Tình hình bên trong, Ngôn Duật Hàn đứng đó có vẻ khá bất ngờ vì đột
nhiên cánh cửa đóng chặt, Chương Lục gọi cho anh thông báo rằng tất cả
mấy người họ ai lấy đều không thể tiến vào.
Liếc qua Đông Viễn,
hắn lúc này ung dung đúc tay túi quần mà quan sát xem phản ứng của anh
sẽ như thế nào. Chỉ thấy rằng Ngôn Duật Hàn dặn dò bọn họ tạm thời tình
hình bên trong rất an toàn nên nếu không vào được thì tạm thời ở đó. Anh hứa sẽ giải quyết chuyện này nhanh chóng rồi ra ngay không để cậu và
cảnh sát đợi lâu.
Nếu không, Chương Lục cũng có thể bảo bọn họ về trước đi cũng đuợc, anh không muốn vì chuyện này mà lại làm cản trở
cảnh sát thực hiện nhiệm vụ khác. Tự bản thân anh sẽ giải quyết vì đây
chẳng phải là vụ bắt cóc bình thường mà là quan trọng ở đây là cuộc hội
ngộ giữa hai thầy trò hồ ly.
Điều phi lý này, làm sao để con
người đặt biệt là cảnh sát biết, chỉ trừ vợ anh Duật Hàn đã nói ra tất
cả. Thật may mắn khi cô ấy không hề sợ hãi mà lại chấp nhận sống chung
với một hồ yêu.
- Ồ, chẳng thể ngờ rằng ngươi lại còn gọi cảnh
sát đến. Sao nào, đến để bắt giữ Mặc Đông Viễn ta ư vì đã bắt cóc con
nhỏ này. Ngươi quả là ngu ngốc, quá xem thường ta rồi đấy. Vốn định hôm
nay chỉ định gặp mặt Liễu tiên sinh đấy thế mà ngài lại cho ta bất ngờ
thế này. Chúng ta hôm nay chỉ trò chuyện vì lâu ngày không gặp thôi mà,
làm gì phải đấu với một kẻ để mặc đồng loại sống chết thế nào để cho bẩn tay ta đúng không?
Hắn lại châm chọc, chỉ nhắc nhiều về chuyện
này nhằm muốn cho Ngôn Duật Hàn phải dằn vặt. Trong suy nghĩ của hắn,
lúc đó cả Dĩ Ngọc và mình khi ấy chỉ dành một tia hi vọng cuối cùng cho
anh. Đến cuối cùng, Duật Hàn lại làm khiến cho họ thất vọng. Điều ấy đã
im đậm vào trong kí ức của Đông Viễn, mãi mãi chẳng thể quên được.
Ai cũng có tâm tư riêng, có một bức tường như đang ngăn cách không để họ
hòa giải với nhau. Nếu như gặp mặt, nói rõ cho đối phương hiểu nỗi niềm
trong lòng thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp.
Ngôn Duật
Hàn giờ đây cũng không muốn làm cho chấp niệm này càng ngày càng lấn sâu trong tâm trí học trò của mình. Đúng, đây là lúc phải nói rõ, vì điều
này làm anh và hắn có khoảng cách không thể hòa giải với nhau.
-
Đông Viễn, có vẻ ngươi vì chuyện lúc đó ta cứ chần chừ không muốn xuống
tay mà ghét ta. Đúng, là ta có lỗi vì không giải quyết đám pháp sư một
cách nhanh chóng. Nhưng cũng không nên vì thế mà kiếp này ngươi đi hại
người vô tội...
Chưa để anh nói hết câu, Mặc Đông Viễn đột nhiên chen ngang.
- Thôi đủ rồi, ngươi không cần trình bày, lý do nhảm của ngươi ta chẳng
muốn nghe. Chi bằng giờ đây ta nói rõ cho vợ ngươi biết bí mật năm xưa
rằng cô ta chính là Đường Nghiên, người con gái kiếp trước ngươi đem
lòng yêu. Vì để gặp lại mà ngươi bất chấp dùng ấn tín của mình đặt lên
người phụ nữ đó để cho ả hồi sinh vào một thân thể khác ở kiếp sau. Sở
Tư Hạ à, cô chẳng qua là cái bóng của người đó mà thôi, người hắn ta yêu là Đường Nghiên chứ đâu phải cô?
Cô đang lo lắng quan sát tình
hình, chỉ muốn hai người gặp mặt hòa giải với nhau chứ chẳng ngờ Mặc
Đông Viễn lại nói một bí mật khác. Hình như tai cô hơi ù đi, tim cũng vì thế mà hẫng một nhịp. Lời vừa nãy là như thế nào, hay là anh ấy vẫn còn giấu mình rất nhiều điều chưa hề nói.
Về việc anh là cửu vỹ hồ
là một chuyện hết sức vô lý, chẳng có người con gái nào không khỏi sợ
hãi khi người chồng không phải con người. Như cô cũng vậy, nhưng Tư Hạ
vẫn nhẫn nại nghe anh nói, nghe anh giải thích để rồi thông cảm. Chấp
nhận việc này để rồi chung sống với anh.
Tình cảm trao cho người đàn ông này cũng dần hé mở và ngày một lớn, đến độ bản thân nhận ra mình yêu Duật Hàn lúc nào không hay.
Giờ đây, vậy mà Mặc Đông Viễn nói lời đó giống như mình đang là người thay
thế. Ngôn Duật Hàn không phải động lòng với cô mà người con gái kiếp
trước anh yêu đang được hồi sinh trong thân thể của mình. Thật khó hiểu, tất cả đều vô lý.
- Anh nói cái gì? Đường Nghiên nào cơ? Ngôn Duật Hàn, lời anh ta vừa nói rốt cuộc là sao vậy, em không hiểu?
Người học trò này, bao nhiêu bí mật trước kia của anh thì hắn ta lại điều tra và nắm bắt. Anh dường như đã hiểu, hắn lập kế hoạch này là để chia rẽ
mối quan hệ giữa mình và Tư Hạ. Chắc chắn, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây, hắn sẽ đào bới rất nhiều điều.
- Tư Hạ, em đừng nghe hắn ta nói nhiều. Còn ngươi nữa Đông Viễn, cái gì cũng có giới hạn củ nó. Đừng tưởng ngươi là học trò do ta nuôi lớn mà nghĩ ta sẽ không làm gì ngươi
đâu. Tốt nhất là ngậm cái miệng lại.
- Ồ vậy à, để ta xem thử Liễu tiên sinh khoác lác đến chừng nào.
Nói rồi cậu ta nhanh chóng lao tới nhằm vồ lấy Duật Hàn, chỉ tiếc rằng mấy
chiêu trò này đâu đánh thắng được anh. Là người thầy dạy nên tránh né
đòn tấn công của học trò là điều dễ dàng.
Tuy bị trượt nhưng Mặc
Đông Viễn vẫn đắc trí cười nhẹ, tiếp tục lao vào cuộc ẩu đả bằng tay
không. Về phía Ngôn Duật Hàn, anh vẫn né một cách chuẩn xác rồi đáp trả
đòn tấn công.
Với tình hình này, Sở Tư Hạ rất lo lắng không biết
Mặc Đông Viễn đánh tay không như thế có dở trò nào khác với anh. Vì hắn
ta là người rất xảo quyệt. Câu chữ " chỉ là cái bóng của người con gái
Đường Nghiên " cứ quanh quẩn bên tai, rốt cuộc thực hư chuyện này có
phải như lời Đông Viễn nói, cảm giác mình là người thay thế thật sự rất
đau lòng.
- Cô Hạ à, xin lỗi vì hôm qua tôi đã trói cô. Lâm Bạch tôi cũng vì Mặc Đông Viễn bắt ép nên mới làm như vậy. Để cô chịu khổ rồi.
Mải mê với những suy nghĩ nên cô giật mình khi có người nói. Lâm Bạch không biết từ đâu đi ra mà lại nhỏ giọng cởi trói cho cô thế này. Còn người
phụ nữ kia nữa, chắc cô ta vẫn ẩn nấp quanh đây chưa chịu xuất hiện.
Ba người trong đó có Mặc Đông Viễn, Lâm Bạch cùng với thư kí tên là Dương
Ái Linh của hắn đã đến đây từ từ rất sớm. Họ đứng một góc bàn chuyện gì
đó rồi quan sát cô mà không hề muốn cứu giúp.
Cuối cùng, luật sư
Lâm cùng với Ái Linh trốn ở một góc nào đó trong này, chỉ còn một mình
Đông Viễn đứng ở đây như chở đợi ai đó. Đến khi Ngôn Duật Hàn xuất hiện
thì Tư Hạ mới biết hắn hẹn gặp chồng cô ở đây, lấy cô làm con tim, mục
đích thực sự của hắn khó bề đoán được.
- Ông cũng lật mặt nhanh
thật, vừa hôm qua còn nói tôi không ra gì vậy mà giờ lại bảo mình bị Mặc Đông Viễn ép. Luật sư Lâm, ông tưởng tôi là con nít nói nào nghe đó
sao?
Cô vừa gỡ sợi dây vừa quay sang nhìn lão khó hiểu cất lời, ông ta nghe vậy thì chỉ cười xòa cho qua chuyện.
- Tôi biết thể nào cũng không tin lời tôi nói nhưng đó là sự thật. Nếu
không, sao tôi lại thả cô ra khi chưa có sự cho phép của hắn làm gì chứ.