Ngàn Năm Say

Chương 90: Ly tan những thuở mộng vàng, tơ hồng cũng hóa hoa tàn rụng rơi


trướctiếp

Đây nhân loại lạc loài hóa mộtChấp bút, ta cười cợt lẽ trờiNgàn năm chinh chiến hỡi ôiLẽ nào đến lúc rửa trôi hận thù?

“Ngày xửa ngày xưa...” Giọng nữ vang lên, dịu dàng.

“Có một con thỏ nhỏ.” Một giọng nam khác tiếp lời.

“Con không nghe đâu.” Lạc Sinh Hoa bịt tai lại, trốn vào chăn, bỏ lại một mình Lạc Tử Ngọc ngơ ngác bên ngoài, em nhìn cha mẹ đang đợi được kể tiếp, nhanh nhảu giơ tay lên.

“Con! Con nghe, con thích nghe.”

“Tử Ngọc à...” Lạc Sinh Hoa lúc này mới ló đầu ra từ trong chăn. “Chuyện này buồn lắm đó, hai chị em mình nghe cũng năm lần rồi, lần nào cũng buồn muốn chết.”

Đỗ Trúc hết cách với con gái mình, bà hỏi lại.

“Vậy vấn đề của con không phải nằm ở việc nghe đi nghe lại mà nằm ở việc biết trước là nó buồn hả?”

Lạc Sinh Hoa gật đầu.

“Con không lao đầu vào mấy thứ buồn đâu.”

Tử Ngọc lại giơ tay lên.

“Con! Con lao vào.”

“Em đừng có nghe theo hai người đó nữa, để họ đọc thêm nhiều truyện rồi kể cho mình đi, em cứ như thế nên cha mẹ mới lười đấy.” Lạc Sinh Hoa nói. Đỗ Trúc và Lạc Nhân cũng chẳng tức giận, hai người chia nhau ra, một ôm con gái nhỏ, một véo má con gái lớn, giọng nói vẫn đầy ắp yêu chiều.

“Sinh Hoa chẳng biết chiều lòng người gì cả.”

Một buổi sáng đầu năm, mưa xuân rả rích. Lạc Sinh Hoa lén lút trộm tiền mừng tuổi từ gối đầu của mẹ, sau đó nắm tay Tử Ngọc chạy đi mua kẹo hoa đào.

Kẹo hoa đào được làm từ đường nâu nấu lên, bỏ thêm một ít chanh. Sau khi đường đã nấu lỏng thì đổ vào khuôn, thêm một bông hoa anh đào muối vào. Thế nên ban đầu kẹo sẽ có vị ngọt thanh, khi ăn đến phần hoa đào sẽ có vị mặn, rất vui miệng. Lạc Sinh Hoa thích ăn, Lạc Tử Ngọc càng thích. Nhưng ăn nhiều quá sẽ sâu răng, thế nên Lạc Nhân và Đỗ Trúc chỉ cho phép hai đứa con gái mình ăn một tuần ba viên, có thể ít hơn, nhưng không thể nhiều hơn.

Cấm cản quá lại hóa bó buộc, sẵn đang đến tuổi quậy phá, Lạc Sinh Hoa cùng Tử Ngọc chọn ngày lành tháng tốt, ăn trộm tiền, mua kẹo. Thế nhưng trẻ nhỏ làm sai việc vẫn thấy có lỗi, vì thế ngoài mua kẹo, Lạc Sinh Hoa cũng mua thêm bánh mứt mà mẹ cha mình thích để chuộc lỗi, dù đó cũng là tiền của mẹ.

Thế nhưng kẹo chỉ vừa tới tay, bên ngoài lại vang lên tiếng hét.

Gươm giáo va nhau, tiếng hét xung trận của người Đạt Mã vang lên chói tai. Bà cụ bán hàng vội vàng nắm tay hai đứa trẻ, dẫn họ chạy từ phía cửa sau. Trước ánh nhìn sợ hãi của Sinh Hoa và Tử Ngọc, bà trả tiền cho chúng, nhưng cũng chẳng lấy lại kẹo, chỉ mỉm cười, từ từ đóng lại cửa gỗ.

“Chạy đi tìm cha mẹ của các con đi.”

Hai đứa trẻ vội vàng tìm đường chạy về nhà, thế nhưng sân nhà từ lúc nào đã đổ nát, vườn rau nhỏ cha trồng cũng bị xới tung lên, không còn ra hình dáng gì.

Tử Ngọc hít từng hơi sâu, cả người không ngừng run lên vì sợ. Lạc Sinh Hoa không biết làm gì, vội vàng nắm chặt tay em, trấn an em rằng cha mẹ có thể đã chạy thoát, thể nào cũng sẽ về nhà tìm mình mà thôi.

Thế nhưng vừa bước đến cửa, Sinh Hoa đã thấy cha mình đang nằm trên sàn, hai mắt mở to, không còn cử động nữa.

Tử Ngọc hét lên sợ hãi, sau đó bật khóc, em muốn ôm lấy cha, thế nhưng giữa chừng, Sinh Hoa lại nghe thấy tiếng gọi của mẹ.

Cả hai vội vàng chạy vào trong phòng, Đỗ Trúc đang ngồi trên sàn, mặt trắng xanh, trên bụng có một lỗ máu đỏ thẫm.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Đỗ Trúc vươn tay, ôm hai đứa con gái của mình vào lòng. Nhẹ giọng trách móc.

“Sinh Hoa hư quá, không ai dạy con mà con đã biết ăn trộm tiền rồi, nhưng mà như thế cũng tốt... Biết mưu mẹo một chút, mới dễ sống.”

“Còn Tử Ngọc nữa, không được học theo chị của con nghe chưa? Chị của con sau này sẽ phải lo lắng rất nhiều chuyện, con phải ngoan... đừng làm chị con phiền lòng.”

Lạc Sinh Hoa nức nở, hai bàn tay bấu chặt lấy gấu áo của mẹ.

“Con xin lỗi! Mẹ ơi, đừng bỏ con, con hứa, con sẽ không hư nữa, con sẽ không ăn trộm tiền nữa.”

“Mẹ đừng bỏ chúng con mà, đừng bỏ chúng con mà.” Tử Ngọc khóc không thành tiếng, em chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại van xin. Thế nhưng họa vô đơn chí, tiếng người Đạt Mã lại vang lên bên ngoài. Như hồi quang phản chiếu, Đỗ Trúc bỗng nhiên có lại sức lực, đẩy hai đứa con gái của mình trốn vào gầm giường.

Bọn người Đạt Mã tiến vào trong phòng, nhìn về phía bà, đúng lúc này Đỗ Trúc gục xuống, không còn cử động nữa. Chúng thì thầm to nhỏ với nhau một hồi rồi cũng bỏ đi, chỉ còn mỗi Sinh Hoa và Tử Ngọc trốn bên dưới giường, cố sức bịt chặt miệng, để không phát ra tiếng khóc.

“Con vẫn nhớ mẹ lắm.” Sinh Nhiên thì thầm, làn sương trước mắt dần tan biến, ả vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt Đỗ Trúc, nhưng không được, vì làn sương mù nọ đã biến mất từ lâu.

Sinh Nhiên đứng dậy, chỉnh lại khăn voan, chậm rãi đi tìm Tử Nhiên và Khổng Khuynh Thành. Màn sương cứ thế chậm rãi tách ra, Tử Nhiên ngồi ở một góc khuất, nửa mê nửa tỉnh.

“Chị... em mệt quá...”

Sinh Nhiên xoa lấy má Tử Nhiên, rồi sờ lên trán, sau khi chắc chắn người đối diện vẫn ổn, mới cười hỏi.

“Chị cõng em nhé, như lúc trước ấy.”

Lạc Sinh Hoa cõng Tử Ngọc đang ốm nặng trên lưng, cố gắng chạy thục mạng. Thế nhưng hai đứa trẻ yếu ớt thì làm sao có thể chạy thoát khỏi đám người Đạt Mã mọi rợ kia. Bọn chúng từ lúc nào đã đuổi theo sát sau lưng, Lạc Sinh Hoa càng lúc càng mệt, còn phải cõng theo Tử Ngọc, đi đứng không vững, ngã nhào xuống đường.

Đám kẹo anh đào hai đứa trẻ lén mua rơi xuống đất, dính đầy bụi bặm.

Lính Đạt Mã rút ra cung tên, nhắm đến hai người. Lạc Sinh Hoa nhanh chóng bò dậy, lấy tấm thân nhỏ bé của mình để che chắn cho em gái.

Thế nhưng bọn người Đạt Mã dường như nhìn thấy gì đó rất đáng sợ, cứ liên tục bước lùi về sau.

Tiếng rít chói tai vang lên từ phía sau, tiếp nối là tiếng đập cánh dồn dập. Lạc Sinh Hoa nhìn bọn người Đạt Mã bỏ chạy mà ngơ ngác. Đến khi Tử Ngọc lay nàng, Lạc Sinh Hoa mới dám quay lưng lại.

Trước mặt nàng giờ đây là một con khổng tước to lớn, cả người nó tỏa ra ánh sáng màu xanh, trông như được đục đẽo từ khối ngọc thạch lớn.

Khổng tước lắc mình, vươn ra đôi cánh bằng ngọc thạch, khiến cho lá hoa rơi lả tả giữa ngày xuân. Lạc Sinh Hoa trố mắt nhìn nó, chẳng biết là do quá kinh ngạc hay sợ hãi, cuối cùng bất tỉnh.

Tử Nhiên không phải là Tử Nhiên thật. Sinh Nhiên nhìn những viên kẹo anh đào lăn lóc trên đất, ả cúi người, nhặt lấy một viên lên, cho vào miệng.

“Vậy màn sương của Yên Hà ngư thậm chí còn có thể tạo ra vị giác sao?” Sinh Nhiên thì thầm, ả nhìn vào Lưu ly khổng tước to lớn trước mặt, cười hỏi.



“Thế lần đầu nàng đã ăn viên kẹo toàn đất cát như thế này à?”

Đến lúc tỉnh dậy, Lạc Sinh Hoa trông thấy mình đang ở trong hang động, bên cạnh nàng là Tử Ngọc đang bất tỉnh và một đốm lửa nhỏ màu xanh lam.

“Tỉnh rồi?” Một má đào tóc xanh ôm theo một ít lá cây tiến đến, Lạc Sinh Hoa vừa nhìn thì lập tức biết rằng đó là yêu quái hóa thành, nàng ôm lấy Tử Ngọc vẫn còn đang hôn mê bên cạnh, sau đó nhặt đá cuội dưới đất, ném vào nàng ta.

“Yêu quái đáng chết! Ngươi mau cút xa ra.”

Viên đá bay về phía trước, đáp thẳng vào trán của thiếu nữ, tạo thành một vết nứt, trông vô cùng kỳ dị.

Thiếu nữ tóc xanh bị ném trúng, từ từ lùi lại một bước, sau đó lại lần nữa tiến lên. Lạc Sinh Hoa trông thấy nàng ta không biết sợ lập tức cầm thêm một viên đá nữa, ném mạnh.

“Ta bảo ngươi cút đi mà!”

“Cút đi!”

“Cút đi!”

“Cút...”

Má đào nọ giữ chặt bàn tay cầm đá cuội của Lạc Sinh Hoa, ánh nhìn xanh thẫm soi xét vào nỗi sợ hãi sâu kín nhất của nàng. Đôi mắt nàng ta dường như cũng được tạo ra từ ngọc, nó gần như trong suốt, lại lấp lánh ánh xanh.

“Đừng chọc giận ả ta. Ngươi sẽ chết đấy.” Nàng ta đột nhiên nói, sau đó nhanh chóng đổi giọng.

“Ta là Khổng Tước.”

Lạc Sinh Hoa sợ đến vã mồ hôi, nàng vội vã đẩy Khổng Tước cách xa khỏi mình, sau đó ôm chặt Tử Ngọc vào lòng, như sợ sẽ bị nàng ta ăn thịt.

Khổng Tước chau mày lại, trên tay vẫn ôm chặt mớ lá khô nàng ta vừa mang về. Chậm rãi lặp lại lần nữa.

“Ta nói ta là Khổng Tước, nhân loại. Tên của ngươi là gì?”

Lạc Sinh Hoa cắn chặt môi, nàng nâng tay về trước, dùng hết sức bình sinh đập đá cuội vào mặt của của Khổng Tước, nàng chỉ nghe một âm thanh trầm đục phát ra, trên khuôn mặt thiếu nữ tóc xanh nọ đã có một vết nứt.

Kết hợp với vết nứt trên trán, cả khuôn mặt nàng ta giờ đây hệt như một bình gốm bị vỡ, sắp sửa đổ nát.

Khổng Tước cau mày nhìn nàng, ngón tay nàng ta chạm đến má mình, miết nhẹ, thoáng cái vết nứt đã biến mất.

“Ngươi... ngươi là yêu quái! Là súc sinh! Ngươi sẽ ăn thịt chúng ta!”

Người kia nghe nói thế thì hơi ngẩn ra. Lạc Sinh Hoa nhìn vào vẻ mặt khó hiểu của nàng ta, vốn tưởng là Khổng Tước kia sẽ nổi giận hành hạ nàng, ai ngờ nàng ta chỉ nhẹ nhàng nói.

“Ngươi nói năng không biết suy nghĩ à?”

Lạc Sinh Hoa “...”

“Ngươi vừa gầy, vừa nhỏ, vừa dơ. Ăn ngươi có khi lại ốm, chị Như Hoa lại còn mắng ta thêm.”

Khổng Tước nói xong cũng không quay lại nhìn nàng, nàng ta bước sang một hướng khác của thạch động, ngồi xuống, tay vẫn ôm khư khư đống lá cây kỳ lạ mà mình mang về.

Lạc Sinh Hoa không muốn bận tâm đến Khổng Tước nữa, nàng quay về phía Lạc Tử Ngọc vẫn đang bất tỉnh, lo lắng sờ trán em.

Cả người Tử Ngọc nóng như lửa, lưng em đổ đầy mồ hôi, Lạc Sinh Hoa sợ hãi lay em, nhưng có lay đến mấy, Tử Ngọc vẫn không tỉnh lại.

“Ngươi!” Lạc Sinh Hoa giận dữ chỉ về phía Khổng Tước. “Chính ngươi đã trù ếm Tử Ngọc!”

Khổng Tước “?”

“Bọn súc sinh các ngươi đúng là chẳng tốt lành gì cả!”

Khổng Tước chau mày nhìn nàng.

“Ta chưa làm gì cả.”

“Ngươi...! Ngươi đã hại Tử Ngọc!'

Khổng Tước nhìn sang Tử Ngọc hôn mê, nàng ta im lặng hồi lâu không hồi đáp, Lạc Sinh Hoa vốn còn định gân cổ lên cãi nhau với nàng ta, ai ngờ Khổng Tước chỉ đáp.

“Chính ngươi đã hại cô ta.”

Lạc Sinh Hoa nghe như thế càng tức giận.

“Sao ta có thể hại em gái của mình được?”

Khổng Tước ném đống lá cây mà nàng ta vẫn đang ôm trên người vào Lạc Sinh Hoa, hậm hực nói.

“Nếu không phải do tranh cãi với ngươi thì ta đã ngồi giã lá thuốc cho cô ta xong rồi! Ngươi còn nói không phải tại ngươi?”

Lạc Sinh Hoa ngẩn ra. Ả yêu quái này vừa đổ lỗi cho nàng?

“Nếu không phải tại ngươi mang chúng ta tới đây thì Tử Ngọc sao mà bị ốm được?”

Lạc Tử Ngọc bị tiếng ồn đánh thức, em nặng nề ngồi dậy, lo lắng nhìn hai người.

“Hai người... Đừng cãi nữa...”

Lạc Sinh Hoa nghe thấy tiếng của Tử Ngọc, vội vàng quay lại ôm lấy em gái mình, để mặc Khổng Tước đứng đó.

“Tử Ngọc, em cảm thấy sao rồi?”

Lạc Tử Ngọc nhìn Sinh Hoa, mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại.

“Em... Khó chịu lắm...”

Khổng Tước cúi đầu, chạm tay lên trán của Lạc Tử Ngọc, cái lạnh đến từ ngọc thạch làm vơi đi sức nóng đến từ bên trong cơ thể, khiến cho Tử Ngọc vô thức áp sát trán mình vào tay của nàng ta.



“Ốm rất nặng, phải chạy đi mua đan dược, thuốc lúc này cũng không nấu kịp.”

Khổng Tước vừa nói xong, cả người lập tức rực sáng, Lạc Sinh Hoa chỉ kịp nhìn thấy những chiếc lông đuôi khổng tước rực rỡ như đá quý phía sau lưng nàng ta.

Và rồi, một sợi lông đuôi lấp lánh đó nằm trên tay Lạc Sinh Hoa.

“Cầm chiếc lông này, chạy ra bên ngoài bìa rừng, ở đó có một hiệu thuốc, ngươi lấy sợi lông này đổi đan dược phục hồi. Hiểu không?”

Lạc Sinh Hoa ngẩn người nhìn sợi lông đuôi bằng ngọc thạch trên tay mình hồi lâu, Khổng Tước sợ nàng không hiểu, kiên nhẫn nhắc lại.

“Đổi đan dược phục hồi loại tốt nhất, không phải mua thuốc, cũng không phải mua kẹo, hiểu không?”

Sinh Nhiên nhìn điệu bộ nhắc nhở của Khổng Khuynh Thành, gượng cười.

“Nàng ăn được ít kẹo của tôi thôi đã nghĩ là tôi tham ăn như thế à?” Ả chạm ngón tay lên gò má của Khổng Khuynh Thành, thổn thức.

“Nàng có biết lần đầu gặp nàng tôi sợ đến thế nào không? Mà nàng thì cứ im lặng không nói không rằng. Nàng làm khó tôi...” Sinh Nhiên vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng hồi ức kia vẫn không có ý định dừng lại.

Lạc Sinh Hoa như tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng gật đầu, chạy thẳng ra khỏi động.

Giờ phút này Sinh Hoa không quan tâm yêu quái kia muốn gì ở mình nữa, chỉ cần cứu được Tử Ngọc thì dù có phải bán cả linh hồn mình cho Quỷ tộc Sinh Hoa cũng chấp nhận.

Hang động cách bìa rừng không quá xa, Lạc Sinh Hoa cố chạy một chút đã ra đến bên ngoài, nàng không nghĩ nhiều nữa, vội vội vàng vàng đi vào thành, tìm đến một hiệu thuốc lớn.

Đạt Mã dạo gần đây đang tác oai tác quái, triều đình Thiên đế cũng ra lệnh cho các anh tài ra giúp sức, Lạc Sinh Hoa ôm lấy chiếc lông vũ lưu ly trên người, cúi đầu vào vào của tiệm, vô tình đụng phải một đám người lạ.

Đám người đó mặc một chiếc áo choàng đen, mùi máu thoang thoảng trong không khí khiến Lạc Sinh Hoa vô thức rùng mình. Nàng vội vã tách ra khỏi họ, chạy vào bên trong.

Chủ tiệm thấy nàng nhỏ tuổi lại dơ dáy nên cũng không muốn quan tâm, Lạc Sinh Hoa vội vàng cầm lên chiếc lông vũ lưu ly.

Lông vũ tỏa sáng lấp lánh, từng phiến lông trên đó đều là ngọc thạch được dát mỏng, nằm san sát nhau, vô cùng tinh xảo, khiến người khác đã trông thấy liền không thể rời mắt.

Chủ tiệm đi nhiều nơi, gặp qua nhiều vật quý, hắn vừa nhìn thì đã viết đây là lông vũ của Lưu Ly khổng tước, lông vũ này vô cùng quý giá, bởi vì hơn năm mươi năm trước Lưu Ly khổng tước đã bị Không Hà, một nhóm môn phái chuyên tu luyện phù thuật giết chết, xác của nó cũng bị họ giữ lấy. Giang hồ biết tin chỉ có thể cắn răng tức giận, đợi cho Lưu Ly khổng tước mới tái sinh mà thôi.

Mà sợi lông vũ này, có thể chính là vật chứng tốt nhất cho việc đó.

“Tôi muốn đan dược phục hồi, loại tốt nhất!” Lạc Sinh Hoa lớn giọng nói. Nàng nhìn thấy chủ tiệm muốn giật lấy lông vũ trong tay mình thì lại vội vàng rụt lại, ôm chặt nó trong lòng.

“Bạn nhỏ, nói cho chú nghe con tìm được sợi lông này ở đâu?”

“Ông không cần biết! Tôi bảo ông đưa đan dược ra đây mà!”

Bởi vì vóc dáng nhỏ bé, Lạc Sinh Hoa khi nói chuyện cũng phải rống cổ lên, thế nên dễ dàng thu hút nhiều ánh mắt xa lạ khác.

“Được rồi, được rồi, để chú lấy.”

Chủ tiệm nghe nàng nói, vội vàng đi vào trong phòng, sau đó mang ra một hộp đan dược phục hồi thượng phẩm, trước cửa đang có mấy người mặc áo đen đang nhìn, hắn cũng không dám làm gì gian dối, vì thế chỉ có thể giao ra bảo vật quý nhất để đổi lại mà thôi.

Nhưng để có được lông vũ của Lưu Ly khổng tước thì một viên đan dược thượng phẩm có đáng gì chứ?

Lạc Sinh Hoa ném lại lông vũ, ôm lấy hộp đan dược của mình, vội vàng chạy ngang qua đám người đang chắn trước cửa, lao thẳng về phía bìa rừng.

“Đuổi theo nó.” Lúc này, tên cầm đầu của bọn mặc áo choàng đen lên tiếng.

Lạc Sinh Hoa cứ chạy một lát liền quay đầu nhìn lại, nàng luôn có cảm giác mình bị đuổi theo phía sau, nhưng không thể nào nhìn thấy bất kỳ ai. Nỗi sợ tràn lên cổ họng khiến cho đôi bàn tay ôm đan dược lại ngày một siết chặt hơn.

Nàng bước nhanh về trước, lại bất ngờ vấp phải một gốc cây.

“Cẩn thận.” Khổng Tước chìa bàn tay ra, giữ lấy nàng. Trên lưng nàng ta đang cõng Tử Nhiên hôn mê, một tay đỡ lấy Lạc Sinh Hoa.

“Sao ngươi ở đây?” Lạc Sinh Hoa vô thức cất tiếng hỏi.

Khổng Tước chưa kịp đáp lời nàng đã phải ngẩng đầu lên, nàng ta xoay người, ném Tử Ngọc cho Lạc Sinh Hoa, rồi lập tức gọi ra một chiếc cung giữa không trung.

Thế nhưng chưa kịp thực hiện thì một lá bùa bay tới, dính vào cổ tay Khổng Tước, khiến nó nổ tung.

Cánh tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh ngọc nhỏ.

“Né ra chỗ khác.” Khổng Tước nói, tay lại nắm lấy cổ áo của Lạc Sinh Hoa, ném lên một cành cây.

Từng lá bùa vẫn liên tục bay đến, Khổng Tước nghiêng người né tránh, tay trái cầm chắc cung tên, nhảy lên không trung.

Tay phải không còn, không thể kéo được dây cung nữa. Khổng Tước hé miệng, cắn lấy dây cung, kéo căng nó ra. Từng tia yêu lực hiện lên, bắn thẳng về phía khoảng không trước mặt, khiến cho kết giới được tạo từ phù chú vỡ nát, để lộ một đám người mặc áo choàng đen đang đứng phía sau.

Không để bọn chúng kịp phản ứng, Khổng Tước một lần nữa căng chặt dây cung, bắn ra một tia yêu lực.

Tên cầm đầu, phóng về trước một lá bùa, phù thuật xung đột với yêu thuật, tạo ra một vụ nổ lớn.

Khổng Tước lập tức nhảy lùi về sau, thu hồi cung tên. Nàng ta dùng tay trái chạm vào vai phải, nhanh chóng dùng linh lực tạo ra một cánh tay mới. Sau đó xoay người chạy về trước.

“Xuống đây!”

Nghe tiếng gọi, Lạc Sinh Hoa đang ôm Tử Ngọc trên tay lập tức hiểu ra, nàng tháo ra thắt lưng, cột em gái vào người mình, nhảy xuống.

Khổng Tước lắc người, biến trở về nguyên dạng, thành công đỡ lấy hai người trên lưng, cất cánh bay đi.

Khói từ vụ nổ bị gió thổi tan, mũ trùm của tên cầm đầu rơi xuống, để lộ ra hình xăm hai chữ “Không Hà“.

Hắn lấy ra bốn lá bùa, bàn tay chụm lại, niệm chú ngữ, ngay lập tức, bốn lá bùa kia như có linh tính mà lao thẳng về phía Khổng Tước, bám lên cơ thể nàng, rồi nổ tung.

Cánh chim phút chốc hóa thành ngọc vụn, Khổng Tước chao đảo, nàng tay xoay người giữa không trung, dùng chiếc cánh lành lặn còn lại che chở cho Lạc Sinh Hoa và Tử Ngọc, cuối cùng mới chậm rãi rơi xuống.

Thế nhưng, chờ đón bọn họ lại chẳng phải mặt đất lạnh lẽo, mà là một màn sương trắng.

“Nhân loại hèn kém, bọn mi chẳng bao giờ biết đủ phải không?”

trướctiếp