Vệ Ngữ Đồng ngay lập tức định bước xuống giường liền bị cánh tay của
người phía sau ghì chặt lên cổ mà kéo cô trở lại đẩy mạnh xuống giường,
sau đó nằm đè lên người cô. Dáng người rộng lớn của Lãnh Bá Siêu dường
như che mất vóc dáng nhỏ bé của Vệ Ngữ Đồng. Liền lập tức, cô cố gắng
ngóc đầu lên nhưng bị cánh tay rộng lớn của anh chắn lại mà thở hổn hển
nói:
- "Người...người anh nặng quá. Tôi sắp chết tới nơi rồi."
Mặc cho cô than vãn, Lãnh Bá Siêu vẫn không chịu đứng lên mà dùng tạng
người cao lớn của mình đè người con gái nằm dưới, anh trầm giọng nói:
- "Cô chịu thua chưa? Nếu cô cứ bướng, tôi sẽ lấy thịt đè người đến khi nào cô tắt thở thì thôi."
Vệ Ngữ Đồng cảm thấy lồng ngực lúc này vô cùng khó thở vì bị người phía
trên đè lên mà ngoan ngoãn gật đầu liên tục. Khóe môi Lãnh Bá Siêu cong
nhẹ mà nằm sang một bên. Cả hai người nằm cạnh nhau không ngừng thở hổn
hển, sau đó quay mặt nhìn sang đối phương bật cười lớn.
Tối hôm đó, Vệ Ngữ Đồng đã ngủ say. Cô nghiêng người sang một bên còn Lãnh
Bá Siêu thì nằm thẳng người. Mãi một lúc sau, anh bỗng trở mình, sau đó
gác chân lên người nằm bên cạnh, bàn tay ôm chặt lấy eo người nằm cạnh
mà ngủ một cách ngon lành.
Lãnh thị...
Lạc An Tâm trên tay cầm một hộp bánh, vẻ mặt hớn hở lái xe đến tận công ty tìm Lãnh Bá
Siêu. Ngay khi cô vừa đặt chân đến đại sảnh, sắc mặt bỗng chốc sa sầm
xuống khi nhìn thấy người đang đứng vênh váo trước mắt. Người đàn ông
với chiếc áo thun cổ lọ màu trắng phối cùng chiếc áo khoác đen nhếch môi cười nhạt mà cao giọng chào hỏi:
- "Xin chào cô Lạc. Chúng ta có duyên quá nhỉ. Hôm nay cô đến đây là nhờ tôi giúp đỡ chuyện gì?"
Lạc An Tâm chưa kịp mở miệng trả lời thì người trước mặt đã lên tiếng nói tiếp:
- "Nếu cô muốn biết thêm nhiều kiến thức về pháp luật thì yên tâm. Tôi
sẵn sàng tư vấn hoàn toàn miễn phí cho cô. Đặc biệt là luật hôn nhân gia đình, chế độ một vợ một chồng sau khi kết hôn. Bởi vì tôi nghĩ cô đang
thực sự rất cần được phổ cập về bộ luật này."
Nghe đến đây, Lạc An Tâm không nhịn được nữa mà tức giận nói:
- "Này anh, tôi với anh chỉ mới gặp mặt nhau vài lần. Có cần nặng lời như thế không?"
Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông khẽ nghiêng đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào hộp bánh đang ở trong tay Lạc An Tâm mà cười nhạt đáp:
- "Tôi nặng lời với cô sao? Từ khi nào? Chẳng qua là tôi thân thiện đến
chào hỏi đối tác cũ của sếp mình mà thôi. À mà không, phải nói là người
tình cũ của sếp."
Hàn Chấn Đông ghé sát tai Lạc An Tâm mà nói
nhỏ, sau đó đứng cách ra xa cô một khoảng rồi đưa tay phủi phủi lên
người mình nhàn nhạt nói tiếp:
- "Bỗng nhiên cả người tôi có mùi gì đó bám vào. Ngửi không nhầm thì đó chính là mùi..trà...xanh."
- "Hàn Chấn Đông, anh quá đáng rồi đó. Có tin là tôi kiện anh tội xúc phạm danh dự người khác không?"
Lạc An Tâm không nhịn được nữa mà lớn tiếng mắng chửi. Tuy nhiên, vẻ mặt
Hàn Chấn Đông lại vô cùng bình thản. Anh khẽ bĩu môi tỏ vẻ nhàm chán,
sau đó gỏn gọn đáp trả:
- "Ơ hay, cô lấy bằng chứng gì để buộc tội tôi? Hay bản thân vốn là như thế cho nên khi nghe hai từ đó lại trở nên nhạy cảm?"
Nói rồi, anh tiến lại gần phía người đang đứng, mặt đối mặt nhìn cô, lạnh giọng nói:
- "Chẳng qua sáng nay tôi vừa uống capuchino vị trà xanh. Phải công nhận
vẻ bề ngoài của nó thực sự rất đẹp, bắt mắt. Tuy nhiên, khi uống một
ngụm vào thì rất đắng cho nên tôi đã phun ngược trở ra, vô tình bắn vào
áo. Bây giờ vẫn còn ngửi thấy. Mùi trà xanh quả thực bám rất lâu, cho
nên chắc tôi phải dùng nước xả để khử đi cái mùi khó chịu, hoặc là vứt
đi chiếc áo khoác này."