Một chiếc ô tô 16 chỗ vừa dừng lại trên bãi đất trống bỏ hoang. Cây cối
xung quanh cao rợp bóng, che đi mất cái ánh mặt trời chói trang ban
trưa.
Không một bóng người lai vãng ở nơi này.
Chỉ có một nhóm người từ trên ô tô kia mở cửa xe đi xuống, rồi bước nhanh vào khu nhà hoang.
Cái nhóm người này có tới hơn mười người. Người đàn ông dẫn đầu chính là Kỷ Thiên, một đại ca của xã hội đen thuộc giới hắc đạo.
Phía sau anh ta còn có hơn mười người, hai tên đi phía sau là một trong hai thân tín của anh ta.
Người đàn ông vừa gọi cho Phong Tử An là một tên đàn em dưới trướng của Kỷ
Thiên. Kỷ Thiên hoàn toàn không biết hai đứa nhỏ mà Lương Định muốn anh
ta bắt đi chính là con gái và cháu trai của Phong Tử An. Càng không biết Phong Tử An là người thế nào, chỉ biết người nọ rất có tiền. Vậy nên
anh ta chỉ qua loa mà giao việc cho hai tên đàn em làm.
Kết quả, tên đàn em kia vì thiếu tiền, bần cùng sinh đạo tặc, đòi một trăm triệu, đúng là lòng tham khó lường.
Kỷ Thiên cũng không quan tâm, làm cho xong chuyện, anh ta liền chẳng nợ
nần ai, anh ta trước giờ không muốn mắc nợ ai hết. Giúp Lương Định cũng
là do hắn ta có ơn, xong vụ này, Kỷ Thiên cũng chẳng cần nán lại quá lâu ở Ninh Thành. Nên cũng mặc kệ bọn đàn em làm loạn, đừng quá đáng là
được.
Trong cái nhà bỏ hoang, Kỷ Thiên ngồi trên ghế tựa đã cũ,
hai tên đàn em bao gồm cả một tên khi nãy điện thoại cho Phong Tử An
cũng có mặt.
“Anh Thiên, em gọi điện rồi, không biết thằng chó đó có đến không?” Tên đàn em gọi điện khi nãy cho Phong Tử An lên tiếng,
bộ dạng bao cung kính với người đàn ông đang ngồi trên ghế tựa, khuôn
mặt của Kỷ Thiên rất tuấn tú, nhưng đổi lại, anh ta bị một vết sẹo dài
từ trán rọc thẳng xuống mắt phải, nhìn có chút ghê rợn.
Cái vẻ tuấn tú cũng vì vậy mà trở nên có chút quái dị.
“Mày làm sao đó thì làm, lấy được tiền rồi thì cút nhanh đi, đừng để tao lại đi dọn dẹp mấy cái của nợ cho mày.” Kỷ Thiên châm điếu thuốc, hít vào
một hơi, có chút suy nghĩ về cái tên Phong Tử An mà khi nãy đàn em hắn
nói qua.
Bọn nó nói với anh ta nhà tên Phong Tử An nọ rất giàu,
con mẹ nó tiền của tên họ Phong đó nhiều đến mức có thể quấn quanh một
vòng trái đất cũng nên.
Giàu thế cơ à? Kỷ Thiên càng nghĩ càng cảm thấy hiếu kỳ, thật muốn nhìn mặt họ Phong kia một lần xem sao. Anh ta
cũng có một người bạn, người bạn kia nói giàu nhất đất Ninh Thành thì
chẳng phải ngoa tí nào, không ngờ ở Ninh Thành vẫn còn có người giàu hơn cả người bạn đó của anh ta.
Nghĩ nghĩ, bỗng Kỷ Thiên nói với tên đàn em kia: “Mày đòi họ Phong kia bao nhiêu tiền?”
“Một trăm triệu anh.” Tên đàn em kia thành thật nói, hắn đương nhiên biết nói dối Kỷ Thiên, hậu quả sẽ ra sao?
Ở chỗ Kỷ Thiên, đứa nào hỗn hào không biết điều, liền bị làm mồi cho cá
sấu săn, Kỷ Thiên thích xem bọn đàn em bị cá xấu quần, bao vui.
Đúng là thú vui biến thái!
“Tăng thêm giá đi, để tao xem họ Phong kia giàu tới mức nào?” Kỷ Thiên nói
rồi lại rít một hơi thuốc lá, thổi ra cái làn khói, nhếch mép cười âm
hiểm.
“Bao nhiêu nữa anh?” Tên kia gãi gãi đầu hỏi.
Bép một cái, tên bạn của hắn đập đầu hắn, “Mày còn không hiểu tính anh Thiên à, con mẹ nó tăng lên gấp năm lần ấy.”
“Hả?” Tên đàn em mặt hơi biến sắc, “Năm trăm triệu luôn hả?” Hắn hơi rối,
“Anh Thiên, khi nãy em gọi điện cho họ Phong kia, hắn chỉ có hỏi em là
ai, cũng không có nói là sẽ đến hay không?”
Hắn nghĩ nghĩ mới nói tiếp, “Có khi nào chúng ta bắt nhầm đối tượng không?”
“Sao có thể nhầm. Mày không thấy thằng vệ sĩ đi với hai tên nhóc con kia gọi bọn nó là cậu chủ nhỏ cô chủ nhỏ à?” Tên bạn hắn có chút ghét bỏ nói.
“Được rồi, tụi mày bớt mồm cho tao, như mấy con đàn bà tranh chồng vậy. Nó
nói năm trăm thì năm trăm, mày gọi lại lần nữa đi.” Kỷ Thiên nói.
Tên đàn em kia chỉ có thể nghe rồi làm theo, hắn không nghĩ đến đại ca hắn
lại như vậy, một trăm đã là rất nhiều rồi, này còn dám tăng lên năm
trăm, bọn họ lần này mới đến Ninh Thành, chơi lớn ghê.
Nhưng hắn chỉ có thể nghe lệnh, hắn không muốn biến mình thành cái đồ vật để Kỷ Thiên chơi.
Kỷ Thiên ngồi ở ghế tiếp tục hút thuốc, anh ta có rất nhiều thời gian. Dù
sao cũng là trò chơi, giống như trốn tìm vậy, tìm mãi không ra, vậy mới
vui chứ.
Tiền đối với Kỷ Thiên cũng không là gì, anh ta chính là muốn biết Phong Tử An kia thật sự nhiều tiền đến đâu thôi.
Năm trăm triệu cũng chẳng tính là nhiều nhỉ, nếu là đối với một tay lắm tiền.
Đằng nào cũng làm, nếu đã làm thì làm cho ra trò vậy.
Chơi vậy mới vui.
Mà cùng lúc này ở ngoài xe, ở băng ghế sau cùng, Bạch Hiên bị chụp thuốc
mê quá mạnh nên hôn mê chưa tỉnh, hai đứa bé cũng bị chụp thuốc, nhưng
lượng thuốc hơi ít nên dần tỉnh lại.
Cậu nhóc Tử Khang hé hai con
mắt, nhìn đến cái không gian chứa bọn họ, cả ba chú cháu đều bị nhốt
trên băng ghế xe phía sau, tay đều bị trói hết cả ra phía sau, khó mà cử động.
“Anh Tử Khang, anh Tử Khang.” Cô bé Thiên Thiên cũng vừa tỉnh, cựa quậy cái thân hình trắng sữa mũm mĩm, “Em sợ, tay bị đau.”
Tử Khang dùng cái đôi chân cũng bị trói lại, vì cậu nhóc và Bạch Hiên đều
rất có khả năng chạy trốn cao, nên bọn người Kỷ Thiên liền trói cả chân
của hai người lại, còn Thiên Thiên chỉ có bị trói hai tay. Cậu nhóc
nhoài người tới nằm sát cạnh cô bé, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, anh ở đây với em, cậu nhất định tới cứu chúng ta, chúng ta phải tin tưởng ba của
em.”
Thiên Thiên ầng ậng nước trong đôi mắt tròn to. Ra sức gật
đầu, cố gắng không khóc ra tiếng. Cô bé tin tưởng cha mình rất nhanh sẽ
đến cứu ba người họ.