Lãnh Bá Siêu khẽ đưa tay xoay cây bút bi trên
tay, khóe môi khẽ cong lên mà bật cười không ngớt. Trong đầu anh hiện ra hình ảnh lúc sáng sớm thức dậy đã phát hiện Vệ Ngữ Đồng nghiêng người
ôm chầm lấy mình mà ngủ ngon lành. Gương mặt cô áp sát vào lồng ngực
anh, thi thoảng cọ qua cọ lại khiến anh không dám cử động vì sợ cô thức
giấc. Anh khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc suôn mềm của người con gái, trong lòng không khỏi ao ước khoảnh khắc này trôi đi thật chậm.
Cạch...
Tiếng mở cửa mạnh của người từ ngoài bước vào ngay lập tức dập tan gương mặt
vốn mơ mộng của Lãnh Bá Siêu. Anh nhanh chóng lấy lại biểu cảm lạnh lùng mà nhìn người bên ngoài chậm rãi tiến vào, trên tay còn cầm theo một
hộp bánh mà đặt dứt khoát xuống bàn, gỏn gọn nói:
- "Tình cũ nhờ tôi đưa bánh cho anh."
Hàn Chấn Đông vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của người đối
diện. Quay trở lại khi nãy, Lạc An Tâm vì quá tức giận mà ném hộp bánh
về phía Hàn Chấn Đông, tức giận nói:
- "Được thôi. Tôi đi là được chứ gì. Nhờ anh chuyển chiếc bánh này đến cho Bá Siêu."
Dứt lời, cô xoay lưng hậm hực lên xe rời khỏi. Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông
đưa mắt nhìn xuống chiếc hộp. Bên trong chỉ đơn thuần là bánh kem dâu
nhỏ. Khóe môi anh lúc này khẽ cong, trầm giọng nói:
- "May mắn chiếc bánh không phải vị trà xanh."
Trở về thực tại, Lãnh Bá Siêu vẻ mặt trầm ngâm nhìn chằm chằm vào chiếc
bánh đang ở trên bàn. Suy nghĩ một lúc, anh giơ tay vẫy nhẹ, lạnh giọng
nói:
- "Tặng lại cho anh đấy. Tôi không ăn nó đâu."
Nghe
câu trả lời này khiến Hàn Chấn Đông vô cùng hài lòng liền cầm hộp bánh
lên, đi về phía thùng rác mà thẳng tay ném một cách không thương tiếc.
Chiếc bánh bên trong lúc này đã nát thành nhiều miếng nhỏ, Hàn Chấn Đông khẽ xoay lưng nhìn về người đang ngồi trên ghế. Biểu cảm Lãnh Bá Siêu
lúc này vô cùng bình thản khiến anh hài lòng mà vỗ tay không ngớt:
- "Tốt lắm. Thế mới xứng đáng là sếp của tôi. Dù là mối quan hệ yêu đương hay trong hôn nhân thì trong tim chỉ nên có một người."
Nghe
những lời này, Lãnh Bá Siêu có chút trầm ngâm mà gật nhẹ đầu, sau đó rút chiếc móc khóa từ bên trong túi ra mà ngắm nghía thật lâu.
Chiều đến, sau khi tan làm, Hàn Chấn Đông trên đường lái xe trở về nhà không
quên gọi điện cho dì Trương hỏi han tình hình của Quế Anh. Ngay lập tức, dì Trương lên tiếng đáp:
- "Tôi thấy cô ấy cả ngày mặc đầm
babydoll không thoải mái lắm. Chi bằng, cậu ghé cửa hàng mua thêm vài bộ đồ ngủ dễ mặc thêm cho cô ấy."
Hàn Chấn Đông gật gật đầu mà ghi
nhớ những gì căn dặn của dì Trương. Sau khi cúp máy, dì Trương vui vẻ
nhìn người ở cạnh thản nhiên đáp:
- "Dì đã dặn dò thiếu gia mua cho con vài bộ quần áo ngủ để tiện đi lại trong nhà."
Trung tâm thương mại...
Hàn Chấn Đông ghé ngang một cửa hàng chuyên bán đầy đủ các loại đồ ngủ dành cho nữ. Ngay khi vừa nhìn thấy anh, nữ nhân viên đã nhiệt tình đón
tiếp:
- "Chào anh. Anh đến đây muốn mua loại đồ ngủ nào ạ?"
Nhớ lời căn dặn của dì Trương, Hàn Chấn Đông dõng dạc nói:
- "À, tôi muốn mua loại đồ ngủ nào dễ mặc."
Nghe đến đây, nữ nhân viên khẽ đưa tay che miệng cười thầm, liền sau đó đi
vào trong mang ra một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng. Phần trước được
thiết kế là hai sợi dây lớn được thắt thành cái nơ che chắn hai bên
ngực. Chỉ cần kéo gỡ chiếc nơ ra thì toàn bộ sẽ rơi xuống.
- "Chiếc váy ngủ này hiện đang rất hot. Dễ mặc, rất thích hợp cho các cô gái trẻ."
- "Vậy sao? Được rồi, tôi lấy hai cái, một đen một trắng nhé."
Ngay khi nhận được đồ, Hàn Chấn Đông hí hửng lên xe ra về. Sau khi anh rời
đi, nữ nhân viên vừa thanh toán xong không nhịn được mà bật cười sau đó
ghé sát tai nữ đồng nghiệp bên cạnh to nhỏ:
- "Kinh nghiệm xương
máu đầy mình. Hầu hết những người đàn ông đến đây mua đồ cho người phụ
nữ của mình thường hay nói mua loại dễ mặc nhưng ngại nói ra là dễ cởi.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ấy thì chắc rằng tôi đã tư vấn chính xác loại váy ngủ đó."