“Cảm ơn em!” Thi Tuyết không kiệm một lời cảm ơn với cô nàng diễn viên không mấy nổi tiếng như Thanh Hà.
Thanh Hà vô cùng ngạc nhiên, sau đó cũng nở nụ cười đáp lại: “Dạ không sao đâu chị. Chị có bị xước vào da không ạ?”
Thì ra ban nãy cuộc chạm trán của Trúc Lan lẫn Uyên Vi đều là tự biên tự
diễn của Thanh Hà và Thi Tuyết. Theo kịch bản, hai người họ vốn chỉ đi
sượt qua nhau, sau đó Trúc Lan để lại một ánh mắt săm soi Uyên Vi. Thế
mà tổ đạo cụ vô tình làm cho tấm thảm trước cửa thang máy không bằng
phẳng khiến Thi Tuyết vấp té và xảy ra các hiệu ứng bươm bướm khác.
Điều tồi tệ hơn, váy của Thi Tuyết lại bị rách khiến hình ảnh trở nên nhạy
cảm. May mắn Thanh Hà tinh ý phát hiện, lập tức cởi áo khoác ngoài rồi
cột lên nhằm che đi nơi xấu hổ đó. Vốn dĩ điều này không nằm trong kịch
bản và có thể bị huỷ, nhưng cô lẫn Thi Tuyết đều không hề hoảng loạn,
thậm chí thể hiện ra cả tính cách nhân vật Uyên Vi tốt bụng, dễ biết ơn
và lạc quan; còn Trúc Lan không tiếc những món đồ đắt giá trên người,
vẫn thái độ sang chảnh và cố tình tương tác với người con gái mà người
mình yêu để tâm đến.
Một sự tinh tế nhỏ lại lấy được thiện cảm
của người khác là điều Thanh Hà không hề ngờ tới. Cô đơn giản chỉ nghĩ
không một nữ diễn viên lẫn nam diễn viên nào thích việc bộ phận nhạy cảm của mình bị lộ ra ngoài ống kính, vì thế cô lập tức che nó lại theo bản năng của mình. Dù hoảng hốt, gương mặt cô vẫn vô cùng lạnh nhạt như thể tiện tay vứt chiếc áo khoác trăm triệu đi.
Nhờ thế, Thanh Hà có
cơ hội gần gũi với Thi Tuyết - một trong số các nữ diễn viên đang có độ
nhận diện cao về sắc và về tài. Chưa kể đến Thi Tuyết khá thẳng thắn,
không hề yếu thế trước ai, kể cả đạo diễn.
“Chú Lý, giờ cháu bồi bổ Thanh Hà một chút thì có được không? Có vượt qua số kí yêu cầu không?” Thi Tuyết cống nạp bịch xoài chua, sau đó dò hỏi ý
tứ của đạo diễn Mạnh Lý.
“Cháu hỏi chú làm gì, vốn dĩ Thanh Hà đã ốm hơn cả số kí mà chúng ta yêu cầu.” Cả hai người họ đồng thời nhìn
qua chỗ Thanh Hà đang tập trung đọc kịch bản rồi lâu lâu sẽ uống vài
ngụm nước.
Thi Tuyết không hiểu vì sao lại có cảm giác rất thích
gần gũi với Thanh Hà. Có lẽ tâm tính cô tốt, biết để ý trước sau và chăm chỉ, trông không khác gì em gái nhỏ của nhà người ta. Thi Tuyết diễn
thêm vài cảnh quay với Thanh Hà thì càng không kìm lòng được mà yêu
thích tài năng thiên bẩm này.
“Cắt! Thanh Hà, bình thường cháu
đặc tả ánh mắt rất tốt mà. Sao bây giờ lại nhìn người mình yêu mà không
có tí cảm xúc nào vậy?” Đạo diễn Mạnh Lý hô to, sau đó không ngừng nhấn
mạnh việc Thanh Hà đang gặp người mình yêu sâu đậm chứ không phải gặp
chủ nợ.
Thanh Hà gật đầu vâng dạ, tuy nhiên khi cô bước vào cảnh
nền căn phòng trông có chút giống với phòng chủ tịch của Đình Nguyên thì không khỏi liên tưởng đến người đàn ông đang giữ giấy nợ của cô ấy. Hít một hơi sâu, cô đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc yên bình ngồi trong lòng
của anh khiến cả cơ thể thoải mái và ngượng ngùng.
“Đúng rồi, giữ vững cái nét đó.” Đạo diễn Mạnh Lý vô cùng hài lòng, càng cảm thấy
Thanh Hà là viên ngọc thô mài dũa nhiều thì sẽ vô cùng tinh khiết và
phát sáng.
Thanh Hà nhìn Hoa Kiệt, không hiểu vì sao lại thấp
thoáng thấy bóng dáng của Đình Nguyên. Anh ngồi ở ghế tựa, tất cả ánh
sáng đều tập trung tại chỗ đó khiến anh lấp lánh và hấp dẫn trong mắt
người khác. Một cái chớp mắt, một cái nhíu mày đều đánh thẳng vào tim cô không hề trệt hướng.
“Đặng Luân, em về rồi đây.” Thanh Hà thốt
ra lời kịch bản. Bây giờ cô nào còn là cô nàng đỏng đảnh lắm tiền được
người nhà yêu thương, mà chỉ còn bộ dáng của một cô gái tuổi đôi mươi
khát khao tình yêu từ chàng trai mình thầm mến từ nhỏ.
Đặng Luân
ngẩng đầu, cảm nhận ánh mắt nồng cháy của Trúc Lan thì dần bị cuốn theo
cảm xúc. Anh nở nụ cười dịu dàng như ánh xuân, đứng dậy khỏi ghế rồi
bước lại gần cô ấy: “Sao về lại không báo anh? Anh ra đón em.”
Trúc Lan quăng va li sang một bên, muốn chạy tới nhào vào lòng Đặng Luân,
nhưng không hiểu vì điều gì mà chỉ dừng lại trước mặt anh với khoảng
cách chỉ còn một gang tay. Cô nở nụ cười đáp lại: “Em muốn tạo cho anh
sự bất ngờ. Em nhớ anh lắm.”
Đặng Luân xoa đầu Trúc Lan, sau đó
dẫn cô lại chỗ bàn khách mà hỏi thăm người nhà của cô, sẵn tiện tìm hiểu lí do vì sao cô lại về nước. Tuy nhiên, cô chỉ bảo bí mật rồi đánh lảng sang chuyện khác. Dù thế, ánh mắt của cô vẫn toát lên được sự mến mộ
cùng tình yêu không cách nào che giấu được. Nhằm lúc, cô sẽ vờ như đánh
nhẹ lên tay anh để cố tình gần gũi xúc cảm với nhau. Ai nhìn vào cũng
cảm thấy cô gái này không thể thoát ra được lưới tình này.
Kể cả
Đình Nguyên cũng thế! Anh đứng bên cạnh đạo diễn, nheo mắt nhìn vào màn
hình mà toàn thân toả ra sự bực tức vô lý. Gia Uy âm thầm quay sang chỗ
khác, tránh cho bản thân lần nữa khinh bỉ người bạn này của mình.
“Cắt! Tốt lắm.” Đạo diễn Mạnh Lý không tiếc lời khen ngợi, sau đó còn giới
thiệu với Đình Nguyên về Thanh Hà: “Cô bé này diễn tốt lắm, biết canh
góc máy và lột tả ánh mắt, nhưng lại lọt vào một công ty quản lý chả ra
gì. Thật tiết! Ban nãy cậu có thấy tình cảm cô ấy bộc lộ ra không? Hệt
như yêu thầm Hoa Kiệt vậy.”
Gia Uy cố tình nháy mắt ra hiệu cho
đạo diễn Mạnh Lý, nhưng đến lời cuối cùng thì anh ta chỉ có thể mặc niệm cho ông. Anh ta tự hỏi đạo diễn không cảm nhận toàn thân của ông chủ
đang toát ra mùi ghen nồng đượm sao?
“Ồ vậy sao? Tôi cũng cảm thấy diễn khá tốt.” Đình Nguyên nhếch miệng nhưng không đủ để tạo ra một nụ cười hoàn chỉnh.
Gia Uy cảm thấy nếu bản thân không nói gì thì phim trường này chắc sẽ biết
hết bí mật hôn nhân của ông chủ. Vì thế anh ta khẽ tằng hắng rồi giả vờ
vô tư nhắc: “Hoa Kiệt là một trong số các nam diễn viên khá lạnh nhạt và không thích tiếp xúc với phái nữ, vậy mà vẫn diễn tốt như vậy. Đúng là
nhân tài!”
Lúc này, ánh mắt như dao găm của Đình Nguyên lập tức
chỉa thẳng đến Gia Uy khiến anh ta không biết mình đã nói sai điều gì.
Ông chủ thật khó chiều chuộng mà!
Thanh Hà thả lỏng toàn thân, không ngừng cảm ơn Hoa Kiệt đã giúp cô dẫn dắt
cảm xúc. Đây là lần thứ hai cô cùng anh ấy đối diễn, và cô được học hỏi
rất nhiều điều khiến cảnh quay ban nãy không hề gượng gạo tí nào. Tuy
nhiên, ngay khi cô nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của ông chủ kiêm người
chồng lắm tiền và ánh mắt cẩn thận chó dữ của Gia Uy, cô lập tức ớn
lạnh. Vì sao anh lại có mặt ở đây?
Thanh Hà cứng ngắc quay sang
chỗ khác, vờ như không thấy gì mà đi ngang nơi của Đình Nguyên đang
ngồi. Ở một bên không xa, Thi Tuyết không ngừng vẫy tay với cô: “Hà, qua đây này em. Có bơ dầm sữa này.”
Nhận lấy chiếc ly có vị ngọt
ngào, Thanh Hà vừa nuốt vừa chịu đựng từng tia lạnh từ bên kia bắn qua
mình. Riêng Thi Tuyết không hề hay biết gì mà nói nhỏ: “Em nhìn thấy
người ngồi kế bên đạo diễn Mạnh Lý không? Chị bất mí nhỏ cho em biết
nhé. Anh ta là chủ tịch công ty Lưu Manh Hốt Bạc đấy.”
“Vậy… Vậy hả chị?” Thanh Hà lắp bắp không phải vì hốt hoảng mà vì lo sợ Đình Nguyên biết cô cùng người khác bàn tán về anh.
“Chị đã nghe việc em xém bị cướp mất vai rồi. Công ty đó chả ổn tí nào, nên
nếu được cứ thể hiện thật tốt trước mặt anh ta. Lỡ lọt vào mắt xanh, anh ta có thể giúp em có môi trường làm việc tốt hơn.” Thi Tuyết cũng cảm
thấy để một nhân tài như Thanh Hà ở công ty giải trí Thiên Tinh là uổng
phí, vì thế có ý tốt mà nhắc nhở cô.
Thanh Hà chỉ biết gật đầu.
Thi Tuyết thấy bộ dáng lo sợ của cô thì chỉ thở dài thương xót, chắc lần đầu gặp ông chủ lớn nên ai cũng phải hồi hộp theo bản năng. Nhưng không hề hay biết rằng người ngồi trước mặt chính là người ở chung với ông
chủ, có mối quan hệ ràng buộc trên pháp lý với ông chủ và đang bị ông
chủ ghim ánh mắt lên.