Ngàn Năm Say

Chương 91: Giai nhân gặp gỡ đường xa, ngờ đâu lòng lại nở hoa vì nàng?


trướctiếp

Nhưng ngặt nỗi khói mù vây bủaQuê hương đang gặp thuở nguy nanQuân sư lên ngựa vội vàngBỏ đi tất thảy trăm ngàn năm sau

Giữa màn sương, một con mắt đen mở to, trừng trừng nhìn vào đám người Không Hà, yêu khí xung quanh hiện lên vô cùng rõ ràng, bọn chúng đề phòng mang ra bùa chú, thế nhưng một tên trong số đó bỗng nhiên cầm lấy lá bùa, run rẩy dán lên trán mình, khiến cho đầu hắn tự nổ tung.

Đám người Không Hà lúc này mới ngỡ ngàng nhận ra mình đã động phải một thần thú hung ác, vội vàng quỳ xuống đất.

“Thần thú đại nhân, là chúng tôi ngu muội, xin ngài hãy buông tha cho chúng tôi.”

“Buông tha bọn mi?” Yên Hà ngư bật cười đầy trào phúng.

“Lúc bọn mi giết chàng ấy đã bao giờ rủ lòng thương xót hay chưa?”

Tiếng bùa nổ vang lên mỗi lúc một nhiều, khiến cho màn sương trắng cũng dần nhuốm đỏ, vài giọt máu bắn lên mái tóc của Ly Như Hoa, bị ả gạt đi.

“Bọn mi xứng đáng chết như vậy.” Yên Hà ngư thấp giọng lầm bầm. Từng xác chết bị sương nuốt mất, trả lại một khu rừng ngát xanh.

Ả quay đầu về sau, nhìn về hai người một thú trước mặt, Lạc Sinh Hoa có ý đề phòng ả, hai cánh tay nhỏ bé dang rộng, cố che chở cho Khổng Tước cùng Tử Ngọc sau lưng mình. Ly Như Hoa nhìn vào nàng, ả chỉ khẽ nâng tay, Lạc Sinh Hoa liền bị hất văng về sau.

Yên Hà ngư dùng chân đẩy Tử Ngọc vẫn còn hôn mê sang một bên, sau đó dùng yêu lực biến cho Khổng Tước nhỏ lại, cuối cùng bế nàng ta lên.

“Ngươi... Cô... Ngài định làm gì nàng?” Nàng lồm cồm bò dậy, muốn nắm lấy gấu áo của Yên Hà ngư, thế nhưng lại bị ả dễ dàng né tránh.

“Liên quan đến ngươi à?”

Lạc Sinh Hoa cắn chặt môi không đáp, Ly Như Hoa không nhìn nàng nữa, ả quay lưng đi, để mặc cho người kia đứng như trời trồng ở đó.

Bỗng nhiên, có một sức lực yếu ớt kéo Yên Hà ngư đứng lại.

“Ngài muốn làm gì nàng?” Lạc Sinh Hoa giữ chặt gấu áo của Ly Như Hoa, ả thần thú nhướn mày lên, khinh khi nhìn vào vẻ yếu đuối của nàng.

“Ngươi nghĩ xem?”

“Nhân loại các ngươi tự cho mình là thanh cao, các ngươi cho rằng mọi chủng tộc khác đều nham hiểm, xấu xa. Ban đầu Khổng Tước giúp ngươi, ngươi chẳng phải cũng đã nghĩ nàng muốn tư lợi từ mình sao?”

Lạc Sinh Hoa yếu ớt cúi đầu, cánh tay cũng dần buông lỏng.

Đúng thật ban đầu nàng không tin vào nàng ta, Lạc Sinh Hoa từ nhỏ nghe qua nhiều chuyện về yêu quái hại người, làm sao có thể tin rằng một ngày nào đó mình sẽ được yêu tộc cứu vớt?

Không.

Không phải không thể tin.

Mà chính nàng đã lựa chọn không tin.

Yên Hà ngư nhìn vẻ buông xuôi của Lạc Sinh Hoa, cuối cùng quay đi.

“Cút đi, nhân loại.”

Thế nhưng chưa đi được lâu, gấu áo một lần nữa bị nắm lấy. Lạc Sinh Hoa cõng Tử Ngọc trên lưng, đang cố gắng bước theo ả.

“Ngươi theo ta làm gì?” Ly Như Hoa khó hiểu chau mày.

“Nhân loại bọn tôi không phải chỉ biết nghi ngờ. Chúng tôi còn biết trả ơn.” Thiếu nữ mười hai tuổi cố nói giữa tiếng thở gấp gáp, một tay giữ chặt em gái sau lưng, tay còn lại nắm chặt gấu áo Yên Hà ngư không rời.

“Ta không cần ngươi trả ơn.” Ả nói.

“Tôi không trả ơn cho ngài, tôi trả ơn cho nàng.” Nắm được điểm mấu chốt, Lạc Sinh Hoa vội vàng nói.

“Nàng không cần ngươi trả ơn.”

“Cái này nàng nói mới tính.”

Ly Như Hoa “...”

“T... Tôi nợ nàng một sợi lông khổng tước.” Nhìn thấy Yên Hà ngư im lặng, Lạc Sinh Hoa sợ mình mất cơ hội, nhanh chí nói.

“Lông vũ của Lưu Ly khổng tước không phải thứ mà ngươi có thể trả được.” Ly Như Hoa kiên nhẫn lặp lại. Giữa rừng vắng, gió nổi lên, vô thức khiến cho những mảnh ngọc vỡ hóa thành bụi phấn lấp lánh.

“Ngươi định trả trong bao lâu?”

Đôi mắt của Lạc Sinh Hoa như sáng lên, nàng hít một hơi sâu. Đối diện với vẻ tò mò của Yên Hà ngư, đôi môi đỏ tựa những cánh mẫu đơn hé mở.

“Cả đời.”

Sinh Nhiên khoanh tay nhìn một cao một thấp đối đáp nhau, hài lòng gật đầu.

“Không hổ là mình, nói đến mức Như Hoa cũng không cãi được.”

Thế rồi trong màn sương lại phát ra tiếng gọi, làm ả thoáng quay đầu.



“Sinh Hoa... Tử Ngọc...”

Lạc Sinh Hoa vội vã chạy đến, năm năm trôi qua, ả cao lên không ít, thậm chí so với Khổng Tước còn muốn hơn. Khóe môi không cần tô son cũng tự đỏ, màu sắc tựa như hoa mẫu đơn. Hai mắt ả mang một sắc đen tuyền, dưới ánh mặt trời nhìn như màu nâu, tỏa ra một vầng sáng nhợt nhạt.

Một đoạn ký ức không vui thoáng hiện lên, Sinh Nhiên, không, Sinh Hoa biết nó, ả biết sau bức màn này có gì, nhưng rồi ả cũng chẳng để nó trong đầu quá lâu, nhưng ngay lúc ả còn chưa kịp vén rèm, thì đã có một đàn gà nhỏ chạy qua dưới chân.

Vài ngày trước, Khổng Tước đột nhiên bảo muốn nuôi vật nhỏ trong nhà, Lạc Sinh Hoa và Tử Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc mua cho nàng một đàn gà con.

Khổng Tước rất thích, ngày nào cũng ra vườn sau để đếm chúng.

Gần như hiểu ra chuyện gì, ả vội vàng chạy vào. Khổng Tước ngồi trên mặt đất, tay đang nắm một vật gì đó, cả người không ngừng run rẩy. Lạc Sinh Hoa tiến lên một chút, phát hiện đó là một con gà nhỏ.

Nhưng giờ đây nó đã chết, con gà nhỏ đó nằm gọn trong tay Khổng Tước, cả người đầy máu, cơ thể bị dập nát, nó bị chính nàng bóp chết.

“Ta... Ta... Ta không biết vì sao mình làm vậy...” Khổng Tước buông tay, xác của con gà nhỏ rơi xuống nền đất, máu in hằn trong đôi mắt màu lam một sắc đỏ kì dị, Lạc Sinh Hoa muốn giữ lấy nàng, nhưng lại bất ngờ bị nàng đẩy ra.

Lạc Sinh Hoa trước giờ không hề đề phòng Khổng Tước, thế nên cổ họng liền dễ dàng bị bắt lấy, cả người cũng bị nâng lên cao. Lạc Sinh Hoa cố gắng giữ chặt tay của Khổng Tước để cho mình có lại một chút không khí nhưng bất thành.

“Khổng Tước... Nghe tôi... Bình tĩnh lại, đừng để Khổng Lưu Ly khống chế.”

Đây không phải lần đầu Khổng Tước trở nên như vậy, hơn năm năm chung sống, Lạc Sinh Hoa biết được bên trong Khổng Tước còn có một linh hồn khác, cô ta hung hãn hơn, độc ác hơn và lúc nào cũng muốn phá vỡ mọi thứ mà Khổng Tước yêu thích. Tuy Lạc Sinh Hoa đã gặp qua cô ta vài lần, nhưng chưa bao giờ mà mọi chuyện tệ đến mức này.

“Ta không hiểu. Tại sao ngươi lại yêu tiện nhân đó đến vậy hửm?” Khổng Lưu Ly bật cười, ngón tay một lần nữa siết chặt lấy cần cổ thanh mảnh của người trước mặt, gần như muốn đem nó bóp nát.

“Nếu ngươi chết... tiện nhân đó sẽ có cảm giác như nào nhỉ?”

“Ý ngươi là.... Nàng cũng yêu ta?” Lạc Sinh Hoa cố hỏi giữa những hơi thở đứt đoạn.

“Hm... Ta không có lý do để kể chuyện của một tiện nhân cho kẻ sắp chết nghe.”

Khổng Lưu Ly khẽ nói, bàn tay định ra sức siết lại.

Thế nhưng một bóng người bất chợt vụt qua, Lạc Tử Ngọc từ phía sau tấn công bất ngờ, nội lực đánh thẳng vào gáy của Khổng Tước, khiến nàng ta bất tỉnh.

Lạc Sinh Hoa được giải thoát, không khí cũng chưa kịp hít thì đã vội ôm lấy Khổng Tước ngất xỉu trên đất.

“Hai người lại cãi nhau hả?” Tử Ngọc thấy thế cũng cúi xuống, giúp ả kiểm tra cơ thể của Khổng Tước. “Em đã nói chị rồi, chị yêu nàng thì có gì cũng từ từ mà tỏ tình, Khổng Lưu Ly kia lúc nào cũng rình mò để xổng ra, chị phải giữ cho nàng bình tĩnh.”

Lạc Sinh Hoa nhìn vẻ mặt thuyết giáo của em gái mình, lặng lẽ đáp.

“Cô ta vừa xổng ra đấy thôi.”

Ả bế lên Khổng Tước, mang nàng vào trong phòng, Lạc Tử Ngọc chậm rãi theo sau.

“Chuyện này đừng để nàng biết, em giúp chị xử lý sau vườn, tìm một con gà nhỏ khác thay vào. Nàng nếu biết sẽ lại đòi...”

“Tự tử.” Lạc Tử Ngọc nói tiếp lời còn dang dở của Lạc Sinh Hoa, cô gật đầu. “Em biết.”

Tử Ngọc đi khuất, Lạc Sinh Hoa mới chậm rãi đặt Khổng Tước nằm lên giường, sau đó lại cẩn thận giúp nàng cởi giày.

“Lại lần nữa?” Giọng nói của Ly Như Hoa vang lên bên tai khiến Lạc Sinh Hoa khựng lại đôi chút.

“Đúng vậy, lần thứ ba trong tháng rồi.” Ả vừa nói vừa dịu dàng đắp chăn cho nàng, sau đó lấy ra khăn ướt, lau đi từng vết máu trên bàn tay. “Linh thức của người làm con sợ đấy.”

“Khổng Tước rất tốt.” Ly Như Hoa chỉ tồn tại dưới dạng linh thức, bản thể thật sự của ả không ở đây, nên khi muốn dùng tay để chạm đến gò má Khổng Tước cũng không thể.

“Nàng yêu nhân loại, nàng muốn sống cùng nhân loại, hệt như phu quân của ta.” Yên Hà ngư giống như đang hoài niệm. “Có phải Lưu Ly khổng tước nào cũng ngu ngốc như thế không? Và có phải vì thế mà Lưu ly khổng tước nào cũng chịu sự chia tách linh hồn như thế không?”

“Con không biết.” Lạc Sinh Hoa dịu dàng chạm đến gò má Khổng Tước thay cho Yên Hà ngư. “Con chỉ biết mình yêu nàng.”

“Nhưng ta đã nói rồi, Sinh Hoa, thần thú không nên biết yêu.”

Thần thú chỉ tồn tại duy nhất một lần trên đời, sự tồn tại kéo dài đến vô tận, cho đến khi bị giết chết. Và rồi một người khác sẽ kế thừa sinh mệnh của thần thú, trở thành một thần thú mới.

Lưu Ly khổng tước trước đây là phu quân của Yên Hà ngư, giờ đây lại không phải.

Rõ ràng vẫn là Lưu Ly khổng tước, nhưng lại không phải.

Lạc Sinh Hoa yêu nàng, nàng chết đi, Lạc Sinh Hoa sẽ khổ, mà ngược lại, cũng vậy.

“Đừng giẫm lên vết xe đổ của ta, Sinh Hoa. Đừng lao đầu vào một câu chuyện mà con đã biết rõ cái kết đau buồn của nó.” Yên Hà ngư nói sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Sinh Nhiên bên cạnh. Sinh Nhiên thoáng ngẩn người, sau đó ả mỉm cười, đáp lại Ly Như Hoa.

“Giá như con tim con hiểu được điều đó.”

Mười năm sau, Sinh Nhiên một lần nữa trông thấy cảnh Khổng Khuynh Thành đau đớn khoét mắt bản thân, chỉ để đổi lấy quyền năng trấn áp Khổng Lưu Ly, dù cho linh hồn bị tách làm ba phần, dù cho nàng phải chịu cảnh trói buộc với một sứ mệnh chẳng bao giờ kết thúc.

Mà Thiên Trân Sam sau khi trở thành thần linh, tín đồ của hắn, bao gồm Khổng Tước, Lạc Sinh Hoa và Lạc Tử Ngọc đều trở thành Thánh.

“Nhân gian gọi sự kiện này là gì?” Khổng Tước mỉm cười, đôi mắt vốn ngập tràn sắc xanh nay đã trở thành một thứ màu xám xịt.



Hữu tâm khổng tước khan thế sự

Kinh hãi nhân gian lộng khuynh thành.

Khổng Tước bật cười, nàng nhẹ nhàng vuốt lấy tóc mình, khiến nó từ một sắc xanh lam trở thành màu đen.

“Hay thật. Vậy từ nay về sau, tên ta là Khổng Khuynh Thành, hai người thấy sao?”

Khổng Khuynh Thành đưa bàn tay về trước, dưới ánh mặt trời, Lạc Sinh Hoa ngơ ngẩn nhìn nàng.

Khuynh Thành, Khuynh Thành.

Thật hợp, thật xứng.

Giống như tên này chỉ dành riêng cho nàng vậy.

Món nợ cả đời hóa món nợ ngàn năm. Nhưng Lạc Sinh Hoa lại thầm biết ơn điều đó. Bởi ả sẽ không lìa đời trước nàng, sẽ không bỏ lại Khổng Khuynh Thành một mình nơi thế gian này.

Và nếu có chuyện gì đó xảy ra với nàng, Lạc Sinh Hoa chỉ cần từ bỏ tước Thánh, tự sát theo nàng. Khổng Khuynh Thành sẽ không biết được, nàng cũng không cần biết.

“Sinh Hoa.” Tiếng gọi của Khổng Khuynh Thành kéo Sinh Nhiên dậy khỏi từng dòng kí ức hỗn độn của mình. Màn sương của Yên Hà ngư gợi lại quá nhiều, giống như chỉ mới diễn ra trong ngày hôm qua mà thôi.

Nhưng đã hơn mấy ngàn năm rồi.

“Tôi đây.”

Khóe môi của Khổng Khuynh Thành hơi nhếch lên, giống hài lòng mà cũng như phật ý.

“Ngủ lâu quá, ta chờ Sinh Hoa rất mệt.”

“Tử Ngọc đâu?” Lạc Sinh Hoa nhẹ giọng hỏi.

“Tử Ngọc siêng năng hơn nàng, đã tỉnh từ lâu rồi.” Khổng Khuynh Thành trêu cợt nói, dừng một chút, nàng ta hỏi.

“Thế, Sinh Hoa đã mơ thấy gì?”

Sinh Nhiên bật cười, dưới lớp vải voan trắng, đôi môi đỏ tựa mẫu đơn nhếch lên thành một độ cong hoàn mỹ.

“Bí mật.”

Nghe nàng nói vậy, Khổng Khuynh Thành cũng không hỏi thêm gì, nàng ta chỉ chớp chớp đôi mắt xám xịt của mình, sau đó dịu dàng áp sát, nhẹ giọng thì thầm.

“Ta sẽ đưa Sinh Hoa rời khỏi Đọa Thú Tháp này.”

“Nhưng.”

“Ta cũng cần Sinh Hoa mang ta đi.”

Sinh Nhiên nghiêng đầu, bàn tay muốn lần qua eo người đối diện, thế nhưng lại bị Khổng Khuynh Thành dễ dàng giữ lại.

“Không được ôm?”

“Không.”

Sinh Nhiên chẳng hiểu sao lúc đó mình lại ngoan ngoãn nghe theo nàng. Lưu Ly khổng tước của ả trước giờ chẳng phải thích nói một đằng làm một nẻo sao?

Ả chỉ cần mạnh tay một chút, mặc kệ lời nàng ta một chút là được.

Thế nhưng lúc đó ả lại không.

Để rồi giờ đây thứ duy nhất mà Sinh Nhiên có thể ôm được cũng chỉ là một cơ thể đang dần mất đi sự sống mà thôi.

Lạc Sinh Hoa còn nhớ, lúc ả quỳ dưới chân Đức Trân Sam, hắn đã hỏi rằng.

“Con nguyện trở thành tín đồ và tin tưởng vào ta mãi mãi sao?”

Lạc Sinh Hoa lúc đó nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Lạc Tử Ngọc bên cạnh, nhẹ nhàng bật cười.

“Không, thưa ngài. Tôi sẽ không dối trá trước thánh thần.”

“Tôi không phải là tín đồ của ngài.”

“Tôi là tín đồ của nàng.”

“Yêu nàng, phụng sự nàng là lẽ sống đời tôi.”

“Nàng là lẽ sống của tôi.”

Dù nàng chỉ muốn tìm đến cái chết.

trướctiếp