Đấy, cô đoán không sai. Ông ta chỉ đang bịa lý do cả, áy náy như thế thì tại sao giờ mới tìm đến cứu cô trong tình thế bây giờ chứ. Cuộc đấu đá
giữa hai người tạo ra một âm thanh chói tai, Sở Tư Hạ không biết làm gì
chỉ đứng đó quan sát, thầm cầu mong cho Ngôn Duật Hàn đừng để bị thương
nặng.
Giờ làm thế nào đây, cô cũng muốn bọn họ bình tĩnh lại
nhưng chắc chẳng được rồi. Cô không nên xen vào giữa mâu thuẫn của hai
người họ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu và tìm cách giải quyết với
nhau. Nếu có thể, Tư Hạ chỉ biết góp ý và phân tích làm cho hiểu lầm này dịu đi một chút mà thôi.
- Chắc cô khát nước lắm nhỉ cô Hạ, cô hãy uống chút đi. Đêm qua cô đâu được ăn uống.
Lại là ông ta đến tìm mình, cô cứ tưởng Lâm Bạch chỉ cởi trói giúp rồi cùng đứng đó quan sát mọi việc. Rốt cuộc Lâm Bạch bị sao vậy, đây gọi là
đang lấy lòng ư. Mà quả thật, hiện tại Tư Hạ cực kì khát nước, chẳng
biết trong nước này có gì hay không nhưng cô cũng không nhịn được nữa.
Đành phải nhận lấy rồi uống, cổ họng cô đã đỡ hơn nhiều không còn bị khô nữa.
Xong việc, Lâm Bạch nhìn chăm chăm vào Mặc Đông Viễn. Hắn
cũng vừa đánh vừa quan sát biểu hiện của ông ta, chỉ thấy rằng Lâm Bạch
khẽ gật đầu khi làm xong nhiệm vụ. Làm người tốt như vậy đã đủ, giờ là
lúc lột lớp mặt lạ này. Phải để cô cảm thấy dễ chịu rồi mới ra tay.
Đông Viễn mỉm cười hài lòng, đột nhiên hắn khẽ vung tay của mình. Điều kì lạ đã xảy ra, một thanh kiếm từ đâu xuất hiện. Đôi mắt lúc này nhắm vào
mục tiêu khác là Sở Tư Hạ.
Cô bây giờ vẫn chưa biết được mình sắp gặp nguy hiểm. Bỗng cô giật thót khi đột nhiên bị ai đó đẩy ra phía
trước. Chưa kịp nhìn nhận chuyện gì thì Đông Viễn lao tới dùng vật đang
cầm của mình đâm thẳng vào bụng cô ấy khi vừa né được một đòn của Duật
Hàn.
- Hãy yên nghỉ nhé, một khi là người phụ nữ của Liễu Vô Tịnh thì đều phải chết dưới tay ta.
- Tư Hạ...
Mọi thứ như như ngưng đọng, Duật Hàn sững sờ như chẳng thể tin mọi thứ
trước mặt. Máu của cô bắt đầu chảy ra thật nhiều. Sở Tư Hạ từ từ nhì
xuống chỗ mình bị đâm, cơn đau buốt bắt đầu truyền đến. Khi thanh kiếm
được rút ra cũng là lúc cô bắt đầu không đứng vững mà khẽ ngồi xuống.
- Mặc Đông Viễn, ngươi đang làm cái gì thế. Tránh ra, tất cả cút ra cho ta!
Anh chạy lại, đẩy Đông Viễn một lực rất mạnh khiến hắn mất thăng bằng. Lâm
Bạch cũng biết điều mình nên tránh ra một khoảng cách.
- Tư Hạ, em có có sao không? Em à anh xin lỗi, lẽ ra anh nên cứu em trước tiên...
Anh run run đỡ lấy thân thể người con gái, bộ đồ trên người cô ấy đang mặc
dính loang cả một vùng. Cảnh tưởng hơn man rợn nhưng khiến cho người ta
cảm thấy đau lòng, xót xa thay vì hành động đột ngột chưa thể đoán trước này của mấy tên kia.
Mà bọn chúng, trông thấy cảnh này mà lương tâm không hề cắn rứt, coi rằng đây là một cảnh tượng thú vị nên ung dung ngồi xem.
- Em...em thấy đau...anh à...
Thân thể Sở Tư Hạ đang không ngừng hấp hối, cơn đau cứ thế từng chút một bủa vây. Tư Hạ đau bao nhiêu thì cảnh tượng này dày vò khiến lòng anh đau
bấy nhiêu, thậm chí còn cảm nhận được tim mình cứ nhói lên.
Lũ khốn, ra tay ngay trước mặt mình mà không hề biết rằng đã động đến cực
hạn trong lòng anh. Vừa nãy, là do anh chỉ dùng tý sức vì chẳng muốn
Đông Viễn bị thương, nếu hắn không biết điều giờ đây cũng không phải
nhẫn nhịn thêm nữa.
- Sao nào? Xót đúng không? Cô ta ra đi có
đau bằng việc chứng kiến đồng loại của mình bị sát hại không hả? Ta làm
thế là đúng, phải để cho ngươi đau lòng dằn vặt mới thỏa mãn ý ta.
- Hoắc Lăng Lăng, ta đã bảo ngươi im miệng cơ mà? Tốt nhất hãy im lặng
trước khi ta ra tay, đáng lẽ ta không nên nuôi dạy một hồ ly khốn nạn
không biết trơ trẽn. Tư Hạ à, em hãy cố chịu nổi chút nhé, anh sẽ trả
thù cho em.
Tuy Sở Tư Hạ bị thương nhưng cô thật sự không muốn
hai người lại càng thêm xích mích với nhau, hai thầy trò phải trải qua
một thời gian rất lâu mới được gặp lại đáng lẽ phải hòa giải xích mích.
- Duật Hàn...
Mọi chuyện chẳng kịp ngăn cản nữa rồi, anh an ủi cô rồi khẽ vuốt nhẹ xoa
đầu vợ mình. Đặt cô ở một chỗ, lòng mắt của anh một lần nữa lại thay
đổi, hình dạng cửu vỹ hồ lại hiện lên.
Không hiểu sao xung quanh
Duật Hàn lại xuất hiện những luồng sáng giống như sát khí. Là do hẳn ngu ngốc không biết điều nên bây giờ phải lãnh nhận hậu quả.
Mà Mặc
Đông Viễn không hề sợ hãi, cứ cho rằng đây lại là mấy chiêu trò vặt vãnh của Duật Hàn. Sức lực của cửu vỹ hồ cũng chỉ tầm thường mà thôi, mấy
năm qua hắn đã luyện tập rất nhiều và cho rằng bây giờ không ai có thể
đánh bại được mình.
- Là ngươi động đến vợ ta trước, vậy thì đừng hòng lầm tưởng ta sẽ không ra ta động đến học trò của mình.
Cuộc chiến lại bắt đầu, anh lao tới. Với sức mạnh của cữu vỹ hồ quả thật
không đơn giản như hắn nghĩ. Anh giờ đây chỉ có thù hận, một vài chiêu
đã có thể hạ gục khiến Đông Viễn thở chẳng ra hơi bị văng ra một chỗ.
Chỉ biết ôm bụng của mình, xít xoa rên khẽ cơn đau như Tư Hạ phải gánh
chịu.
Thì ra đây mới là sức mạnh thực thụ của một người có cấp
bậc cao nhất trong dòng tộc hồ ly. Đông Viễn dường như hiểu điều đó
nhưng vẫn coi thường.
- Ngươi...ngươi lại dám vì loài người mà ra tay nặng với học trò do mình nuôi dạy...ta không phục...
Miệng kêu la dù rằng mình bị đánh bại, trông như trò hề khiến người xem không khỏi phì cười. Là người nào giương mặt thách thức rồi cố tình làm vợ
anh bị thương. Lần này có vẻ Ngôn Duật Hàn ra tay thật mà không kiêm dè.
Anh tiến lại, ngồi xuống cạnh Mặc Đông Viễn để rồi phế toàn bộ nội công
khiến hắn ta chỉ biết gào thét trói tai. Tính mạng vẫn còn nhưng công
lực bị phế làm hắn tuyệt vọng, chẳng ngừng chửi rủa Duật Hàn.
-
Liễu Vô Tịnh, sao ngươi dám phế đi công lực của ta...vợ ngươi trước sau
cũng sẽ chết thôi...thằng khốn...ta nguyền rủa ngươi...
- Im miệng, đừng để ta không niệm tình ngươi là học trò mà giết ngươi ngay bây giờ!