Nơi căn phòng tắm xa hoa đến mức gạch lót sàn đều là dùng đá cẩm thạch để
lót, vách tường còn dùng thủy tinh để dán, có thể khiến cho người từ bên ngoài nhìn rõ khung cảnh bên trong lúc này lại không ngừng vang lên
tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng rên rỉ yêu kiều khiến người đỏ mặt
tía tai.
Xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy, bên trong chiếc bồn
tắm bằng sứ men trắng lớn có thể nằm hai ba người trưởng thành lúc này
đang tồn tại hai thân hình một cường tráng một mảnh mai đang nổ lực
chồng chéo lên nhau. Dáng dấp của họ không ngừng nhấp nhô theo âm thanh
mị hoặc kia. Cảnh tượng uyên ương hí thủy khiến người xấu hổ cũng lúc ẩn lúc hiện bên trong tấm màn bằng hơi nước đang lan tràn dày đặc trong
phòng. Không khí bên trong được đốt nóng đến lợi hại, hơi nước tỏa nghi
ngút khiến cho cảm xúc của người trong cuộc cũng bất giác bị đẩy cao.
"Con thỏ nhỏ... Em chặt quá, siết tôi đến không thể chuyển động nổi."
Miệng thì nói như vậy nhưng eo hông người đàn ông vẫn giống như cái động cơ
chạy bằng điện, không phút nào ngừng, ngược lại tốc độ chỉ có tăng chút
không giảm.
Hành động điên cuồng của hắn khó tránh khỏi khiến cho
con thỏ đang nằm trên người hắn miệng nhỏ rên rỉ càng thêm ngọt ngào.
Nơi mềm mại bên dưới cũng thẹn thùng mà siết chặt hắn, chọc cho hắn
không nhịn được muốn bắn ra.
"Ư hư đừng nói..."
Người trong
lòng hắn thì xấu hổ, toàn thân đều ửng hồng đến mê người. Cơ thể vừa mới thực tủy biết vị khiến cho cậu càng thêm dễ dàng tiếp nhận to lớn của
người đàn ông, toàn thân càng phát ra ngon miệng nhượng người tới xơi.
Đôi tai nhỏ đều muốn co quắc lại rung động rung động không ngừng, vô
tình kích phát tâm lý biến thái của người đàn ông vốn đã xấu xa từ trong bản chất.
"Con thỏ em... Cứ hút tôi như vậy là có ý gì?"
"Không... Có ư..."
"Em có."
Giọng điệu của người đàn ông khàn khàn quyến rũ, không ngừng buông lời suồng
sả bên vành tai nhỏ xù xù đã đỏ bừng đến bốc khói kia: "Muốn bắt tôi
lại? Hử?"
Chữ hử kia như mang theo cái móc câu, câu đến toàn thân
Bạch Kỷ run rẩy, lại không biết làm sao đối đáp với cái con người đầy
miệng lưu manh, chỉ biết bắt nạt cậu này nữa. Rốt cuộc cậu chỉ có thể
khóc lóc mặc người ức hiếp.
"Nơi này..."
Nhưng cái con sói
to kia lại giống như không nhìn thấy xấu hổ đến muốn tan biến của con
thỏ. Hắn vừa nói vừa đem cậu lật ngược lại, dễ dàng như lật cái bánh
tráng phơi sương. Hắn để cậu lưng dính ngực nằm ngửa trên người hắn, bên dưới chưa từng rời khỏi mà ma sát hang động mê người kìa. Bàn tay lớn
đặt trên bụng nhỏ đang sắc tình phát họa hình dáng to lớn của hắn nhẹ
xoa nắn khiến tiểu thỏ con gần đó không ngừng hét chói tai, phụt phụt mà bắn ra liên tục.
"Đừng... Đừng ấn oa a... Mạt... Mạt..."
Vốn dĩ bỗng nhiên bị hắn xoay một vòng, vật to lớn ở bên trong tàn nhẫn mà
tàn sát bừa bãi đã khiến Bạch Kỷ chịu không được. Lại thêm hình ảnh càng có thể mang tính kích thích lớn như vậy, cậu đã không nhịn được mà mềm
oặt trên người hắn mà cao trào không ngừng. Kết quả khiến cho bàn tay
đang muốn đẩy tay hắn ra lại thành hùa theo, chồng chéo trên mu bàn tay
lớn của hắn.
Hai màu sắc bất đồng vẽ trên cái bụng nhỏ trắng
nõn... Hình ảnh mang đậm màu sắc gợi tình này thật sự khiến người ta khó lòng kiềm chế nổi.
Hoắc Mạt đỏ mắt lại cầm lòng không đậu mà há miệng đi ngậm lấy
cái tai nhỏ đang co quắc bên khóe miệng, day cắn yêu thương. Tay của hắn lại ác ý đè lên tay nhỏ của cậu, không chút nào dừng lại lưu manh dẫn
dắt cậu cùng nhau xoa nắn cái bụng nhỏ đang bị cự long của hắn ngang tàn chiếm cứ, bá đạo mang đến cho cậu càng nhiều khoái cảm hơn, kéo dài cao trào vừa tới của cậu đến tận mây xanh. Kích thích này lớn đến mức con
thỏ cong cả lưng. Một tay còn đang rảnh rỗi của cậu bất giác vươn lên, ý đồ muốn tìm một nơi để bấu víu, để cho mình cảm thấy mọi thứ chân thực
không phải là mơ là mộng. Kết quả quơ loạn một hồi cậu lại nắm được một
đôi tai xù.
Thời điểm đôi tai nhạy cảm bị bàn tay nhỏ của con thỏ
nắm lấy, Bạch Kỷ rõ ràng cảm nhận được phân thân to lớn đang chôn chặt
trong người mình bỗng nhiên giật nảy liên hồi, còn trướng lớn. Cậu kinh
hoàng mở to mắt lại cảm thấy có chút ăn không tiêu mà há ra miệng nhỏ
hồng nhuận, lại ngụm lớn ngụm lớn thở dốc không ngừng.
"Không... Lớn quá a... Mạt..."
Trong lúc cậu hổn hển rên rỉ nỉ non một cách đáng thương, cậu lại không nhìn
thấy đôi mắt sói trên đỉnh đầu của mình đã đỏ ngầu khiến người run sợ
đến mức nào. Còn thước tấc của con quái vật to lớn kia đã đạt đến một độ cao không thể tưởng tượng được, có thể tương đương với thú hình của
người bên dưới rồi. Trong một khoảnh khắc Bạch Kỷ còn cảm nhận được cơ
bắp cậu đang đè dưới thân không ngừng căng chặt, từng thớ cơ như giản
nở, tràn ngập tính bộc phát tiềm ẩn sức mạnh to lớn đang vô tình lại bá
đạo không ngừng chiếm đoạt khí tức của cậu.
Quái lạ là nó không đến mức đáng sợ nhưng lại khiến cậu run rẩy, toàn thân rạo rực khó hiểu vô cùng.
Rõ ràng cậu cảm nhận được bản thân đều bị căng đến bóng loáng, thiếu điều
muốn nứt ra. Thế mà cái nơi kia lại cứ không ngừng điên cuồng siết chặt
cái thứ khủng bố đó. Mỗi một sợi dây thần kinh xung quanh nơi đó đều
giống như bị bơm thuốc kích thích, điên cuồng nhảy dựng, thôi thúc cậu
mau mau nổ tung.
Ư... Lạ quá... Sao cơ thể lại càng ngày càng nóng lên thế này.
Không nên...
So với Bạch Kỷ còn mơ hồ, Hoắc Mạt đang vùi sâu trong cơ thể cậu lại có
cảm nhận chân thực hơn rất nhiều. Ở trong cảm giác của hắn, cái đường
hầm kia theo hắn lớn lên cũng giản nở thêm, giống như có thể kéo căng
đến vô tận. Mặc kệ hắn lớn thế nào nó đều có thể chứa... Thứ suy nghĩ
này khiến hắn càng khó kiểm soát được mình. Còn xung quanh cái đường hầm lại giống như xuất hiện thật nhiều nút giác của con bạch tuột, đem phân thân của hắn bấu lấy, lôi kéo không ngừng. Nhưng thật sự khiến hắn điên cuồng nhất là ở nơi đầu khấc hiện tại còn thô to hơn cả quả trứng gà
vốn đang chạm sâu vào vách ruột mềm mại lại cảm nhận được tại điểm tiếp
xúc đó bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái miệng nhỏ. Miệng nhỏ trừ việc
không ngừng tuông ra từng dòng nước ấm thì cũng liên tục hấp xả phân
thân của hắn, giống như muốn đem hắn hút lấy, tuyệt không muốn buông ra.
Tất cả... Tất cả đều khiến hắn phát cuồng, tròng mắt đỏ quạnh như máu.
"Chết tiệt con thỏ em..."
"Không... Lạ lắm Mạt..."
Theo hắn nghiến răng, con thỏ cũng nỉ non run sợ. Cái tay nhỏ càng thêm bám
chặt lấy đôi tai trên đầu hắn, tựa như đã xem đó là cái phao cứu mạng
của cậu rồi. Toàn thân lại rung động như dây đàn, bàn chân nhỏ đang gác
trên thành bồn tắm ngón chân đều co quắc đáng thương vô cùng.
Hoắc Mạt cật lực đè nén lại xao động trong lòng, nhưng bàn tay đang đặt lên
bụng nhỏ của con thỏ lại không nhịn được đè nặng xuống, khiến con thỏ
đang khủng hoảng đều là miệng lớn kinh hô thành tiếng. Cái miệng nhỏ bên trong lại càng thêm ra sức hấp xả phân thân của hắn.