Dương Lạc đến xem quán bar của mình quản lý, đôi mắt đen láy của cô rơi
lên người đàn ông đang ngồi cạnh người phụ nữ khác, những người còn lại
cũng có những cô gái bên cạnh.
Lòng của cô trùng xuống, không có
tâm trạng chỉ lẳng lặng nhìn Bạc Lăng, nhìn rất lâu mới phát hiện ra anh cũng xoay qua nhìn mình, cô giật mình cúi mặt quay đi chỗ khác, lại vô
tình va vào người khác.
Ngẩn đầu lên liền nhìn thấy Louis người
bạn mà cô đã từng hợp tác chụp ảnh, anh ta vậy mà cũng đến đây giải
khuây sao? cô bắt đầu không quan tâm đến Bạc Lăng nữa mà xoay người lại
nói chuyện với Louis.
“ Cậu đến đây chơi à? ” Louis lên tiếng có chút bất ngờ.
Cô ái ngại mỉm cười khẽ gật đầu, Louis thấy vậy liền ngỏ ý muốn mời cô đi
uống vài ly, nhưng cô lại từ chối vì bảo có việc, người của Louis rất
tốt cho nên cũng không ép buộc cô.
Dương Lạc đi về phía nhà vệ
sinh, cô liên tục hất nước vào mặt để khiến bản thân tỉnh táo không lay
động, cô đứng trước gương cười nhạt, không biết bản thân có phải bị điên rồi không? lúc đầu không muốn người ta chịu trách nhiệm, bây giờ lại
muốn mang cả trái tim giao cho người ta.
“ Hất nhiều nước lên mặt như vậy không sợ ngộp chết sao? ” Bạc Lăng nắm lấy tay cô kéo ra bắt cô đứng đối diện anh.
Mi mắt cô khẽ động chớp chớp nhìn anh đầy khó hiểu, rút tay lại khỏi tay
của anh “ Đừng chạm vào em, anh chạm vào người khác rồi chạm vào
em....em rất ngại bẩn ” Dương Lạc vừa nói vừa xoay người lại rửa tay rồi bỏ đi.
Để lại Bạc Lăng tròn xoe mắt nhìn cô rời khỏi, anh không
hiểu ý của cô, có phải ghen rồi không? Dương Lạc ghen rồi sao? cô ghen
rồi có nghĩa là cô cũng có tình cảm với anh. Bước chân anh chóng đuổi
theo cô ra tới quầy bar, nhìn thấy cô cầm chay rượu uống hết ly này đến
ly khác liên tục như vô tri vô giác.
Anh
nhíu mày đi đến giật lấy ly rượu trên tay cô, lúc này đôi mắt của cô đã
phủ lên một tầng sương mỏng, có chút mơ hồ nhíu mày quay sang nhìn người giật lấy ly rượu của mình, vừa chạm mặt anh cô đã cười nhạt mặc kệ anh
cầm lấy ly của mình.
Cô trực tiếp cầm lấy chay rượu mà nốc, anh
trợn tròn mắt giật lấy luôn cả chai rượu tức giận mắng “ Mẹ kiếp, Tiểu
Lạc em bị điên sao? muốn chết lắm sao ”
Khoé môi cô nhếch lên đầy nhạt nhẽo, nhìn anh lời nói của cô lạnh lùng “ Sao? Bạc Thiếu không
phải rất bận sao, lại có thể ở đây quản tôi uống rượu? anh nói ngày nào
anh cũng bận mà, bận đến đây cùng mấy người phụ nữ khác sao, không muốn
gặp thì nói không muốn gặp, lý do biện minh nhiều như vậy làm gì ” dường như cô nói xong cũng không muốn nhìn thấy mặt người trước mặt, cô cẩn
thận đứng dậy trực tiếp để lại thẻ rồi loạng choạng đi ra ngoài.
Đôi mắt của anh nheo lại, Bạc Lăng đi đến nắm lấy tay kéo một cái rồi vác
cô lên vai của mình trước ánh mắt tò mò của nhiều người mà bỏ đi lên
tầng vip có phòng nghĩ của Lạc Vấn. Dương Lạc hốt hoảng đánh vào lưng
anh “ Chết tiệt! anh mau buông em ra ”.
“ Anh nói cho em biết,
anh phải từ bỏ em, anh tốt bụng cho em thời gian thích nghi, em lại đi
nói chuyện với người đàn ông khác trước mặt anh, em đúng là không biết
tự lượng sức mình ” Bạc Lăng đánh vào mông cô một cái, vừa bước đi vừa
mắng cô vì tức giận.
Dương Lạc cũng uất ức lên tiếng “ Em gọi
hỏi anh, anh nói anh bận, lại chạy đến đây uống rượu cùng người phụ nữ
khác, anh lấy cái gì mà trách móc em chứ ” đều là tại anh trước vậy mà
anh lại trách cô.
Bạc Lăng khoá trái cửa, anh ép cô dưới thân
mình trên giường “ Còn không phải tại em ghét bỏ anh, người phụ nữ kia
là do đám người kia gọi đến, anh còn không động vào cô ta cho dù một
ngón tay, em không nhìn rõ lại bảo anh bẩn ” anh vừa nói vừa áp môi mình lên môi cô mà hôn lấy.
Cô bật khóc dưới thân anh đầy nức nở,
khiến anh ngẩn đầu bật dậy nâng cô lên ngồi lên đùi mình, Bạc Lăng tay
giữ lấy eo cô, tay còn lại lau đi nước mắt cho cô, khoé môi mang ý cười
hôn lên má cô một cái.
“ Tiểu mít ướt, đợi anh tỉnh rượu sáng mai chúng ta đến cục dân chính ” Anh không ngừng dỗ dành cô gái bé nhỏ của
mình, ôm cô trong lòng, để cô tựa đầu vào vai.
Nghe đến đó cô ở
trong lòng liền lên tiếng thắc mắc “ Anh không đến Ireland hay Thành
Vatican để đăng ký kết hôn như mọi người à ” tại sao anh lại chọn đến
cục dân chính, chẳng lẽ anh không sợ cô đá anh sao.
Bạc Lăng
nghiên đầu hôn lên trán của cô một cái “ Bọn họ đăng ký kết hôn ở đó vì
họ có nguy cơ bị vợ đá, còn anh đăng ký kết hôn trong nước nếu như một
ngày em muốn ly hôn, anh cho em hết tất cả tài sản, tiền bạc còn anh sẽ
lấy mỗi em thôi ” tay anh vuốt vuốt lưng giúp cô dễ chịu.
“ Em
không ly hôn đâu, mẹ em nói nếu như em ly hôn thì nhất định cả đời sẽ
không lấy được chồng nữa, bà ấy nói truyền thống gia đình chỉ được một
vợ một chồng ” Dương Lạc lẩm bẩm kể chi anh nghe chuyện của mẹ cô đã
từng nói với cô.
Anh gật đầu “ ừmm, vậy anh làm chồng em là đúng rồi, cả đời này em không thoát được anh ”
Đợi đến lúc anh nói xong cô đã ngủ quên rồi, anh chậm rãi dịu dàng để cô
xuống giường cẩn thận đắp chăn lại cho cô, sau đó kéo cô ôm vào trong
lòng mình.
Kể từ khi gặp em, anh đã không còn qua lại bất kỳ
người phụ nữ nào, cũng không đi nhậu về muộn. Đời tư của anh ở quá khứ
có thể không trong sạch như người khác, nhưng anh chưa từng lừa em, ngày em đến chính là ánh nắng ban mai, là người kéo anh khỏi những tệ nạn
ngoài kia, là người khiến anh mang làm động lực đê cố gắng, từng giây
từng phút từng hành động dành cho em đều là thật lòng.
“ Dương
Lạc, anh yêu em nhất, yêu cả một đời người, kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn
nguyện gặp được em, muốn gặp em sớm hơn một chút để có thể yêu em nhiều
hơn bây giờ, anh gặp em trễ quá, thanh xuân của em vẫn không thể có hình bóng của anh ”....