Ngàn Năm Say

Chương 95: Càn khôn quạt ngọc phi thường, khiến cho thành vỡ quân vương kinh hùng


trướctiếp

Mang nợ cũ đi vùi sáu tấcUống cho say mơ giấc làm vươngThương thay hai chữ Vũ TườngHai năm xưng đế, hai phương anh hùng

Bóng dáng Bạch Vân biến mất khỏi tầm mắt, Thất Tinh cầm chặt đại kiếm trong tay. Bỗng nhiên một thứ sức mạnh quen thuộc tràn vào lồng ngực, quấn lấy đan điền. Thần thú thở ra một hơi, hắn nâng lên đại kiếm, chém ra một làn sóng linh lực.

Sức mạnh dữ dội lao đến trước, mạnh mẽ đến mức có thể chém đôi làn tà khí bao quanh Đọa Lạc Điêu Linh, khiến hắn bị đẩy lùi về sau.

Đọa Lân vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì từ bên trong làn tà khí mà hắn đã dùng để tóm lấy Bạch Mặc Tử bỗng nhiên vang lên tiếng cười to. Từ bên trong đám khói đen, một con hồ ly khổng lồ vươn mình dậy. Hai mắt nó tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, hàng trăm chiếc đuôi phía sau dựng thẳng đầy giận dữ.

Yêu vương cất tiếng gầm, âm thanh vang vọng cả cánh rừng xung quanh, khiến cho đám yêu thú vốn ẩn náu nơi đây sợ hãi bỏ chạy.

Rời khỏi Phong Thần động, sức mạnh thần thú của Thất Tinh và cả Bạch Mặc Tử rất nhanh được khôi phục. Trong vài giây phút, yêu vương cùng Thất Tinh đồng loạt nhìn đến Trịnh Khinh Ái đang nằm trong vòng tay của Lý Liên Anh, thế nhưng người kia như cũ bất động.

Trịnh Khinh Ái đã chết trước khi ra khỏi Phong Thần động. Việc nàng sống lại bây giờ là bất khả thi.

Vệ Mục Huyên lúc này ngồi dậy khỏi mặt đất, chiếc áo choàng đen đã bị rách hơn phân nửa, để lộ một làn da trắng bệch cùng những chiếc vòng bạc đeo quanh cổ tay. Nàng ta đưa tay vào túi của mình, không còn đủ bùa chú nữa. Vệ Mục Huyên cắn răng ngồi dậy, nàng cầm lấy những lá bùa còn sót lại, lao về phía trước.

Lam một bên phải bảo vệ môn đồ của Khiên Vũ môn, một bên lại không ngừng sử dụng chú thuật tấn công Đọa Lạc Điêu Linh, Đoạ Lân có vẻ rất e ngại hắn, liên tục tung ra những tấm khiên chắn chống đỡ đòn tấn công của Lam.

Vệ Mục Huyên chạy về phía trước, nàng ta lúc này chú ý đến Quỳnh An đang cưỡi phi kiếm ở một bên, bèn hét lên.

“Tôn Quỳnh An, giúp ta!” Lời vừa dứt, Quỳnh An vẫn chưa kịp phản ứng, đã thấy một lưỡi dao từ phía xa bay đến, lướt qua Quỳnh An mà cắt ngang vai áo của Lý Liên Anh.

Bóng dáng của Bạch Vân xuất hiện bên cạnh Vệ Mục Huyên, đỡ lấy nàng ta.

“Quỳnh An! Ở yên đó!”

Quỳnh An nghe Bạch Vân nói, vội vội vàng vàng chạy về phía Lý Liên Anh, nhanh chóng ôm lấy thân thể Trịnh Khinh Ái, để mặc cô tiểu thư kia ôm vai đau đớn vì vết thương.

“Cô định làm gì?” Bạch Vân túm lấy Vệ Mục Huyên, trong khi Bạch Mặc Tử, Thất Tinh và Lam vẫn còn đang giữ chân Đọa Lạc Điêu Linh, hai người bắt đầu thấp giọng bàn kế hoạch.

Nghe xong lời Vệ Mục Huyên, Bạch Vân có chút phân vân mím môi.

“Cô chắc chứ?”

“Sao ta lại không chắc?” Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu nhìn nàng, quạt ngọc trên tay đã được cất đi từ lâu, Thiên nữ giờ đây đứng tựa lưng vào cửa, khoé môi tử anh khẽ mím, thoáng qua vẻ trêu cợt.

“Bạch Vân đã hỏi ta hơn năm lần, trông ta có giống người không biết mình chắc điều gì không?”

Bạch Vân tiến về trước một bước, nàng đặt hai tay lên thành cửa, dồn Trịnh Khinh Ái vào tường.

“Người biết mình muốn gì có tự nhiên nhận cứu một kẻ xa lạ giữa rừng hay không?”

Trịnh Khinh Ái hơi ngẩng đầu lên, quạt ngọc lại một lần nữa xuất hiện trên tay, nàng ta dùng nó nâng lên cằm của Bạch Vân.

“Hẳn là Bạch Vân chưa bao giờ gặp một kẻ biết chắc mình muốn gì như ta.” Thiên nữ nhẹ nhàng cất tiếng, quạt ngọc miết một đường dài từ cằm xuống cổ của Bạch Vân, chạm đến cúc áo đầu tiên của nàng.

“Thậm chí giờ đây, nếu ta kéo Bạch Vân xuống và hôn. Thì đó cũng là một điều mà ta chắc chắn muốn.”

“Nhưng ta sẽ không làm.”

Giọng nói của Trịnh Khinh Ái dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ là vài tiếng thì thầm đứt quãng mà Bạch Vân nghe được, mà cũng như không nghe được.

“Chỉ là chưa phải lúc mà thôi.”

“Chưa phải lúc.” Vệ Mục Huyên nhẹ giọng nói. “Bây giờ ta cần cô đưa ta đi đến trung tâm của miệng hố kia. nơi mà Đọa Lân đã phá nát lúc nãy.”

“Ta cần phải vào được trong đó, sau đó cho nổ đất đá xung quanh, chôn vùi Đoạ thú tháp, như thế thì nguồn năng lượng vô tận mà hắn có sẽ bị cắt đứt.”

Bạch Vân im lặng nhìn nàng ta, lúc này vô thức hỏi lại.



“Cô chắc chứ? Việc này rất nguy hiểm, nếu tôi không kịp thời kéo cô ra khỏi đó thì...”

Khoé môi Vệ Mục Huyên hơi cong lên, tràn đầy tự tin.

“Ta có giống kẻ không biết mình chắc điều gì hay không?”

Bạch Vân thuận theo nàng ta. Nàng nắm lấy tay Vệ Mục Huyên, mũi chân khẽ động, một lần nữa dùng đến bộc phát nội lực, thi triển Khinh Si bộ pháp.

Vệ Mục Huyên theo sự dẫn dắt của nàng, dễ dàng trở vào bên trong Đoạ thú tháp. Nàng ta phóng ra những từng lá bùa vào những vách đá hiểm yếu của thành tháp, nhận thấy thời gian đã điểm, Bạch Vân lao về trước, muốn nắm lấy Vệ Mục Huyên để kéo cô ta ra ngoài. Thế nhưng trong giây phút mấu chốt, nàng ta đưa lên miệng mình một lá bùa xanh, thổi ra một cơn gió lốc, đẩy Bạch Vân bay ra khỏi tháp.

“Chỉ chặn nơi đỉnh tháp là không đủ.”

Đất đá rơi xuống, bóng dáng của Vệ Mục Huyên dần biến mất sau bụi cát. Bạch Vân chỉ loáng thoáng trông thấy nàng ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

“Tống Thiên Ý, lần này cô đến trễ rồi.”

Nguồn cung cấp yêu lực đột nhiên bị cắt đứt khiến Đọa Lạc Điêu Linh trở nên hoảng hốt, hắn vừa trông thấy Bạch Vân nhảy ra khỏi tháp thì liền cho rằng đầu sỏ là nàng, lập tức lao về trước mà bắt lấy.

Bạch Mặc Tử trong hình dạng hồ ly lao về trước, ngăn cản đòn tấn công bất ngờ của hắn. Đọa Lạc Điêu Linh trở về nguyên hình là một con quái thú được bao bọc trong làn tà khí màu đen, bắt đầu xông đến chiến đấu với Bạch Mặc Tử.

Thất Tinh lắc mình, trong phút chốc liền hóa thành một con ngựa đen một sừng, từ đó phân tách chính mình ra thành bảy, lúc này cũng xông vào tham chiến.

Quỳnh An bế theo Trịnh Khinh Ái đến một góc khuất, cô lo lắng nhìn vào bóng lưng của ba người kia. Bọn họ như thể muốn liều chết với Đọa lạc Điêu Linh vậy. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì thì tất cả đều sẽ chết hết.

Cô tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của Trịnh Khinh Ái, không còn bất kỳ hơi thở nào, dẫu đã xảy ra nhưng việc này vẫn vô cùng khó tin. Rõ ràng nàng ta là Thiên nữ, rõ ràng nàng ta mạnh mẽ đến thế.

Rõ ràng... nàng ta là Trịnh Khinh Si.

Đúng vậy... Quỳnh An đã nghi ngờ việc này từ lâu. Trịnh Khinh Ái, Trịnh Khinh Si... làm sao mà lầm được. Trong Nhất Kiếm sử lược có đề cập đến, Trịnh Khinh Si sở hữu Càn Khôn phiến và một thanh kiếm làm bằng loại tinh thể không màu và có dạng bát diện, thứ duy nhất mà Quỳnh An đoán được là kim cương.

Tại sao Trịnh Khinh Si lại có thể sống tới thời bây giờ? Điều đó đối với Quỳnh An chẳng còn quan trọng, thậm chí Trịnh Khinh Ái có là Trịnh Khinh Si hay không nàng cũng chẳng quan tâm.

“Thiên nữ... làm ơn... chúng tôi rất cần cô.”

Ba thần thú đánh nhau tạo ra làn sóng linh lực quá đỗi mạnh mẽ. Khiến cho Bạch Vân vô thức bị đẩy ra khỏi trận chiến. Nàng đuối sức gục xuống, cơ thể bởi vì bộc phát nội lực quá nhiều mà trở nên không ngừng run rẩy. Thế những tổn thất mà nàng có thể gây ra cho Đọa Lạc Điêu Linh vẫn là con số không.

Đứng trước các thế lực yêu linh, nhân loại như nàng lúc này bé nhỏ đến đáng thương.

“Mệt sao?” Trịnh Khinh Ái nhướn mày nhìn nàng, lúc này lại tỏ vẻ ân cần đến lạ. “Bạch Vân có thể nghỉ một chút.”

“Ai là người làm tôi ra nông nổi này cơ chứ?” Bạch Vân né tránh sự động chạm của nàng ta, sau đó một lần nữa đứng dậy, mũi chân khẽ dùng lực, cả thân người lại bay lên thân cây trúc.

Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu lên, giống như đang lắng tai nghe ngóng âm thanh của Bạch Vân, cũng giống như đang quan sát nàng. Trái lại, Bạch Vân từ trên cao cũng đang nhìn xuống nàng ta, vết chu sa trên trán của Trịnh Khinh Ái đỏ hơn mọi khi, hẳn là lại vẽ quá tay.

“Đột phá giới hạn bản thân đúng là tốt.” Thiên nữ nhẹ nhàng nói. “Thuở xưa cũng có rất nhiều kẻ vì muốn đột phá bản thân mà liều mình đi tìm kiếm yêu thú để thử sức.”

Giọng Trịnh Khinh Ái từ từ chậm lại, nghe như đang kể đồng thoại.

“Kết quả... đều chết sạch.”

“Nàng doạ tôi?” Bạch Vân chau mày hỏi lại.

“Đúng, sợ không?” Khoé môi của Trịnh Khinh Ái không nhếch lên, thậm chí chẳng có một chút ý tứ đùa cợt nào hiển hiện trên mặt nàng ta.

“Nói cho người biết, tôi không sợ chết.”

“Thế sao?”



Bạch Vân một lần nữa nắm chặt lấy Yên Hà cốt kiếm trên tay, nàng vô thức quay nhìn về phía Trịnh Khinh Ái ở bên kia, Bạch Vân một lần nữa bộc phát nội lực, thế nhưng cơ thể kiệt quệ khiến nàng gục xuống mặt đất, Lam ở gần đó thấy thế lập tức chạy đến muốn giúp đỡ.

“Cút ra Lam.” Bạch Vân chĩa mũi kiếm về phía hắn, ánh nhìn đầy giận dữ đến từ đôi mắt nâu nhạt thoáng chốc khiến hắn sững sờ.

“Tại sao lại phải tiếc thương cho nàng?” Lam cất tiếng hỏi. “Đây là cái chết mà nàng muốn. Trịnh Khinh Ái đã sống với sự rồ dại của cô ta quá lâu rồi Bạch Vân. Việc cô có can thiệp hay không thì cũng chỉ góp phần làm cho sự quẫn trí đó mà thôi.”

Hắn nói từng câu một, vô cùng rõ ràng và rành mạch, thứ âm thanh mà Bạch Vân từng nghĩ nó êm tai giờ đây lại cay đắng không thể tả, nàng đâm kiếm về trước, rồi để nó dừng lại trước khi mũi kiếm sắc nhọn kịp đâm vào ngực trái của Lam.

“Cái chết là sự giải thoát với cô ta, không phải tình yêu.”

“Câm miệng lại!” Bạch Vân lao về trước, đấm mạnh vào khuôn mặt của Lam khiến hắn ngã ra sau. Ngay lập tức, nàng biến mất trong tầm nhìn của mọi người, quay lại đối chiến với Đọa Lạc Điêu Linh.

Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh đã dần trở nên đuối sức, hai người họ không có nguồn cung cấp yêu lực vô hạn như Đọa Lạc Điêu Linh, thế nên giờ đây đang dần trở về thế hạ phong.

Bạch Vân dùng khinh công nhảy lên cao, toàn bộ cánh rừng gần như đã bị Đoạ Lân hút sạch sinh khí, giờ đây khắp nơi đều là tà khí của hắn, thậm chí còn có dấu hiệu lan về phía thành Vãn Xuân.

Không thể kéo theo những người dân vô tội khác được. Bạch Vân thoáng nghĩ, một lần nữa lao xuống, muốn dùng Yên Hà cốt kiếm đâm thẳng vào đầu hắn.

Tà khí của Đọa Lạc Điêu Linh giờ đây không chỉ có tác dụng như một lớp màn chắn để bảo vệ nữa, nó gần như là toàn bộ tai mắt của hắn, giúp cho hắn có thể quan sát xung quanh rõ ràng hơn. Ngay từ lúc Bạch Vân lao xuống, hắn đã lập tức dùng yêu lực đẩy cả Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh ra xa, sau đó tóm lấy Bạch Vân đang có ý đồ tấn công mình.

Cơn đau bắt đầu ở đan điền, sau đó là cổ họng, Đọa Lạc Điêu Linh siết lấy cổ của Bạch Vân, tà khí siết chặt lấy cơ thể nàng, quấn lấy, hệt như muốn bẻ nó ra làm đôi.

Bạch Vân cố giãy giụa, Yên Hà cốt kiếm đâm vào làn khói đen kịt kia, để lại một vết nứt sâu, thế nhưng chỉ trong chốc lát, nó lại hồi phục như chưa hề bị thương tổn.

Cơn ngạt thở đến khi tà khí tràn vào hai cánh mũi, nỗi đau đớn hệt như nội tạng bị xé rách khiến cả cơ thể Bạch Vân bắt đầu co giật, máu tràn ra theo hai tai và miệng, nàng càng cố gắng chống cự thì cả người càng trở nên kiệt quệ, dần dần bên tai Bạch Vân chỉ còn vang vọng duy nhất tiếng cười của Đọa Lạc Điêu Linh.

“Để ta tiễn ngươi đi cùng kẻ kia.”

“Không ổn! Mau cứu nàng!” Tiếng Quỳnh An hét lên từ phía sau khiến Bạch Mặc Tử và Thất Tinh nhanh chóng lao đến trước, cả Lam cũng lập tức xông vào, thế nhưng Đoạ Lạc Điêu Linh giờ đây đã quá mức mạnh mẽ, lớp màn chắn hắn tạo ra liên tục ngăn cả bọn họ, thậm chí rút cạn sinh lực của họ.

Bạch Mặc Tử đã chết hơn ba lần, hắn vẫn còn hàng trăm lần để tái sinh, nếu muốn, hắn cho thể giao chiến với Đoạ Lân vĩnh viễn, nhưng Bạch Vân thì khác, nàng chỉ có duy nhất một sinh mệnh.

Trịnh Khinh Ái sẽ nghĩ sao về hắn nếu hắn không thể cứu lấy Bạch Vân đây?

Mặc khác, Bạch Vân chẳng còn cảm nhận được gì nữa, âm thanh của Chiêu hồn khúc vang lên, từng nhịp từng nhịp đều. Nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân vô thức vươn tay về trước, cố kiếm tìm hình bóng của tình nhân.

Có khi... chết lại là lựa chọn tốt nhất.

Trong cơn tuyệt vọng đến cùng cực của tất cả mọi người, Thất Tinh cũng chẳng thể nào giữ mãi dạng phân thân được, tuy kiệt sức nhưng hắn vẫn cố gắng đứng chắn trước Quỳnh An và Lý Liên Anh, nhằm bảo vệ hai người còn lại.

Tà khí dần lan tràn đến thành Vãn Xuân, bao trùm lấy bầu trời. Tử Nhiên cùng Sinh Nhiên ở cách đó không xa, lo lắng quay đầu về sau.

“Hôm nay sẽ là ngày tàn của Đoạ Lân.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến họ phải quay đầu lại.

Đoạ Lân khoái trá trước sự cố gắng vô vọng đến từ kẻ địch của mình, hắn bật cười lớn.

“Vô dụng thôi! Bây giờ trên thế giới này, ta chính là kẻ mạnh nhất, ta chính là thần linh!”

Lời của hắn vừa dứt, trên trời bỗng nhiên đánh xuống ba tia sét tím. Thất Tinh cũng có thể xem là người của Địa Ngục giáo, hắn biết dị tượng này có nghĩa là gì.

Giáo chủ đang triệu tập hộ pháp.

Tiếng xoè quạt vang lên tiếp theo đó khiến cho hắn cùng Bạch Mặc Tử đồng loạt quay đầu về sau.

Và giọng nói của Trịnh Khinh Ái vang lên, rõ ràng, rành mạch.

“Càn Khôn phiến.”

“Khởi vũ.”

trướctiếp