.”
“Được.” Lâu Khải chỉ cảm thấy bộ dáng tức giận của cậu rất đáng yêu.
“Đi thôi, đặt nhà hàng ở đâu?” nói chốc lát, cảm giác đói bụng càng tăng
lên, Nguyên Húc mặc kệ khoảng cách gì đó, vội vàng thúc giục Lâu Khải ăn cơm.
Trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất, ngoại trừ chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chuyện khác ăn xong rồi tính.
Lâu Khải biết tính của cậu, dẫn cậu lên xe, bảo tài xế lái nhanh chút.
Nguyên Húc ngồi trong xe đói đến bực bội, đột nhiên một cơ thể ấm áp dựa lại gần, mùi gỗ nhàn nhạt vây quanh cậu.
“Há miệng.” Giọng nói Lâu Khải trầm thấp.
Cậu chưa kịp phản ứng, theo bản năng há miệng, một viên kẹo được cho vào.
Vị mật đào.
Vị ngọt tràn ra khỏi miệng, đậm vị trái cây. Nguyên Húc nhai nát chốc lát, kinh hỉ, “Cái này ngon quá, mua ở đâu vậy?”
“Bộ phận nghiên cứu phát minh tự làm, chưa đưa ra thị trường.” Lâu Khải móc thêm mấy viên đưa cho cậu, “Còn có vị khác, trái cây, bạc hà, sữa bò.”
Lúc hắn nói chuyện, vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nguyên Húc.
Nguyên Húc vui rạo rực đếm kẹo trong tay, nhìn qua lại muốn nếm thử vị khác.
“Thích hương nào nói với tôi, tôi bảo bọn họ làm.” Lâu Khải vờ lơ đãng.
“Kẹo càng nhiều vị càng tốt.” ở tận thế kẹo rất hiếm, hơn nữa kẹo này ăn
ngon hơn thị trường rất nhiều, Nguyên Húc đương nhiên thích. Một lát sau mới phản ứng kịp, “Không phải anh nghiên cứu nguồn năng lượng thanh
khiết à, sao đột nhiên muốn làm kẹo?”
“Nhân viên của tôi không chỉ có một công ty.” Lâu Khải nhẹ nhàng bâng quơ, “Lúc trước có mua mấy nhà xưởng làm kẹo.”
Kẹo này là nghiên cứu suốt cả tháng ròng của nhân viên bộ phận nghiên cứu
phát minh, được cải tiến dựa trên công thức đầu, vị ngon hơn, thành phần khỏe mạnh hơn.
“Thật tốt.” Nguyên Húc bị hắn nói đến động tâm: “Đợi tôi tích cóp tiền mua mấy cái ăn.”
Lâu Khải không nói thật ra hắn mua nhà xưởng là vì Nguyên Húc, mà chỉ nói,
“Kẹo còn đang nghiên cứu làm sao để giảm chi phí, trong thời gian ngắn
sẽ không đưa ra thị trường, em thích thì cứ nói, tôi lấy cho em.”
Lời nói cự tuyệt của Nguyên Húc bị vị mật đào ngọt ngào trong miệng lấp kín.
Cậu mơ hồ ý thức mình sẽ trúng kế, nhưng vẫn khó tránh thoát.
“Tôi hy vọng em sẽ đến công ty vẽ chân dung.” Lâu Khải rèn sắc lúc còn nóng, “Em đừng lo, tôi sẽ không làm gì em hết, chỉ muốn mời em vẽ cảnh tôi
làm việc thôi.”
Dù sao cũng ăn ké chột dạ, Nguyên Húc cắn kẹo, gật đầu, “Được thôi.”
Dù sao trước kia cậu nhìn Lâu Khải đủ lâu rồi, mấy ngày là có thể vẽ xong, sau này chắc Lâu Khải sẽ không có lý do gì để tiếp cận cậu nữa.
“Còn có...” Thấy cậu đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, Lâu Khải muốn Nguyên
Húc rep hắn trên WeChat nhiều chút. Nhưng chưa kịp nói đã bị Nguyên Húc
cắt ngang.
“Còn cái gì mà còn, anh đừng có có chút sáng đòi mặt trời.” Cậu trừng mắt liếc Lâu Khải một cái, “Sao còn chưa tới nhà hàng!”
“Đến liền.” Lâu Khải đành nuốt xuống.
Ít nhất đã tranh thủ thời gian ở chung mấy ngày, nghĩ đến mấy ngày tiếp
theo có thể nhìn thấy Nguyên Húc ở công tỷ, hắn không nhịn được cong môi lên.
Nhà hàng ngay trước mặt, đột nhiên phía trước vang lên
tiếng thắng xe chói tai, ngay sau đó, thân xe rung chuyển kịch liệt, bên tai là tiếng va chạm.
Nguyên Húc phản ứng ngay lập tức, sợ là tai nạn xe, hơn nữa còn kịch liệt hơn lần nổ lốp.
Gặp nguy hiểm này cậu cũng không quá lo lắng, chỉ theo bản năng quay đầu
nhìn Lâu Khải, vừa lúc bắt gặp ánh mắt xanh lóe lên sự kinh hoàng, sau
đó, cậu bị mùi gỗ nhàn nhạt vây quanh, sau lưng tựa vào ghế ngồi, phía
trước nằm trọn trong ngực Lâu Khải.
——Lâu Khải ôm trọn con thể cậu vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Va chạm của tai nạn xe chỉ kéo dài chốc lát, Nguyên Húc cảm thấy cơ thể
chấn động, bên tai truyền đến âm thanh kêu rên trầm thấp.
“Lâu... Lâu Khải?” cả người Nguyên Húc cứng đờ, cổ họng không phát ra tiếng, sau một lúc mới gian nan gọi tên đối phương.