Lúc này bệnh viện đã là hai giờ chiều, nắng không còn gay gắt như mười hai giờ trưa.
Phong Tử An đã thay đồ khác, anh chuẩn bị rời đi đến địa điểm mà bọn bắt cóc
đã hẹn, vết đâm sau lưng do Khương Nhĩ đâm đúng quá nặng, nhưng vì con
gái còn chưa tìm thấy, anh quyết định phải mang bé con về cho Dương Tinh Vũ.
Anh hứa với cô rằng sẽ bảo vệ cô và con gái họ, nhưng cuối cùng anh vẫn là không làm trọn vẹn.
“Tử An, anh định làm gì?” Dương Tinh Vũ vội nắm tay anh ngăn lại, “Anh không được đi, nếu đi thì em với anh cùng đi.”
Phong Tử An hai tay ôm Dương Tinh Vũ, nhịn đau nói: “Tinh Vũ, nghe lời anh,
một mình anh an toàn hơn nhiều, với cả, anh sẽ âm thầm điều người của
anh đi cùng. Nhất định sẽ mang con gái chúng ta trở về nguyên vẹn.”
“Nhưng mà anh…” Dương Tinh Vũ còn muốn nói lại bị Phong Tử An khoá môi lại, bị hôn bất ngờ Dương Tinh Vũ giãy dụa muốn thoát khỏi anh, nhưng Phong Tử
An lại ôm mạnh mẽ cô vào lòng, hôn thật sâu, sau đó dùng tay một quyền
đánh ngất sau gáy cô, lập tức cả người Dương Tinh Vũ rơi vào hôn mê.
Phong Tử An ôm ngang cô lên, đặt lên giường, đắp mền lại cho cô, anh thì
thầm, “Xin lỗi em, anh không muốn em gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Chờ anh mang con gái về.”
Dứt lời, Phong Tử An điểm nhẹ một cái hôn lên trán Dương Tinh Vũ, sau đó lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Phía bên ngoài Lưu Nguyệt và Hàn Phi vẫn còn ở đấy, Phong Tử An nói: “Hai
người trông Tinh Vũ giúp tôi, đừng để cô ấy chạy loạn.”
Hàn Phi
thấy Phong Tử An định đi, vội một tay cản lại, chiều cao của Hàn Phi so
với Phong Tử An vẫn thấp hơn một chút, anh nói: “Phong tổng, cậu đang bị thương, cứ vậy mà muốn vào chỗ chết?”
Phong Tử An gạt tay Hàn Phi, “Vết thương nhỏ nhặt mà thôi, so với an toàn của con gái tôi thì tính là gì.”
“Còn rất nhiều cách mà.” Lưu Nguyệt cũng mạnh dạn khuyên can.
“Đúng vậy, cậu đi như vậy, may rủi không lường trước được, còn có cách khác.” Hàn Phi cố chắn trước người Phong Tử An.
Phong Tử An bất giác cười nhẹ, nhìn Hàn Phi và Lưu Nguyệt, anh nói: “Tinh Vũ
đúng là không có nhìn nhầm hai người, ý tốt của hai người, Phong Tử An
tôi nhận, nhưng mà với một sự việc đã xảy ra, tôi chưa bao giờ đưa ra
nhiều lựa chọn với nhiều lần.”
Nói đoạn anh tránh sang bên kia Hàn Phi, rảo bước đi nhanh qua cửa khu hồi sức, lúc bước qua cửa lớn, Phong Tử An bỗng dừng lại, nói với Hàn Phi và Lưu Nguyệt, “Nhất định phải
trông coi cô ấy cẩn thận, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi hỏi tội hai
người.”
Bóng dáng của Phong Tử An liền mất hút sau cửa lớn. Hàn
Phi và Lưu Nguyệt nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu, quay vào bên trong với
Dương Tinh Vũ.
Hàn Phi dặn dò Lưu Nguyệt, “Anh phải về công ty một chuyến, chỗ này giao cho em. Khi nào Tinh Vũ tỉnh lại, thì gọi cho anh. Anh đến đón hai người về biệt thự.”
Lưu Nguyệt gật đầu, Hàn Phi liền xoa mái tóc cô một cái, cười rồi đi khỏi phòng bệnh.
Lưu Nguyệt thở ra một hơi, liếc nhìn Dương Tinh Vũ đang hôn mê, liền nghĩ
cái tên Phong Tử An đúng là cứng đầu, lại còn bá đạo ngang ngược.
Nhờ người khác trông coi người yêu của anh ta mà chẳng khác gì ra lệnh, còn hỏi tội nữa kia, đúng kì quặc, chẳng hiểu sao Tinh Vũ nhà họ lại nhìn
trúng tên cá mập mặt lạnh đó.
Phong Tử An lúc này đã ra khỏi bệnh
viện, anh lấy điện thoại ra, gọi vào cái số điện thoại khi nãy, nhưng
không nghĩ đến vậy mà lại thuê bao.
Trên taxi, tâm tình của Phong
Tử An khá nôn nóng, anh lần này tự mình rời khỏi bệnh viện mà không được Dương Tinh Vũ chấp nhận, lần này chắc chắn cô sẽ giận anh, nhưng biết
làm sao, từ cái lần trước khi anh cùng cô và con gái đến nhà hàng ăn
cơm, bị tập kích một lần, khi đó anh suýt nữa mất cả cái mạng, hiện tại
suy tính từ chuyện lần đó đến nay chưa đầy bao nhiêu tháng, lại xảy ra
vụ bắt cóc lần này, là nhắm vào anh hay là lại nhắm vào Tinh Vũ?
Còn cả vụ ám sát sáng nay tại bữa tiệc!
Phong Tử An chợt nghĩ ra, nguy rồi!
“Bác tài, quay xe lại giúp tôi.” Phong Tử An lớn tiếng.
Tài xế giật mình, “Hả, cậu trai à, đây là đường cao tốc rồi, cậu
muốn tôi quay đầu xe cũng phải hết đường cao tốc mới quay đầu xe được.”
Phong Tử An thầm mắng, “Khốn kiếp.”
Nếu anh đi rồi, vậy chẳng phải Dương Tinh Vũ chỉ có một mình thôi sao?
Khương Nhĩ hôm nay tự mình tới, rõ ràng là nhằm vào Tinh Vũ, nhưng mà…
Phong Tử An bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Tinh Vũ à, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì đấy!
Rất nhanh đã hết đường cao tốc, tài xế quay đầu xe vòng ngược lại theo
hướng Phong Tử An yêu cầu. Phải mất mười lăm phút mới có thể trở lại
bệnh viện.
Phong Tử An lập tức gọi điện cho Hàn Phi, cũng may là
vài hôm trước Hàn Phi chủ động xin số liên lạc của anh, vì bọn họ hợp
tác làm ăn nên cần phải có liên hệ.
“Phong tổng, là tôi đây.” Giọng Hàn Phi vang lên, còn có tiếng ù ù của gió vang lên.
Phong Tử An khẽ cau mày, “Hàn Phi, anh đang ở đâu, tôi nghe có tiếng gió.”
“Tôi đang tới công ty.” Hàn Phi bên kia đáp.
“Còn Dương Tinh Vũ đâu? Cả vợ anh nữa?” Phong Tử An bỗng gầm lên.
Hàn Phi bên kia hơi chột dạ, “Tôi dặn Lưu Nguyệt ở lại trông Tinh Vũ rồi, một lát tôi mới quay lại đón bọn họ.”
Phong Tử An tức giận, “Anh rời khỏi đó lâu chưa, mau quay lại ngay, hai người họ gặp nguy rồi.”
Hàn Phi bên kia khó hiểu, “Gặp nguy gì, tôi chỉ vừa đi khỏi bệnh viện một quãng thôi.”
“Quay lại ngay đi, chúng ta trúng kế rồi.” Phong Tử An gầm lên trong điện thoại. Hai mắt nổi lên tia sát khí hiếm thấy.
Khốn kiếp, khốn kiếp, lại dám chơi kế điệu hổ ly sơn với mình, Phong Tử An
tức giận đùng đùng, được lắm, bọn người kia tốt nhất đừng để anh bắt
được…
Nếu không, anh xe đem bọn chúng tặng cho họ Kỷ kia làm mồi săn cho cá sấu.
Tài xế lái xe phía trước khiếp vía, vì cái sự thịnh nộ của Phong Tử An phát tiết vào cái điện thoại kia.
Ông không dám quay đầu lại nhìn Phong Tử An, chỉ mong đoạn đường ngắn lại
một chút để ông thoát khỏi cái không khí áp suất tụt về âm độ này.
Ông trời ạ!
Trời mua thu ở Ninh Thành cũng đâu có lạnh bằng không khí trong ghế sau của xe ông lúc này…