Kết quả họ lại là người thoải mái nhất trong đám người.
Nhìn một đám như chuẩn bị đi dự đại tiệc của giới thượng lưu, Bạch Kỷ tỏ vẻ bản thân không hiểu được.
Trịnh trọng như vậy làm gì chứ.
Nhưng cậu cũng không có nói ra lời. Ngược lại cậu rất tự nhiên giới thiệu
người đàn ông cho họ làm quen. Bạn bè cậu cũng có người dẫn theo bạn
trai bạn gái nên trông cậu cũng không đột ngột. Hơn cả chẳng ai lại
khước từ sự xuất hiện của Hoắc đại tổng tài hắn.
Họ muốn lấy lòng còn không kịp.
Thời điểm họ tới, ở trong nhóm người có một ánh mắt luôn đặt ở trên người họ.
Phương Thục Linh thân là đời này của dòng chính Phương gia, ở trong nhóm bạn
có thể xem là người có thân phận nhất, cũng luôn cho rằng mình hơn
người. Đám cưới Bạch Kỷ lần trước tuy cô ta không nhận thiệp của cậu
nhưng đám cưới cô ta vẫn đi. Là theo người Phương gia tới. Mặc dù trọng
điểm để ý không phải cô ta mà là Phương Hoài. Cho nên sau đó Phương Thục Linh cũng không xuất hiện trong mắt Bạch Kỷ, bởi vì cô ta còn bận đánh
mối với những thế gia tinh anh khác.
Phương gia nhiều năm gần đây quả thật không cho ra tinh phẩm gì đại loại như
Hoắc Mạt của Hoắc gia. Để có thể duy trì thế gia lâu dài không ngã,
Phương gia đều dựa vào hôn nhân chính trị với những thế gia khác. Dòng
máu nào rồi cũng sẽ loãng bằng cách này, nhân tài của dòng họ cũng ngày
càng ít. Phương gia đã quen bán con để lấy lợi ích chưa từng ngần ngại
giáo dục con em phải biết tranh thủ.
Phương Thục Linh tuổi còn nhỏ, vốn đã được Phương gia coi trọng nhưng lại
không nhập được vào mắt người Hoắc gia. Có điều không có nghĩa là vì vậy mà cô ta không có dã tâm.
Ở
nhà cô ta là tiểu công chúa, ở ngoài cũng chẳng khác là bao. Đã quen mắt cao hơn đầu, Phương Thục Linh càng nhìn càng không thấy Bạch Kỷ cái
người bình thường chẳng mấy nổi bật này sẽ có cái gì tốt, lại xứng bước
vào cửa hào môn. Tựa như người Phương gia luôn đinh ninh rằng cơ hội của họ vẫn luôn ở đó. Không thiếu mấy năm Hoắc gia sẽ cho họ cơ hội này.
Bởi vì họ đâu có biết điều kiện ban đầu của hai này Bạch - Hoắc, càng
không cho rằng Hoắc Mạt thật sự yêu thích Bạch Kỷ. Cho dù giờ có thích
thì rồi cũng sẽ chán. Họ cảm thấy hôn nhân không môn đăng hộ đối sẽ
không bền vững.
Mặc cho tin tức độ xứng đôi của hai người đã được bên cục quản lý đưa ra nhưng họ vẫn giữ cái. thái độ khiến người ghê tởm kia.
Nếu để cho bên cục biết thì kiểu gì cũng phê bình công khai mỉa mai cho
xem. Chính vì cái tư tưởng này của Phương gia mà đời sau của họ chả có
ai ra hồn. Nếu xã hội này có một con sâu thì Phương gia sẽ là con sâu
làm rầu nồi canh đó.
"Thục Linh cậu đi đâu vậy!?"
"Tôi đến bên này."
Phương Thục Linh thả lại một câu rồi đi đến vị trí trống bên cạnh Hoắc Mạt vốn chưa có bạn học dám ngồi.
Đám người nhìn thấy tình huống này thì có một giây im lặng nhìn nhau. Nhưng sau đó họ đã xem như chẳng có gì mà ngồi xuống. Dù sao vị trí kia họ
cũng không dám ngồi.
"Tiểu Bạch, cậu đã rời đế đô tinh được mấy ngày rồi?"
Người hỏi là bạn học ngồi bên cạnh Bạch Kỷ, là một trong những người đã đi dự đám cưới của cậu.
"Được chín ngày rồi."
Bạch Kỷ đơn giản đáp, vừa nhấc ly nước ngồi đàn ông đưa cho cậu lên uống. Cử chỉ tự nhiên không chút dư thừa khiến đám người hơi ghé mắt.
Rốt cuộc họ vẫn nghĩ Bạch Kỷ là làm sao cưới được Hoắc Mạt, bên trong có ẩn tình gì không thể nói. Dù sao họ cũng chẳng biết bình thường hai người ở chung thế nào. Cho dù nhìn thấy hai người đi hưởng tuần trăng mật dài
như vậy họ cũng chỉ cho là phong cách hào môn mà không phải do tình họ
dài nên quãng đường này mới dài.
"Vậy a... Vậy sau đó cậu định đi đâu nữa?"
Bạn học giống như rất tò mò, lại tiếp tục hỏi.
"Đi Quang tinh."
Bạch Kỷ cũng đơn giản đáp lời.
Nhưng trong lúc hai người đến đến đi đi với nhau, Phương Thục Linh ở bên này cũng rối rít bắt chuyện với Hoắc Mạt.
"Hoắc Mạt, anh uống gì?"
Phương Thục Linh vừa cười đến xinh đẹp vừa lắc chai rượu có màu như vang đỏ hướng hắn tỏ vẻ.
Bạn học chú ý bên này không hề ít, đương nhiên nhìn thấy cử chỉ của cô ta.
Nhiều người xem không hiểu, một số lại ý vị thâm trường nhìn Phương Thục Linh nhưng phần đông là cảm thấy cô ta đang tìm đường mất mặt cho mình. Ở trước mặt nhiều người tán tỉnh chồng của bạn học, đây là hành vi nên
làm sao?
Nhưng chẳng ai nói
tiếng nào, tất cả đều ôm tư thái ngồi xem kịch vui. Vốn họ còn muốn xem
thử phản ứng của Bạch Kỷ, nhưng cậu lại giống như mãi lo nói chuyện với
bạn học bên cạnh nên không có chú ý tình huống bên này vậy.
Cứ thế mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoắc Mạt, cái người vẫn im lặng ngồi ở kia chưa có động tĩnh gì.
"Anh xem, rượu này được chưng cất từ một loại rong biển rất đặc biệt ở Bạch
Dương tinh. Bình thường sản lượng rất thấp, thứ tuôn ra thị trường cũng
không phải loại tốt nhất. Vừa lúc Phương gia có một xưởng chế tác thứ
này, có tồn trữ khá nhiều những chai rượu có nồng độ cao hơn bình
thường, thời gian ủ rượu cũng lâu hơn. Vừa lúc anh đến nên lấy ra đó."
Phương Thục Linh nói như thật. Nhưng thực chất cô ta nói không sai. Nếu có gì
sai thì chính là mục đích nó xuất hiện trên bàn này.
Ban đầu là cô ta muốn khoe khoang nên mới đem nó ra lòe bọn họ. Hiện tại
nghĩ lấy lòng người khác cô ta liền đổi lời. Đối với toàn thể bạn học là không tôn trọng. Nhưng Phương Thục Linh có bao giờ thật tôn trọng họ?
Nhiều người tâng bốc cô ta còn không phải do cô ta giàu, ở đế đô gia thế có địa vị lớn?
Nhưng chính là
mặc cho cô ta nói đến xinh đẹp, cái người đàn ông bên cạnh ở trong mắt
vài bạn học từng tiếp xúc với hắn được nhận định là không quá khó gần
lại trở nên lạnh lùng như hắn nên vậy vào lúc này.
Hoắc Mạt không chỉ không nói tiếng nào mà còn dùng hành động để đáp lại cô
ta. Đó là hắn cầm cái ly nước nhiệt đới Bạch Kỷ vừa uống lên nhấm một
ngụm bằng chính cái ống hút cậu đã ngậm qua.
Vốn dĩ trên người hắn ăn mặc cùng với ly nước kia là đồng bộ, cực kỳ hợp
nhau. Thế nhưng nếu kết hợp với biểu tình hiện tại của hắn thì nó thật
kỳ quái, lại cực kỳ có hiệu quả đánh mặt. Sau khi uống xong hắn thản
nhiên cầm menu trước mặt lên xem, sau đó vẫy tay với nhân viên vẫn luôn
chuyên nghiệp đứng xung quanh như tượng. Đợi nhân viên đến hắn lại gọi
một đống thức ăn, đã mắc mà số lượng không ít nhưng đều là món con thỏ
của hắn thích ăn.
"Cứ ăn thoải mái, hôm nay tôi mời các bạn, xem như bù lại thời điểm đám cưới không thể mời."
Lời này của hắn tự nhiên hào phóng, khổ nổi vào tai đám người thì lại khiến họ xấu hổ trong lòng. Nhưng không có ai là không cho hắn mặt mũi: "Anh
nói quá rồi."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, không khí lúng túng cũng có phần vơi bớt đi.
Hoắc Mạt cũng không nói gì nữa mà chuyên tâm săm soi bàn tay con thỏ dưới
gầm bàn. Một tay hắn gác lên thành ghế của cậu, trông như đang ôm cậu
vào lòng. Tư thế mười phần bảo vệ cùng với thân mật như vậy chỉ có mắt
mù mới không thấy. Tuy có thể chỉ là làm vẻ cho người ngoài xem nhưng ai lại dám bình phẩm thật giả lúc này.