Còn không phải là do phần trăm đó quá vô lý cũng quá kinh hãi thế tục hay sao.
Nhưng giờ lại ra vấn đề.
Chưa nói chuyện họ không thể cũng như không có khả năng xen vào chuyện của
Hoắc Mạt, một khi biết được chuyện này họ tất nhiên sẽ không mặc kệ
không quản. Con dâu như vậy họ càng phải nghiêm túc đối đãi.
"Ba, ngài thấy chuyện này nên làm sao mới tốt?"
Mẹ Hoắc ngay mặt bỏ qua cha Hoắc, hỏi đến ông nội Hoắc. Bởi vì bản thân bà cho rằng sau khi biết chuyện này họ có lẽ không cần thương lượng xem
con dâu tiện nghi kia có cần hay không nữa mà là có nên đẩy nhanh tiến
độ hay chưa. Cho nên đương nhiên phải hỏi người có quyền quyết định nhất trong nhà hiện tại rồi.
"Còn làm sao, đương nhiên là nhanh chóng
cho hai đứa nó kết hôn. Tốt nhất là công khai đứa con dâu này ra ngoài
càng sớm mới càng có lợi. Dù sao Mạt Mạt nó sẽ không thay đổi, chúng ta
càng cần phải giữ đứa con dâu quá biết lớn lên này. Có khi chuyện này sẽ tạo nên một bước đột phá mới cho Hoắc gia ở đế đô."
Hoắc Sơn quả
không hổ là Hoắc gia lão chủ, làm cái gì cũng phải nghĩ đến lợi ích Hoắc gia trước. Dù nó được thành lập dưới điều kiện Hoắc gia gia chủ đương
nhiệm đồng ý mới được.
"A Mạt nói nó chưa muốn đưa đứa bé về."
Mẹ Hoắc nói ra thái độ của Hoắc Mạt hôm nay bà dò la được, xong cũng không đợi hai người còn lại có phản ứng bà đã nói tiếp: "Tôi đã thuyết phục
nó rồi. Nhưng ba à, con nghĩ chúng ta nên trực tiếp liên hệ với sui gia
bên kia. Như vậy cũng cho thấy thành ý của chúng ta, dễ dàng thúc đẩy
mối quan hệ hai nhà, chuyện này cũng sẽ mau thành hơn."
Chẳng ai
lại không vui khi thấy con mình được coi trọng, đặc biệt là nhà họ thế
lớn hơn nhà bên kia. Cái này không phải họ kiêu căng tự mãn mà sự thật
là vậy. Vì để tránh cho đôi bên bị khoảng cách khiến cho xa lạ, họ chủ
động là chuyện tốt nhất nên làm.
"Con nói đúng."
Hoắc Sơn không chút chần chừ bày tỏ thái độ. Ông còn nói: "Việc này giao cho con..."
"Không đâu ba. Việc này phải giao cho anh Nghiêm."
Ai biết mẹ Hoắc lại trực tiếp ngắt lời ông, không khỏi khiến cả cha Hoắc cũng giật mình nhìn bà.
Hoắc Sơn không nói mà chỉ nhìn bà hỏi ý. Mẹ Hoắc lập tức nói thẳng: "Việc
này đáng lý ra nên do con tiếp xúc với sui gia bên kia sẽ tốt hơn thật.
Nhưng theo điều tra của chúng ta thì ba của đứa nhỏ kia bản tính khá
nhút nhát, mọi chuyện trong nhà đều do cha của nó quyết định. Mà con
không thể tự mình đi gặp chủ nhà được, như vậy không phải phép. Cùng lắm nếu ba lo lắng anh Nghiêm không đủ uyển chuyển, sợ làm sui gia khó chịu thì để con đi cùng, như thế lại càng có thành ý."
Lời của mẹ Hoắc tuy rằng rất có lý nhưng khó tránh khỏi khiến cho Hoắc Nghiêm khó chịu. Cái gì mà không đủ uyển chuyển? Có biết ăn nói hay không?
Chỉ là đứng trước uy nghiêm của ông nội Hoắc thì ông cũng chỉ có
thể ngậm bò hòn mà cam chịu thôi. Trong lòng lại bi ai địa vị trong nhà
của mình càng ngày càng chẳng ra làm sao cả.
"Được, vậy chuyện này giao cho hai đứa. Bên a Mạt trước đừng động tới nó, chúng ta tiên hạ
thủ vi cường là được rồi. Dù sao nó cũng sẽ không oán trách chúng ta
trong chuyện này đâu."
Có khi Hoắc Mạt còn phải cảm ơn họ ấy chứ.
Nghĩ như vậy, ba người không nói tiếng nào đã đưa ra quyết sách cho chuyện
này. Nhưng họ lại không biết Hoắc Mạt bên kia cũng không thể thật sự làm theo suy nghĩ của hắn.
Nguyên nhân là bởi sau khi hắn suy nghĩ
một chút những lời mẹ Hoắc nói thì đã đi hỏi con thỏ nhỏ nghĩ thế nào về việc cùng hắn về nhà. Tuy hắn chỉ nói bóng nói gió, nói bâng nói quơ
thôi nhưng chẳng ngờ con thỏ lại không có đắn đo nhiều đã đồng ý cùng
hắn về.
Kết quả là rước lấy cái nhìn kỳ quái lạ lùng của hắn.
Bạch Kỷ bị hắn nhìn đến ngại ngùng, thân hình mềm mại ở trong lòng hắn cũng
khẽ uốn éo. Hai cái tai hơi nhũn ra rung động trên đỉnh đầu, bộ dạng
đáng yêu không chịu được.
Hoắc Mạt ngây người một chút thì bị
quyến rũ, không khỏi ôm con thỏ nhỏ vào lòng yêu thương một trận. Đến
khi con thỏ mặt đỏ tai hồng, toàn thân mềm nhũn mới buông cậu ra thủ
thỉ: "Sao lại tự nhiên thay đổi?"
Bạch Kỷ phải mất một lúc mới
hiểu ý hắn. Nhưng cậu lại càng phát ra ngượng ngùng khiến hai mắt hắn
nhìn đăm đăm. Nhìn đến khi cậu chịu nói, lại vì những lời quá đổi đáng
yêu của cậu mà tâm mềm như nước.
Con thỏ đã nói như vầy: "Đêm dài lắm mộng."
Bốn chữ thôi, nhưng hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Chỉ là nó quá mức có thể nói, cũng thể hiện sự c.ương liệt của con thỏ đối với hắn, khiến hắn không làm sao chịu được.
Nhìn con thỏ nhỏ bởi vì xấu hổ mà đưa hai tay lên che mặt, ánh mắt ướt át
không dám nhưng vẫn không nhịn được nhìn hắn, Hoắc Mạt vốn dĩ còn định
đưa cậu đi hẹn họ, bồi dưỡng tình cảm lại ở phút này đổi ý.
Bồi dưỡng tình cảm phải không, chúng ta lên giường bồi dưỡng.