“Vừa không minh bạch, vừa lấp liếm thì vì sao chúng ta có thể tin tưởng mà hợp tác được?”
Thanh Hà dứt lời, sau đó nhìn Gia Uy với ánh mắt dò hỏi và có phần khó hiểu
khi một thư ký tài cao như anh ta lại không nhận ra điều này. Tất nhiên
để đi theo Đình Nguyên lâu như vậy, Gia Uy thừa sức để tìm ra được các
lỗ hổng ấy. Nhưng anh ta không nghĩ tới một cô nàng diễn viên như cô lại có thể thấy được chúng.
Gia Uy quyết định giữ nguyên sự im lặng, quay sang nhìn Đình Nguyên để chờ anh đưa ra ý kiến của mình. Thế mà
anh vẫn chăm chú ngắm nghía vợ mình với vẻ tự hào, thậm chí còn ra hiệu
cho thư ký thân cận mau khen hết lời.
Bất lực ẩn sâu trong lòng,
Gia Uy chỉ đành nở nụ cười không hề tự nhiên mà nói: “Phu nhân quả có
mắt nhìn và để ý đến từng chi tiết.”
Đình Nguyên cong môi như thể bản thân mới là người nhận lời khen, rồi bồi thêm: “Tất nhiên, tôi sẽ
không nói vợ tôi có hai văn bằng đại học đâu.”
Vâng, vợ ngài là nhất! Gia Uy không nói ra, chỉ âm thầm khinh thường người bạn lâu năm đang bị mũi tên tình yêu quật chết.
Đình Nguyên cầm tài liệu lên nhìn sơ lược một lúc, sau đó gật gù đồng tính
với ý kiến của Thanh Hà: “Cứ làm theo lời của vợ tôi. Hợp tác với công
ty A.”
“Vâng, vậy tôi đi soạn thảo hợp đồng.” Gia Uy ân hận vì
sao bản thân cứ thích làm phiền thời gian cặp đôi này bồi dưỡng tình
cảm, bây giờ anh ta chỉ có thể kiếm một lý do thích hợp để chuồn lẹ.
Khi cánh cửa khép lại, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại mỗi Thanh Hà và
Đình Nguyên. Cô không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, mấp máy vài tiếng rồi
thôi: “Sao anh…”
“Sao tôi nghe theo lời em á hả?” Đình Nguyên
thừa hiểu Thanh Hà muốn hỏi gì nên lặp lại, sau đó thản nhiên nhìn cô mà ung dung trả lời: “Nếu nói vì đó là lời vợ tôi, tôi phải nghe thì cũng
không sai.”
Thấy Thanh Hà nhíu mày tỏ vẻ không tin, Đình Nguyên
cẩn thận nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn kia với vẻ chiều chuộng: “Nhưng chính
xác hơn thì tôi tin vào khả năng của em. Cái văn bằng cử nhân quản trị
kinh doanh xuất sắc đó đâu phải để trưng.”
“Ồ, anh có vẻ biết khá nhiều về tôi nhỉ.” Cô nhướng mày. Quả thật không sai, cô dành toàn bộ
bốn năm đại học để học hai văn bằng, một là diễn xuất, hai là quản trị
kinh doanh. Cô yêu thích cả hai nên không muốn từ bỏ cái nào. Cuối cùng, cô đều tốt nghiệp loại xuất sắc, nhưng vẫn lựa chọn bước trên con đường giải trí thay vì có thể vào một công ty lớn làm công việc văn phòng.
Đình Nguyên kéo mạnh tay khiến Thanh Hà không kịp trụ người mà té nhào vào
lòng anh. Gương mặt cả hai sát vào nhau, cách không quá một gang tay đủ
để cảm nhận hơi thở đang dần khó nhọc.
“Tất nhiên tôi phải biết
tất cả thông tin về vợ tôi rồi. Tôi tự hỏi em làm được bao nhiêu dòng
trên số bốn trang A4 về tôi rồi.” Anh thì thầm, nhìn sâu vào cặp mắt
long lanh của cô rồi lại chú ý đến đôi môi đỏ mọng như đang mời gọi anh
cắn vào, khiến anh thèm khát mà nuốt nước bọt.
Được nhắc tới,
Thanh Hà đảo mắt tính kế. Cô đã thử tìm kiếm qua nhưng dường như mọi thứ đều đã được giấu nhẹm đi đôi chút, chỉ toàn là những thứ ai ai cũng
biết. Điều này không hề dễ dàng. Suy đi tính lại, chẳng lẽ mỹ nhân kế là phương thức cuối cùng sao?
Thanh Hà cắn môi, tim đập nhanh đến bất ngờ khi nũng nịu thốt ra từ ngữ thân mật: “Chồng.”
Đình Nguyên nhất thời ngẩn người, cảm giác lỗ tai vừa nghe nhầm thì phải.
Nhưng thấy ánh mắt ngại ngùng xen lẫn gắng gượng của Thanh Hà, anh biết
cô lại muốn dụ dỗ anh làm gì đó. Vì thế, anh nhíu mày, bắt đầu xây lên
hàng rào phòng thủ cứng cáp.
“Người ta không có làm được. Sắp tới bận lắm, hay chồng bỏ qua mấy cái thu thập thông tin gì đó có được
không?” Cô khẽ vuốt vai của anh, thậm chí còn ra sức đấm bóp giúp anh đỡ mỏi.
Đình Nguyên nhướng mày, biết ngay Thanh Hà vì nguyên nhân
này mới ra sức lấy lòng mình. May mắn có sự chuẩn bị trước nên mới không bị hạ gục dễ dàng. Anh đáp lại: “Thế em nghĩ sao nếu có người hỏi về
tôi? Có người vợ nào chẳng biết gì về chồng mình không?”
Cô bĩu môi, thì thầm: “Chẳng ai thèm hỏi đâu.”
Đình Nguyên nghe thế thì tức cười trong lòng, không chịu nổi mà vỗ nhẹ mông
Thanh Hà một cái khiến cô giật thót. Chịu đựng ánh nhìn tức giận của cô, anh ngược lại khá hả hê và bắt đầu suy nghĩ về việc muốn đánh thêm một
cái: “Em nghĩ đơn giản thế à. Cho rằng không có ai hỏi đi, vậy nếu mẹ
tôi ghé thăm thì sao?”
“Ặc.” Thanh Hà nhăn mặt, đúng thật cô chưa nghĩ đến tình huống này. Tuy nhiên từ trước đến giờ cô đều mang tiếng
muốn đào mỏ nên mới bám theo Đình Nguyên nên những thứ này chắc cũng có
thể lấp liếm qua được. Dù vậy, cô biết muốn qua được cửa ải của anh vô
cùng khó khăn.
Hỏi thăm qua Gia Uy ư? Thanh Hà cũng đã từng thử
nhưng hình như anh ta chỉ chăm chăm vào công việc trên công ty và lương
thưởng từng tháng, thậm chí còn yêu cầu ra một số tiền nếu muốn anh ta
làm giùm. Đúng là những người sống hết mình cho tư bản.
Thanh Hà
cắn răng, không biết vì sao có cảm giác nếu chịu xin xỏ, Đình Nguyên sẽ
xiêu lòng. Vì thế, cô đột ngột vòng tay ra sau cổ của anh, áp sát cả
người vào hơn khiến lửa nóng của cả hai dần bừng lên.
“Em… Em…” Đình Nguyên không nghĩ tới Thanh Hà lại chơi lớn đến thế nên nào kịp trở tay. Hàng phòng tuyến vỡ vụn nhanh chóng.
“Chồng, hôn một cái có thể giảm một tờ không?” Cô nhẹ giọng dụ dỗ, hai bờ môi
chỉ cần động đậy một chút sẽ dính chặt lấy nhau càng khiến đối phương
rơi vào thế bị động.
“Ừm…” Đình Nguyên vô thức phát ra tiếng ngập ngừng trong cổ họng, tâm trí điên cuồng kêu anh phải cứng rắn chống
trả, nhưng cả cơ thể vô thức mong muốn cô trêu đùa mình nhiều hơn. Anh
đành mặc cho cô muốn làm gì làm.
Thanh Hà mạnh miệng là thế nhưng cả cơ thể đã run rẩy mất kiểm soát. Cô cảm thấy mình không khác gì cục
cưng đường như trong lời mẹ cô nói, nhưng cứ vô thức muốn gần gũi với
Đình Nguyên thêm một chút. Trái tim đập nhanh không thể dối trá nửa lời. Liệu nó đang muốn báo hiệu cô điều gì đây?
Ngay khi hai bờ môi
sắp cuốn lấy nhau, Đình Nguyên hơi ngoảnh mặt đi, bàn tay nhẹ nhàng xoa
đầu Thanh Hà mà ôm cô vào lòng. Anh nhẹ giọng an ủi: “Không cần tự ép
bản thân như thế. Tôi chỉ giỡn với em thôi. Không thích thì không cần
làm.”
Thanh Hà vô cùng bất ngờ với hành động của Đình Nguyên.
Trái tim dần dịu xuống cùng với dòng nước ấm nóng chảy ngang. Hai tay cô vẫn quấn quanh cổ anh, không động đậy, chỉ âm thầm tận hưởng việc anh
quan tâm đến cảm xúc của mình. Tuy nhiên có lẽ không như lời anh nói, cô không phải không thích mà vì cô nhận ra trái tim đang dần mất đi sự tự
chủ. Thời khắc ban nãy, trong đầy cô chỉ toàn là hình ảnh cả hai quấn
quýt không buông, thậm chí là còn hơn thế.
Đình Nguyên thở dài,
tự nhỏ con đường cưa đổ vợ về sau sẽ khá gian nan nhưng chỉ có thể làm
từng bước một. Anh không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cô như dỗ dành đứa trẻ
nhỏ: “Sau này em không thích gì thì cứ nói, tôi sẽ không làm.”
“Không phải không thích.” Cô thì thầm, đầu rúc sâu vào hõm cổ anh.
“Em nói gì cơ?” Anh nghe được chữ có chữ không, cảm thấy có lẽ bản thân đã nghe nhầm nên nghiêm túc hỏi lại.
“Ý tôi là không phải không thích, mà là tim đập mạnh quá, tôi không kiểm soát được.” Càng nói về sau, giọng của cô càng nhỏ.
Dù vậy, mọi lời đều rơi vào tai của anh một cách rõ ràng khiến lòng rộn
ràng như đang bắn pháo hoa. Anh cong môi, càng ôm chặt lấy cô rồi hôn
lên mái tóc dài bồng bềnh: “Ừ, em phải tập làm quen dần đi.”
Cả
hai cứ ngồi đó, chẳng làm gì cả, chỉ tận hưởng cái ôm ấm áp. Bất thình
lình, Đình Nguyên lên tiếng: “Mai em chưa cần lên phim trường đúng
không? Giờ chúng ta đi ăn rồi tôi dẫn em đi tập chạy xe.”