Sau khi rước hai con trở về, Thư Kỳ đưa cả hai ra công viên cho hai bé chơi đùa một lát, cô cùng muốn hít thở không khí sau một ngày làm việc mệt
mỏi.
" Tưởng ai, hoá ra là cô cháu gái nhục nhã của tôi."
Một người phụ nữ trung niên chắc cũng tầm 50 tuổi đi đến gần, giọng bà ta
chua ngoa, cái chất giọng có phần hơi sân si, hơi phỉ báng, bà ta là
Tống Giả Kim là cô ruột của Thư Kỳ, từ ngày cha mẹ mất cô chỉ có thể bám víu vào người phụ nữ này nhưng bà ta rất độc ác thường xuyên ăn hiếp cô bắt cô làm nhiều việc nặng nhọc, năm cô 20 tuổi, cô đã dùng số tiền ít
ỏi mà bản thân có để thuê một căm nhà, thực hiện ước mơ khoa học của
mình.
Vì chuyện này mà mối quan hệ của cô và bà ta ngày một tồi tệ vì năm đó bà
ta đang muốn gả cô cho một ông bạn của bà ta, ông ta đã già vừa li hôn
vợ, nếu cô cưới lão thì bà ta sẽ có một khoảng tiền hậu hĩnh.
Chỉ vì sự rời đi của cô mà bà ta mất đi khoảng tiền đó, còn thường bị ông ta hạch hoẹ.
Vài năm sau khi biết cô đang mang thai, bà ta chẳng những không giúp mà
nhiều lần còn buông lời cay độc khiến khoảng thời gian đó cô vô cùng mệt mỏi.
" Con chào cô."
Dù không muốn nhưng Thư Kỳ vẫn nên đứng dậy chào một tiếng cho phải phép,
cô thừa biết lí do tại sao bà ta đến đây, lại muốn chửi cho sướng miệng
đây mà, thôi thì dù sao ngày xưa bà ta cũng từng nuôi cô, một ngày cũng
là ơn, Thư Kỳ vẫn nhịn trước những lời nói cay nghiệt kia, nếu cô chống
trả chỉ sợ bà sẽ làm tổn hại đến tâm lí của hai con.
" Không dám, tưởng cô thế nào bây giờ vẫn sống trong căn chung cư rách
nát này hả? Đúng là ngu ngốc, nếu nghe lời tôi bây giờ có khi đã sướng
cái thân, đâu phải khổ cực mang hai cục nợ đời."
Tống Giả Kim không tiếc lời cay nghiệt, bà ta chửi vô cùng trôi chảy cứ như
đã soạn sẵn chỉ cần gặp cô là sẽ bung ra vậy, nhìn hai đứa nhóc đang vui đùa ở xa làm tâm trạng bà thêm phần tức giận.
" Con nghĩ cô hơi quá lời rồi, nếu cô chửi con, con xin nghe nhưng con
mong cô không đụng vào hai đứa con của con, chúng còn nhỏ chưa ...."
Thư Kỳ chưa nói hết câu thì âm thanh chát vang lên mạnh mẽ, cô hiểu, rất
hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bà ta vừa vung tay tát người, tính cách bà ta trước giờ là thế, chỉ cần không hài lòng liền đánh người nhưng cô không nhịn được bà ta vừa xúc phạm con cô sao cô có thể đứng yên mà nghe
được, nếu là xúc phạm cô thì cô vẫn sẵn sàng đứng đấy nghe bà ta nói
nhưng với con thì không, cô sẽ không nhịn bất cứ ai.
Nhưng điều cô quan tâm nhất là tại sao cô lại không thấy đau, âm thanh đó rõ
là rất to không thể cô nghe nhầm được, Thư Kỳ từ từ mở mắt, hình ảnh
phía trước khiến cô vô cùng kinh ngạc, là một người đàn ông đang che
chắn cho cô và chính người đó đã chịu hết cái tát ấy, người đó không ai
khác là Kai.
Hôm nay anh tan làm, đang trên xe đi về cùng Hanna và Rum thì nghe Hanna nói lớn.
" Dừng xe."
Hanna đang ngồi ngắm cảnh qua cửa sổ thì nhìn thấy Tống Giả Kim đàn từ từ đi
về phía Thư Kỳ, cô từng nhiều lần chửi nhau với bà ta nên dù chỉ nhìn
bóng lưng cô vẫn nhận ra.
Cái mụ già không nên nết ấy cứ thỉnh thoảng lại đến tìm Thư Kỳ, chẳng có
lần nào là tốt đẹp cả, toàn là muốn mắng chửi cô thôi, có đôi lần gặp
trúng Hanna, cô nàng khó ở này như vớ phải kẻ trút bầu tâm sự, chửi bà
ta không ra cái gì, kể ra bây giờ bà ta cũng khá sợ Hanna, cô chửi hay
như hát, rành mạch trôi chảy không thua kém bà ta.
Hanna chỉ tay về phía mụ già ấy, kể sơ mọi việc, những việc này lúc còn ở
nước ngoài Rum cũng từng kể cho anh nhưng không ngờ hôm nay anh lại
chứng kiến được.
Kai đi xuống xe, bước chân nhanh chóng đi về phía hai người họ, Hanna và
Rum cũng chẳng muốn nhìn thấy bản mặt của bà ta nên lái xe vào hầm và
lên nhà.
Kai vừa đi đến thì thấy bà ta đưa tay lên định tát Thư Kỳ, anh cũng chẳng
nghĩ nhiều liền đi đến đỡ cái tát kia dùm cô, mặc dù là đàn ông sức dài
vai rộng nhưng anh còn cảm thấy bên má có chút ran rát chứ đừng nói nếu
Thư Kỳ hứng trọn cái tát này sẽ như nào.
" Mày là thằng nào mà xen vào chuyện của nhà tao?"
Tống Giả Kim nào thấy tội lỗi bà ta còn gào miệng lên mắng như thể bản thân vô tội vậy.
Thư Kỳ nhìn anh, càng nhìn gần càng thấy anh ấy rất quen như gặp ở đâu rồi
vậy, lúc này anh quay sang nhìn vào mắt Thư Kỳ ân cần hỏi:
" Cô không sao chứ?"
" K... Không."
Thư Kỳ có chút ngượng ngùng, anh đã đỡ cái tát kia cho cô rồi thử hỏi cô
còn làm sao nữa, nhìn vào một bên má, cô có thể thấy nó đang đỏ lên