Chẳng biết qua bao lâu, bỗng nhiên ánh mắt của Hoắc Mạt sáng lên: "Em xem."
Theo âm thanh của hắn vang lên, cùng hướng tay hắn chỉ xuất hiện động tĩnh khác thường.
Lòng nước vốn trong vắt không có một sinh vật vào qua lại bỗng nhiên xuất
hiện một đàn cá màu đỏ như cá chép, kích cỡ không tính là lớn, chỉ cỡ
bàn tay nối đuôi nhau lao về phía trước. Khi nó lao nhanh trong dòng
nước, cứ thế tạo thành một dải lụa màu đỏ đẹp không sao tả xiết ở giữa
màu xanh của mặt hồ.
Dải lụa
này thật dài, ở giữa còn uốn lượn như đang chơi đùa chừng một phút sau
mới biến mất trong tầm mắt họ. Khiến người ta chấn động là động tĩnh nó
gây ra không hề lớn, mặt hồ cũng không có tạo ra bất cứ cái gợn sóng
nào. Tất cả như một hình ảnh được phản chiếu bên trong một tấm gương,
đẹp lạ lùng.
Con sói nhìn con thỏ mở choàng đôi mắt nhìn chằm chằm hồ nước hồi lâu mà thấy cưng dễ sợ.
Nhìn thấy kỳ cảnh này giống họ cũng có một số chiếc thuyền trên hồ khác. Ai
nấy đều bật thiết bị lên ghi lại, chỉ có họ là ngồi im nhìn, im lặng tận hưởng cảnh quang khó được này.
Đám cá này bình thường rất ít khi đi ra ngoài, mà mỗi lần đi đều sẽ kéo bè
kéo cánh đông như vậy. Là để tiếp thêm can đảm cho mình hay sao không
biết, nhưng mỗi lần nó ra đều khiến người ta mong đợi.
"Thích không?"
Con sói nhéo nhéo mặt cậu hỏi.
Con thỏ gật đầu. Không có đáng sợ lắm.
Con sói nếu biết cậu nghĩ gì thì sẽ cười cho xem.
Sau đó họ cho thuyền vào bờ, bởi vì đã đến giờ ăn trưa.
Một ngày hôm đó họ còn đi thêm vài chỗ nữa, nhưng chủ yếu là ngắm cảnh, tận hưởng khoảnh khắc bình yên khó được thôi.
Họ đến vườn Tinh Cầu, nơi đây tập trung hầu hết những loại hoa có trong đế quốc. Một số đã muốn tuyệt chủng theo dòng lịch sử thật khó thấy được ở những nơi khác cũng có thể nhìn thấy ở đây. Những cây đại thụ chọc
trời, những rừng rễ chằng chịt như rừng rậm nguyên thủy. Là một người
sống ở tinh cầu mới, Bạch Kỷ quả thật chưa thấy những khung cảnh thế này bao giờ. Họ ở khách sạn trên cây, tận hưởng lạc thú cây nhún...
Con sói sẽ đè con thỏ lên thân cây, nắm hai chân con thỏ lên mà đỉnh lộng.
Con thỏ sẽ chu mông, tận tình dâng cái bụng nhỏ lên cho hắn bắn đến khi
căng tròn.
Trong nhà cây treo
một cái xích đu, còn có thể thử xích đu tình thú... Con sói sẽ để con
thỏ ngồi trên vật to lớn của hắn, đạp xích đu đong đưa, hạ thân của hai
người cũng chuyển động. Âm thanh kích tình có thể xông phá trời xanh.
Quả thật là một chuyến trăng mật đúng nghĩa.
Ngày thứ năm trên chuyến hành trình tạo người, họ ngừng lại ở hành tinh Thủy.
Nó còn có một cái tên khác là Bạch Dương tinh.
Quả là tên như ý nghĩ. Nơi này tồn tại tám mươi phần trăm là biển. Hai mươi còn lại là đảo nhỏ đảo lớn nằm rải rác trên biển. Cả sân đậu phi thuyền cũng được xây dựng trên mặt biển.
Lúc đến đây hai người không thiếu trải nghiệm tình thú dưới nước...
Con sói to sẽ đem vật nam tính của hắn, thông qua đáy quần bơi dùng để nhét đuôi mà nhét vào động nhỏ mê người của con thỏ. Ở trong làn nước để con thỏ ngửa đầu ôm cổ hắn, bản thân dùng đôi chân hữu lực vẫy đạp, đưa họ
lên mặt nước. Sau đó cứ thế ở hoàn cảnh không trọng lực như vậy mà làm
con thỏ đến căng bụng.
Từ hôm
con thỏ bị làm đến biến về nguyên hình con sói cũng rất khắc chế trong
vấn đề này. Nhưng đổi lại hắn sẽ thay đổi muôn hình vạn trạng thú vui để bù đắp cho tinh lực dồi dào của mình.
Con thỏ quả thật bị hắn làm đến mức giới hạn nhưng lại vẫn đủ sức để chịu
đựng. Cậu lại không biết trong lòng con sói này ấm ủ cái gì. Cậu chỉ
biết mỗi ngày bị nắm lên làm là chuyện nhân chi thường tình... Quả là
một giác ngộ khiến người không biết nên nói làm sao.
Tóm lại là con sói muốn trải qua tuần trăng mật này trở về con thỏ phải có
con thỏ con cho hắn. Cho nên cần cù là phải cần cù cày cấy.
Họ chơi từ mặt biển cho đến rặng đá không người, từ bãi cát trắng cho đến
cây dừa bên cạnh. Ở trong ánh hoàng hôn đẹp rực rỡ mà da thịt tương
liên.
Quả thật là chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Nhưng buổi chiều ngày thứ hai sau khi đến đây Bạch Kỷ lại nhận được một tin nhắn. Là đến từ nhóm chat thời cao trung của cậu.
Dạo trước sau khi đám cưới của cậu diễn ra Bạch Kỷ cũng có nhìn qua nhóm chat nhưng chỉ là không mặn
không nhạt cảm ơn mọi người đã chúc phúc thôi. Cậu không muốn để những
chuyện loạn thất bát tao làm ảnh hưởng tâm tình của mình. Họ cùng lắm
chỉ là bạn bè xã giao, không đến mức để cậu bận tâm.
Cậu không nghĩ lần nữa nhận được tin lại là bạn học kêu đi họp lớp.
Lần trước cậu đã nói sẽ không đi được quá đế đô, lại là nghĩ chiếu cố đám
cưới của mình. Lúc này đám cưới đã xong, có lẽ cậu sẽ rất rảnh, cũng sẽ
không có lý do để từ chối mới đúng. Mặc dù chỉ cần cậu muốn là có thể.
Nhưng lúc này cậu nhìn lại địa điểm mà lớp trưởng đã tab trên nhóm thì có phần bất ngờ, bởi vì bên trên ghi hành tinh Thủy.
"Muốn đi không?"
Con sói ôm cậu nói: "Chúng ta cũng chưa đến chỗ này. Vừa hay đi luôn."
"Nếu nửa đường quá chán thì có thể về trước."
Dù sao cũng sẽ không có ai cản họ.
Con thỏ thấy hắn nói cũng có lý nên gật đầu, vừa gửi tin vào nhóm chát: "Tôi đang ở hành tinh Thủy rồi. Đến lúc đó gặp."
Họ định sẽ ở lại nơi này năm ngày vì con sói có vẻ thích. Trước đó họ đã ở hành tinh Mộc ba ngày, tính luôn cả ngày đi, sau đó chạy đến hành tinh
gần nó nhất là hành tinh Lưu Li ở hai ngày. Tuần trăng mật này họ dự
định là mười lăm ngày, tính ra cũng không cần phải chạy gấp chạy rút làm gì, chủ yếu là tận hưởng thôi.
Mà theo thời gian nhóm bạn nói thì ngày thứ tư họ đến đây nhóm người cũng sẽ đến. Vậy là trong thời gian cho phép rồi.
Nhóm người lại không ngờ thiếu phu nhân hào môn lại nói như thế, cho nên mới đầu có phần chưa kịp phản ứng. Sau đó vài người trước đó đã đi đám cưới cậu phản ứng trước tiên: "Ý cậu là cậu hiện tại đang ở hành tinh Thủy
hả?"
"Đúng rồi."
Bạch Kỷ đáp lại.
"Chúng mình định ở đó mấy ngày, cậu có theo cùng luôn không?"
"Không có."
Bạch Kỷ đính chính luôn: "Hôm sau mình phải rời hành tinh Thủy."
Cách nói của Bạch Kỷ rõ ràng là đang nói cậu không chỉ đi mỗi hành tinh
Thủy, người nhạy bén liền lập tức đoán được cái gì: "Cậu đi hưởng tuần
trăng mật hả?"
Bạch Kỷ cũng không giấu giếm: "Ừm."
Đám người hiểu luôn, sau đó lại không thiếu hâm mộ ganh tị hận.
Nhưng Bạch Kỷ cũng không cho họ có cơ hội hỏi đông hỏi tây đã gác lại câu
chuyện bằng cách nói hiện tại cậu phải đi, không thể nói chuyện rồi tạm
biệt đám người. Bên trong nhóm chat sau đó thế nào cậu cũng không để ý.
Hai ngày mà nói trôi qua không hề chậm. Nếu như họ tận hưởng nó thì nó lại càng nhanh trôi qua hơn.
Ngày họp lớp đã tới rồi.
Hôm đó Bạch Kỷ hai người ăn mặc khá là thoải mái, rất hợp phong cách ở Bạch Dương tinh. Quần đũi ống rộng cùng áo thun họa tiết cây dừa. Họ chẳng
có ý thức nào đến việc sắp tới là đi gặp gỡ người khác. Nhưng thật ra họ mặc cái gì cũng không xấu.
Người đàn ông tướng tá như người mẫu. Người nhỏ hơn thì như thiên sứ đến từ
thiên đường, lúc nào cũng mang nụ cười tỏa nắng. Hai người đứng bên bãi
biển có thể thu hút một đám du khách nhìn ngó, sợ gì không thể đi gặp
người. Đó là chưa kể đám người kia cũng chẳng phải người quan trọng lắm.