Chiều hôm sau, chúng ta nghe tin do chính nhà vua công bố “vợ chồng Tiên Tử
đã thành tiên bay về trời, căn nhà đang ở cũng được 2 vị ấy dùng phép
mang theo”. Lại thêm 1 tuần, rồi 1 tuần trôi qua, không có tin tức về vợ chồng Tiên Tử, cha ta bảo “không có tin gì tức là tin tốt. Bây giờ chỉ
trông cậy vào mệnh trời sắp đặt”.
Cuộc sống của chúng ta lại trở về bình thường, không một ai nhắc đến chuyện
vợ chồng Tiên Tử nữa. Nhưng đời ai biết đâu chữ ngờ. Một ngày nọ, ta
đang dẫn quân ra bờ biển huấn luyện thì bị gọi trở về nhà, vào tới bên
trong ta lập tức bị 2 tên lính khóa tay, trói lại. Lúc này ta mới nhận
ra, cha ta, mẹ ta, anh cả, anh hai đều bị trói giống ta, phía sân sau là một loạt người trong tộc lẫn kẻ hầu người ở quỳ rạp trên mặt đất. Kẻ ra tay chính là Triệu tướng. Ông ta ung dung ngồi trên ghế, phất tay ra
hiệu cho đám lính đem 5 người nhà chúng ta vào trong phòng, sau đó lại
để cho đám lính lui ra, lúc này mới ngả bài: “Hùng Thạch ơi là Hùng
Thạch, ngươi suốt ngày đối đầu ta, từng việc từng việc ta đều ghi nhớ,
chỉ chờ đến ngày hôm nay để đích thân ra tay xử lí ngươi. Không ngờ đến
phải không? Haha... Ngươi có biết tại sao ngươi bị bắt không?”
Cha ta kẽ hừ 1 tiếng, không nói gì. Hắn bèn nói tiếp. “Là tội phản quốc,
phản quốc đấy. Trận chiến lần trước, Âu Việt thua to, nhưng tên tộc
trưởng vua nước Âu Việt lại trốn thoát. Tình cờ, ngươi là 1 trong 3 đại
tướng chỉ huy quân, cũng tình cờ ngươi và Cao Lỗ lúc xưa cũng có quan hệ không cạn. Nay Cao Lỗ đã trốn đến Âu Việt Quốc, thành quân sư, tay sai
đắc lực cho Thục Phán. Nên rõ ràng Cao Lỗ là kẻ đã cứu giúp vua Thục. Ta chỉ cần thêm 1 chút gia vị, kể 1 chút về quan hệ của 2 ngươi, khiến cho vua nảy sinh nghi ngờ, rồi mượn luôn chuyện Tiên Dung công chúa, lúc
trước thê tử ngươi từng qua lại với 2 vợ chồng công chúa. Ta kiếm thêm
vài kẻ làm nhân chứng nữa. Ngươi xem, đây là kết quả”.
“Đê tiện”, “bỉ ổi”, “hèn hạ”, “khốn nạn”. 4 cha con chúng ta không hẹn mà cùng mắng gã họ Triệu kia.
“Hahaaa....” hắn cất tiếng cười lớn. Còn 1 bất ngờ nữa, nhưng chờ tới khi hành quyết ta sẽ nói với các ngươi. Nói đoạn hắn gọi lính áp giải chúng ta ra
ngoài sân trước. Ở đây hắn cầm thánh chỉ dõng dạc tuyên đọc: “Phụng
thiên thừa vận, Hùng Vương thứ 18 chiếu viết, Hùng gia chi 72, đời thứ
123 tộc trưởng Hùng Thạch Công cấu kết với quân Âu Lạc, trong chiến trận lén lút thả vua nước địch trốn thoát, âm mưu phản quốc, khiến lòng
người căm hận, nay đã tra xét ra, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Ta ban
lệnh xử 5 người nhà Hùng Thạch Công ngũ mã phanh thây. Những người khác
trong tộc nam trên 15 tuổi xử trảm, nữ nhân cùng nam nhân dưới 15 tuổi
đầy đi quan ải làm phục dịch, tước bỏ họ Hùng, vĩnh viễn không được trở
về.”
Chiếu vừa đọc xong, toàn
gia tộc chết lặng, 1 lát sau tiếng kêu khóc vang trời, gã Tướng họ Triệu cho người chém đầu thân tộc của ta trước. Bắt chúng ta tận mắt chứng
kiến cảnh đầu rơi máu chảy, nữ quyến và trẻ nhỏ la hét thất thanh, nhiều người đã ngất lịm vì không chịu nổi cảnh hãi hùng này.
Sau cùng mới đến lượt 1 nhà 5
người chúng ta. Bắt đầu từ cha ta, 5 tên lính ngồi trên 5 con ngựa khỏe
mạnh, mỗi con ngựa ấy được buộc 2 sợi dây thừng to bản vào phần vòng cổ, kéo sang 2 bên dọc theo thân xuống dưới, 2 đuôi dây lại được buộc vào 1 thanh gỗ to bản, sau đó mới đến đoạn dây thừng buộc vào chính giữa khúc gỗ rồi buộc tiếp vào tứ chi và cổ người bị hành hình.
Để chắc chắn chúng ta không thể phản kháng, tên Triệu tướng ra lệnh cho
quân lính đánh chúng ta mấy chục gậy mới yên tâm cởi trói quanh người để tiến hành xử tử ngũ mã phanh thây. Cha ta bị buộc dây thừng xong, hắn
ra lệnh, 5 tên lính thúc ngựa 5 hướng, tiếng ngựa hí vang trời, cha ra
thét lên đầy phẫn nộ, mắt kiên cường mà trừng gã họ Triệu, sau 1 lượt
kéo, vẫn chưa thể tháo rời thân cha ta, hắn cho người tiếp tục đợt thứ
2, thứ 3, sang đợt thứ 4, thứ 5, toàn bộ tứ chi và cổ của cha ta mới đứt ra, ta run lên từng đợt khi chứng kiến cảnh ghê rợn ấy, lúc này ta mới
hiểu, gã tướng họ Triệu kia là đã cố tình chơi đùa cha ta, hắn không để
ông chết ngay lập tức mà khiến ông chịu nỗi đau thấu trời, từng chút
từng chút 1 rã nát cơ thể, từ ý chí đến cơ bắp, sau cùng là gân cốt bên
trong.
Gã họ Triệu lúc này vội vàng chạy đến chỗ cái đầu của cha ta, hắn ghé vào tai cha ta nói gì đó rồi mới trở lại ghế ngồi.
Khi đã yên vị, hắn quay qua nhìn chúng ta, “sao nào, các ngươi có cảm giác
thế nào khi chứng kiến cảnh người nhà bị chém, chồng, cha mình bị ngũ mã phanh thây. Ấn tượng sâu đậm phải không. Hahaaaa... các ngươi nhìn ta
với ánh mắt căm phẫn như thế, thật thú vị. Nhìn đi, nhìn nữa đi, nhìn để thấy được các ngươi vô dụng, bất lực đến nhường nào, người thân các
ngươi chết, các ngươi không thể làm gì, càng không thể trả thù, giờ lại
đến lượt các ngươi, cũng sẽ như hắn”. Nói rồi gã chỉ tay về phía xác cha ta đã được đám lính thu thập ném sang 1 bên.