Ngàn Năm Say

Chương 96: Phải chăng tìm kiếm Đông Quân, nên không chịu bỏ xác thân phàm trần?


trướctiếp

Dân chúng vẫn khốn cùng đau khổBậc vua cha bày cỗ quang vinhVũ Ninh ơi hỡi Vũ NinhTrách sao quân tướng vô tình soán ngôi.Cánh cổng sâu hun hút hiển hiện rõ trước mặt, từng mảng tối tăm như đang với ra bên ngoài, nuốt chửng từng chút một làn da của giai nhân. Trịnh Khinh Ái thoáng nheo mắt, phía cuối con đường, một ánh sáng ấm áp tỏa ra, hệt như đang mời gọi.

Chiêu hồn khúc vẫn đang vang, hệt như dẫn đường linh hồn về Miền Trăng khuất.

“Đây không phải con đường mà ngài được phép đi.”

Chợt, hai dáng hình mờ ảo xuất hiện trước mắt, chặn mất đường đi. Ngăn không cho nàng ta tiếp tục bước về trước.

“Không phải con đường ta nên đi?” Trịnh Khinh Ái hỏi lại, quay đầu về sau. Hai dáng hình khác, trông rực rỡ hơn đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, hệt như chờ đón nàng ta bước tới gần mình.”Ngài nên đi cùng Quỷ Thần.”

“Miền Trăng khuất không chào đón ngài.””Bỏ lại chấp niệm của ngài, đi cùng chúng tôi.””Trở thành thần của chúng tôi.”

“Thế gian này khốn khổ như vậy, những ký ức này khốn khổ như vậy.””Ngài đáng thương quá, ngài tội nghiệp làm sao.””Bỏ chúng đi. Bỏ tất cả đi.””Cõi Trăng cao sẽ bảo hộ ngài.””Cõi trăng cao sẽ đón chờ ngài.”Trịnh Khinh Ái nhìn vào quỷ thần, bước theo.

“Thiên nữ... làm ơn, chúng tôi rất cần cô.” Quỳnh An nhìn về phía làn khói đen đang nuốt chửng Bạch Vân, sau đó một lần nữa cúi đầu, thế nhưng thay vì một đôi mắt nhắm nghiền, thứ mà cô bắt gặp lại là chính mình của quá khứ.

“Thế còn bài luận thì mày tính làm sao? Ngày 23 là hạn nộp rồi đó.” Giọng nói bên tai ngày một phóng đại, Quỳnh An bất đắc dĩ phải vặn nhỏ âm lượng lại, cô lười biếng đáp.

“Tao làm xong từ ngày 12 rồi.”

“Ôi vãi hồn, giảng viên mới giao hồi ngày 10 mà. Mấy đứa họ kép Trần Nguyễn đỉnh thiệt, thằng Trần Nguyễn Duy Anh cũng sắp xong rồi, mà giờ mày đang làm cái gì đó?”

“Deadline freelancer, tao kiếm cơm thôi. Mà mày xàm quá vậy, họ kép thì liên quan gì?” Cô nói, ngón tay gõ đều đều lên bàn phím laptop.

“Mày định làm đến chết đó hả? Từ lúc thi đến giờ mày có nghỉ giờ nào chưa đấy?”

“Thôi bớt nói gở! Tao làm sao mà chết được?” Quỳnh An bật cười, cô nói thêm vài câu nữa với bạn mình rồi tắt máy hẳn, suốt cả thời gian đó, đôi mắt Quỳnh An chưa lần nào rời khỏi màn hình laptop.

Bất chợt, cơn đau ập đến, lồng ngực của cô như bị xoắn lại, ép chặt vào tim từng cơn, Quỳnh An ngã khỏi ghế, cánh tay như tê liệt, cô cố sức vươn mình đến gần tủ thuốc.

Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi...

Đột nhiên, ánh nhìn của cô bị cắt ngang, bàn tay Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng phủ lên, che đi viễn cảnh đáng sợ mà Quỳnh An đã từng trải qua. Xúc cảm lạnh lẽo chặn lại những giọt nước mắt ấm nóng chưa kịp tràn ra khóe mi, khiến cô như được cứu rỗi.

“Trần Nguyễn Quỳnh An, trẻ ngoan thì không nên nhìn bậy.”

Quỳnh An sững sờ, sự sợ hãi xen lẫn mừng rỡ kéo cô trở về với đêm hôm nọ, khi Bạch Vân nhắc thiên nữ không nên quá tin tưởng cô, trái lại với suy nghĩ của Quỳnh An rằng Trịnh Khinh Ái sẽ đồng tình với Bạch Vân, thì nàng ta lại đáp.

“Ta có bao giờ nhìn lầm người sao?”

Trịnh Khinh Ái chưa bao giờ nhìn lầm người, nàng ta biết rõ Quỳnh An là ai, từ đầu đã rõ.

Và khi bàn tay nọ rời khỏi ánh mắt của cô, dáng vẻ Trịnh Khinh Ái lại trở về như trước, không, còn rực rỡ hơn. Vết chu sa trên trán Trịnh Khinh Ái đỏ rực, trông qua hệt như một vết đâm, ngày ngày nhỏ từng giọt huyết dịch xuống mi mắt, biến thành những châu sa, thiêu đốt linh hồn của mọi bất kỳ kẻ nào dám nhìn vào đôi mắt của thánh thần.

Đôi mắt xám bạc của Trịnh Khinh Ái ngày càng trở nên rực sáng, đối ngược với sắc đỏ của vết chu sa. Trên trời cao, tiếng sét vọng xuống, rạch ngang bầu trời. Như để báo hiệu rằng có một vị thần vừa thức tỉnh.

Thiên nữ đứng dậy, đối diện với từng làn khói đen đang nuốt chửng lấy người mà nàng yêu, sắc ngọc biếc xanh trên Càn Khôn phiến giờ đây chuyển đỏ, Trịnh Khinh Ái xoè quạt, bất chợt, một tia sét từ trời cao đánh xuống, xé đôi tà khí đang bao bọc lấy Đọa Lạc Điêu Linh.

“Thất Tinh.” Nghe tiếng thiên nữ gọi, Thất Tinh hiểu ý lao về trước, nhanh như chớp cướp lấy Bạch Vân trở về.

Tiếng sét đánh làm cho đám môn đồ của Khiên Vũ môn tỉnh dậy, bọn họ hoảng sợ nhìn vào làn khói đen dữ tợn đang chực chờ cuốn lấy mình. Tà khí của Đoạ Lân bị sét đánh hư tổn, nay hắn muốn nuốt chửng lấy họ để bổ sung lại yêu lực cho mình, thế nhưng hành động còn chưa kịp thực hiện thì một tia sét khác lại đánh xuống.

Trịnh Khinh Ái đứng đối diện, sắc bạc trong đôi mắt như tỏa sáng. Đọa Lân giận dữ quay đầu, muốn đối diện với nàng ta, ai ngờ khi vừa chạm đến ánh nhìn của Trịnh Khinh Ái thì lại sợ sệt thu mình vào tà khí.

Thiên nữ đứng giữa đám người, kiếm và quạt ngọc song hành trên cả hai tay. Nàng chậm rãi thủ thế, dáng vững như núi cao, thân nhẹ tựa mây hồng.

“Càn khôn phiến, khởi vũ.”



“Học trò nhỏ, em bước sai rồi.” Trịnh Khinh Si hắng giọng. Nàng bước tới trước, chậm rãi chỉnh lại tư thế của học trò nhỏ. Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cổ tay mảnh khảnh bên dưới, thiếu nữ khẽ hít vào một hơi sâu. Bàn tay của Trịnh Khinh Si lướt qua eo học trò nhỏ, giữ lấy, uốn thẳng.

Thiếu nữ mím môi, tay giữ chặt kiếm, một bên lại siết lấy quạt. Quạt đây vẫn chưa phải Càn Khôn phiến, sư tôn bảo tâm nàng chưa đủ sạch, trực tiếp dùng đến Càn Khôn phiến sẽ nguy hiểm.

Học trò nhỏ thả lỏng cơ thể, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Khinh Si, tư thế của nàng dần trở nên ngay thẳng hơn. Hai chân bước nhanh về trước, theo 12 nguyên tố tái lập đất trời. Cứng rắn như kim, mềm mại tựa thuỷ, tĩnh lặng tức mộc, rực rỡ là hoả, âm thầm như thổ.

Nàng là nhân, nhân phá huỷ vạn vật, lại tái tạo vạn vật.

Chớp nhoáng tựa lôi, chói loá tức quang, âm u như ám, tinh khiết tựa băng, thanh mát như phong, bất động như nham.

Quạt giấy nhẹ nhàng xoay chuyển, ánh sáng trên kiếm cũng theo đó lay động, từng xác lá bạch dương bị nội lực cuốn bay lên. Mũi chân thiếu nữ vững trãi giẫm lên mặt đất, khiến từng vạt lá vàng giờ đây chỉ còn là mảnh vụn.

“Nhớ kỹ, tâm hợp ý, khí hợp lực. Càn Khôn kiếm vũ là điệu múa tế đất trời, Càn Khôn kiếm pháp là kiếm phổ của thần linh. Bản chất của nó là để bảo vệ, thế nên mới gọi là Địa pháp.” Trịnh Khinh Si kiên nhẫn nhắc lại. “Bản chất của Địa pháp là gì?”

Học trò nhỏ ngoan ngoãn nói ra những gì nàng đã được dạy.

“Bản chất của Địa pháp là kiên định, chắc chắn.”

Trịnh Khinh Si hài lòng mỉm cười, quạt ngọc trên tay khẽ xoay, trong vô thức, vị quân sư tài ba chậm rãi hình dung dáng hình của thiếu nữ trong tương lai.

Thiếu nữ là đại hoạ, hay chính Trịnh Khinh Si mới là đại hoạ đây?

“Đúng vậy, chỉ cần em thành tâm, thánh thần sẽ đáp lại lời gọi.”

Tiếng thiên nữ vừa vang lên, gần như tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt.

“Má đào đó nói gì? Càn khôn phiến? Chẳng lẽ là Càn Khôn kiếm vũ?” Một môn đồ của Khiên Vũ môn hoảng hốt.

“Càn Khôn kiếm vũ chẳng phải thuộc về quân sư thiên tài Trịnh Khinh Si sao? Nó đã thất truyền gần 400 năm rồi!”

Lam bên cạnh bắt ấn, tạo ra một vòng tròn bảo vệ môn đồ của Khiên Vũ môn. Càn Khôn kiếm vũ vốn được Trịnh Khinh Si tạo ra để bảo vệ kinh thành nhà Thiên, vốn nó không được dùng để tấn công. Nó là điệu múa tế thần, nó không thể dính máu.

Nó không được phép dính máu.

Trừ khi...

“Thiên luật.”

“Tay nâng cao hướng lời nguyện đến trời cao, hạ người xuống tỏ lòng thành với đất mẹ.”

“Vãn xuân.”

Lưỡi kiếm quét xuống, thiếu nữ vung lên quạt ngọc, từ xung quanh nàng xuất hiện từng cơn lốc hoa, chúng cuốn đi từng mảng lá vàng bên dưới mặt đất, cơn lốc lao thẳng về trước phá tan tảng huyền thiết được Trịnh Khinh Si bày ra.

Mục đích đạt được, vũ khúc thôi vang.

Thiếu nữ cúi chào vãn điệu.

Học trò nhỏ hơi rụt rè đặt quạt xuống. Lần này nàng đã được dùng Càn Khôn phiến, quạt ngọc vừa được đặt trên bàn chưa lâu đã lập tức quay trở về với Trịnh Khinh Si, khiến cho nàng có chút hụt hẫng.

“Sư tôn. Nếu... một ngày nào đó em phải dùng Càn Khôn kiếm vũ để giết người thì sao?”

Trịnh Khinh Si có chút ngạc nhiên nhướn lên một bên mày, nàng tiến lên phía trước, chậm rãi dùng quạt ngọc nâng lên cằm của học trò nhỏ. Hai mắt thiếu nữ tròn xoe, sắc đen bên trong tựa như một loại bảo thạch nào đó đã được mài dũa đủ nhiều, nó lấp lánh, rực rỡ, và dường như lúc nào cũng sẵn sàng rơi nước mắt.

“Đây là điều mà em lo lắng sao?” Sư tôn nhẹ giọng hỏi, bản chất Càn Khôn kiếm vũ chỉ có mỗi Địa pháp, trong Địa pháp có mười bốn thức, mỗi thức được đặt tên theo một tòa thành của Đại Ngư, và bản chất của nó chỉ có thể dùng để phòng thủ.

Nghe nàng hỏi, đôi mắt thiếu nữ thoáng chốc mở to, nhưng chỉ trong chốc lát, mi mắt lại rủ xuống, che khuất đi ánh nhìn của nàng.



“Bởi vì... em là đại hoạ. Sư tôn... em...”

“Em có thể.” Trịnh Khinh Si cắt ngang lời của học trò nhỏ, thiếu nữ ngẩng đầu lên, không tin được mà nhìn chằm chằm vào sư tôn của mình.

“Khi em muốn bảo vệ những thứ em yêu quý, thì hãy dùng đến nó.”

Dừng một chút, Trịnh Khinh Si chậm rãi nói thêm.

“Nếu là ta, vì để bảo vệ học trò nhỏ, ta cũng sẽ giết người.”

“Đông Vong.”

Quạt ngọc nâng lên cao, mũi kiếm quét xuống mặt đất, một điệu Đông Vong được vẽ ra dưới ánh nhìn của mọi kẻ xung quanh. Dưới ánh bình minh, Bát diện vô sắc kiếm tỏa ra hào quang rực rỡ, một cơn lốc chẳng biết từ đâu kéo đến, khiến tất cả mọi người xung quanh hoảng hốt tránh khỏi, thiên nữ bước nhanh về trước. Những cánh lá úa tàn vì tà khí nay bị cơn lốc thổi bay tán loạn, mũi chân khẽ nhún, cả cơ thể nàng lập tức đạp lên phiến lá bay, lao nhanh về trước.

Lam mở to mắt nhìn theo chuyển động của Trịnh Khinh Ái, cuối cùng chẳng biết vì lý do gì, hắn lại giận dữ gầm lên.

“Trịnh Khinh Ái! Sao ngươi dám làm ô uế Càn Khôn kiếm vũ?!”

Thiên nữ như thể không nghe thấy hắn nói gì, nàng xoay người trên không trung, mũi chân đạp lên một xác lá, cả cơ thể lần nữa lao nhanh về trước. Đọa Lạc Điêu Linh nhận ra nguy hiểm, lập tức muốn nấp mình vào tà khí, thế nhưng ngọn lốc kia nhanh như chớp quét đến, thổi tung tà khí của hắn. Cùng lúc, mũi kiếm của Trịnh Khinh Ái đâm về trước, khiến Đoạ Lân phải nâng tay lên để đỡ lấy.

Âm thanh xoè quạt bất chợt vang lên bên tay, hình vẽ sông núi xuất hiện ngay trước mặt hắn, mũi kiếm của Trịnh Khinh Ái đâm thẳng vào cổ Đoạ Lân, nhấn chặt hắn xuống đất. Đoạ Lân không thể để mình bị lép vế, hắn lập tức bắt lấy tay nàng, để tà khí của mình cắn nuốt lấy da thịt của Trịnh Khinh Ái, làm thiên nữ buộc phải tránh xa khỏi hắn.

Thế rồi, da thịt trên tay nàng ta dần lành lại với tốc độ cực kì nhanh, cuối cùng hoàn hảo như chưa hề bị thương.

“Ngươi... chẳng lẽ ngươi cũng là...”

“Ngươi thấy được không?” Trịnh Khinh Ái bất chợt hỏi, Đoạ Lân hoảng sợ ngẩng đầu lên, vô tình trông thấy bản thân hắn trong ánh mắt của nàng. Khoé môi thiên nữ bất chợt cong lên, hoàn mỹ.

“Ta thấy được rồi.”

Nàng nói, kiếm lại nâng lên, Đoạ Lân nhanh chóng lùi lại, hắn muốn khuếch đại tà khí của mình đến thành Vãn Xuân nhằm hút cạn sinh lực của những nhân loại ở đó, thế nhưng dù có cố cách mấy, tà khí lại ngày một yếu dần, đến nỗi không thể nào khống chế được. Lúc này, Đoạ Lạc Điêu Linh mới nhìn về phía ngọn tháp đã bị đánh sập tầng đầu.

Đúng như Vệ Mục Huyên nói, chỉ ngăn lại là không đủ, tòa tháp này cần phải được phá huỷ từ bên trong.

Đoạ Lân biết nếu cố gắng đánh trực diện với Trịnh Khinh Ái cũng vô dụng, hắn đang yếu dần, còn nữ nhân này lại là một con quái vật. Vì thế hắn buộc phải dùng kế hèn, mang tà khí tấn công đám người yếu ớt sau lưng nàng ta.

Bạch Mặc Tử trông thấy hành động của hắn, lập tức đứng ra chắn đòn. Hắn vung trường thương trên tay, mạnh mẽ đánh văng tà khí đến từ Đoạ Lạc Điêu Linh.

Quỳnh An cắn răng, cô nhanh chóng ngồi dậy, giúp đỡ Thất Tinh đỡ lấy Bạch Vân, đồng thời cũng rút ra linh kiếm, sẵn sàng đối chiến.

Nhưng ngược lại với sự xả thân của cô, yêu vương chỉ chậm rãi tạo ra một kết giới ngăn cách bản thân hắn với Quỳnh An, sau đó hệt như một người lính mà cầm chặt trường thương trên tay, sẵn sàng đối chiến.

“Sao ông không lao lên trước!” Quỳnh An đập tay vào thành kết giới.

“Ta đâu có điên?”

“Sống đừng có hèn hạ tới vậy chứ!”

Lúc này, Bạch Vân đang nằm trong vòng tay của Quỳnh An bỗng nhiên ho sặc sụa, khiến cô phải miễn cưỡng thu lại linh kiếm, vội vàng đỡ lấy nàng.

“Vân, tỉnh dậy! Vân, cô ổn không đó?”

Bạch Vân giống như không nghe được lời Quỳnh An nói, chỉ có mày ngài là nhíu chặt, trông vô cùng đau đớn. Lý Liên Anh tiến lên một chút, đồng thời giúp cho Quỳnh An giữ chặt Bạch Vân.

“Ta nghĩ là do tà khí ở đây quá nhiều, khiến cho nàng ta dần kiệt quệ. Nên bây giờ, điều tiên quyết là phải mang Bạch Vân rời xa chỗ này trước.”

Quỳnh An không có thời gian nghĩ quá nhiều, chỉ miễn cưỡng gật đầu, sau đó lập tức vác Bạch Vân lên lưng, dùng linh kiếm mang theo Bạch Vân là Lý Liên Anh xuống núi.

trướctiếp