Ngàn Năm Say

Chương 104: Thế thời đau khổ đủ rồi, đành theo trăng khuất và rời nhân gian


trướctiếp

Thôi hờn trách câu yêu chưa tỏGặp trong mơ, lệ nhỏ, đan tayKhóc than người chẳng còn đâyMà ta thì vẫn vùi thây hồng trần.

Một năm sau, Vệ Kiếm qua đời. Trong lúc chôn cất ông, Vệ Mục Huyên tìm được một quyển sách ghi chép cách tiêu diệt Đọa Lạc Điêu Linh.

Không, không có cách, Vệ Kiếm chỉ đang tìm cách mà thôi. Vệ Mục Huyên nghĩ ngợi, sau đó bỏ lại mọi thứ, tìm đường đến Nhất Kiếm đảo học nghệ, muốn thay ông tiêu diệt Đọa Lạc Điêu Linh trả thù cho mẹ.

Kẻ ngoại lai. Họ gọi nàng như vậy, Vệ Mục Huyên không được phép học tu tiên, nhưng nhờ vào một vị tiên nhân tên Hữu Chánh, nàng nhận được công việc tạp dịch trong phòng sách của Nhất Kiếm đảo.

Vệ Mục Huyên tự học phù thuật, mặc cho bị hắt hủi vì dòng máu ngoại lai, bị đám người Đại Ngư ở Địa Ngục giáo coi thường.

Bốn năm sau, Vệ Mục Huyên tròn mười sáu tuổi. Nàng rời khỏi Nhất Kiếm đảo, đi tìm Đọa Lạc Điêu Linh.

Và rồi, nàng gặp Sơn Trà quỷ.

Ả thần thú đỏng đảnh dừng bước chân, săm soi vào khuôn mặt nàng, bật cười chê bôi.

“Chỉ là nhân loại hèn kém mà muốn tìm giết thần thú sao?”

Vệ Mục Huyên lùi bước về sau, rút ra một lá bùa, nhưng lại bị ả tóm lấy, xé rách.

Nàng chau mày, lá bùa đỏ phát nổ, bàn tay của Sơn Trà quỷ nát tươm.

Ả ta mở to mắt, sau đó bật cười, bàn tay phút chốc đã liền lại, không hề hư tổn. Sơn Trà quỷ lao đến trước, bóp lấy cằm nàng, siết chặt.

“Ta thích những kẻ không biết trời cao đất dày như ngươi. Ta sẽ giúp ngươi giết Đọa Lân.”

Năm Vệ Mục Huyên mười chín tuổi, nàng tử chiến với Đọa Lân. Mặc cho bàn tay bị tà khí ăn mòn đến chỉ còn xương trắng, mặc cho khuôn mặt tan chảy dần, mặc cho sinh mệnh dần biến mất. Nhờ sự giúp đỡ của Sơn Trà quỷ, lớp tà khi kia tách ra, để lộ con quái vật bên trong.

Lá bùa dán vào ngực trái, con quái thú gào thét giận dữ, cắn chặt vào cổ nàng. Vệ Mục Huyên quyết liệt đâm mũi dao vào cổ họng, tự biến bản thân mình thành một lá bùa sống.

“Ngươi không muốn trăn trối gì à?” Nàng chợt hỏi, sau đó bật cười. “À, ngươi không đáng.”

Đọa Lân giận dữ gầm lên.

“Con mọi rợ ngoại lai! Mày nghĩ giết tao là xong à? Tao nguyền rủa mày! Tao nguyền rủa mày!”

Vệ Mục Huyên phát nổ, kéo theo Đọa Lạc Điêu Linh chết cùng. Liệu rằng không còn Đọa Lân, thế gian này sẽ yên bình hơn chăng?

Nhưng trăm tính ngàn tính, cũng tính không được rằng Đọa Lân sẽ biến nàng thành Đọa Lạc Điêu Linh.

Đọa Lạc Điêu Linh tỉnh dậy giữa đồng hoang, cả người không mảnh vải che thân.

“Đây là đâu?” Nàng tự hỏi, mình là ai? Nàng thoáng nghĩ trong lòng. Những cảm giác nặng nề trong lồng ngực dường như biến mất. Chỉ thấy một dáng váy dài dịu dàng, phủ lên người nàng áo lông, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng.

“Cô là ai?” Đọa Lạc Điêu Linh cất tiếng hỏi.

Sơn Trà quỷ bật cười.

“Ta là Tống Thiên Ý, còn em, em là của ta.”

Đọa Lạc Điêu Linh khó hiểu nghiêng đầu.

“Thế... cô có phải là của tôi không?”

Tống Thiên Ý mở to mắt, nụ cười ngày một vui vẻ, nhưng ả cũng không đáp lại câu hỏi đó của nàng.

Hai mươi năm trôi qua, Tống Thiên Ý và Vệ Mục Huyên sống chung như vợ chồng. Ả gọi nàng là phu nhân, Vệ Mục Huyên cũng gọi ả là phu nhân. Mười hai thần thú không ai không biết Sơn Trà quỷ và Đọa Lạc Điêu Linh tình sâu nghĩa nặng, ân ái không thua gì Lôi Thủy Dạ sư và Cửu Dực điểu.

Chỉ là, thỉnh thoảng Vệ Mục Huyên lại nhìn về phương xa, dường như tìm kiếm thứ gì đó mà bản thân nàng cũng không nhớ ra được.

“Thiên Ý.”

“Ta đây.”

Tống Thiên Ý nghe nàng gọi, lập tức bước đến, hai mươi năm qua ả mềm mại đi trông thấy, không còn vẻ sắc lạnh lần đầu gặp nữa. Vệ Mục Huyên không hiểu lắm, nhưng cũng không để tâm.

“Ngoài xa kia, vượt qua biên giới Đại Ngư là nơi nào?”

Tống Thiên Ý sững người, cười hỏi.

“Sao em lại hỏi vậy?”



“Chỉ tò mò thôi, người không tò mò sao?”

Ả mím môi, lừa dối đáp lời.

“Núi Trà rộng như vậy, ta là vương là tướng của vùng này, tại sao phải tò mò bên ngoài kia chứ?”

Vệ Mục Huyên bật cười, hùa theo.

“Vậy em là phu nhân của người, em cũng là vương là tướng của vùng này rồi.”

“Đúng đúng.” Sơn Trà quỷ vội nói, sau đó hôn lên trán nàng. “Ta cho em tất.”

“Em không lấy đâu.” Vệ Mục Huyên vội vàng từ chối. “Em lo em còn không xong, sao mà lo nổi đám tiểu yêu của người chứ.”

Tống Thiên Ý lo lắng nhìn nàng, ôm siết lấy nàng.

“Em phải lấy chứ. Em không cần làm gì cả, em chỉ cần ở đây thôi.”

Đọa Lạc Điêu Linh khó hiểu nghiêng đầu, nhưng vẫn vươn tay dỗ dành Sơn Trà quỷ của mình.

“Phu nhân của em ở đây, em ở nơi nào khác được. Ngoan ngoan, em không đi đâu cả.”

Vệ Mục Huyên không hiểu tại sao Tống Thiên Ý luôn lo được lo mất. Vệ Mục Huyên không hiểu vì sao Tống Thiên Ý luôn nâng mình như nâng trứng, hứng mình như hứng hoa nữa.

“Ả ta lừa cô cái gì chăng? Như là lén ăn gì đó mà không rủ cô chẳng hạn.” Tam Mục miêu, Miêu Tường thì thầm to nhỏ với nàng.

“Ôi dào cái đồ không có người thương.” Cửu Thanh chê bai hắn. “Chỉ có bọn độc thân như ông mới sợ mất miếng ăn thôi.”

Vệ Mục Huyên bỏ ngoài tai lời của họ, trở về vòng tay của Tống Thiên Ý, âu yếm môi thơm, luyến lưu hơi thở. Hai người cộng chẩm đồng sàn, quấn quýt không rời.

“Em có đau không? Mục Huyên? Em có đau không?” Sơn Trà quỷ khẽ hỏi giữa những hơi thở ngắt quãng.

“Thiên Ý, em không. Em không đau.”

Thiên Ý của em, Thiên Ý của em.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Trong một đêm mưa thu, ký ức khi còn là con người quay lại với Vệ Mục Huyên. Những nỗi khốn khổ trở về trong lồng ngực, xâm chiếm thật sâu. Nỗi lo sợ khiến nàng gục xuống sàn, run rẩy không ngừng.

Vệ Mục Huyên đánh vào đầu mình, như muốn đuổi những ký ức đau khổ đó đi.

Đừng nhớ lại, đừng nhớ lại, đừng nhớ lại.

Nàng bật khóc, ôm siết lấy bản thân. Tống Thiên Ý nghe được, vội vàng quay về, ôm lấy nàng.

“Mục Huyên, em sao thế, em có ổn không?”

“Kẻ xấu nào làm em khóc, nói ta nghe, ta sẽ bảo vệ em.”

Vệ Mục Huyên ngẩng đầu nhìn ả, nức nở.

“Thiên Ý, em không thở nổi, em chết mất...”

Sơn Trà quỷ lo đến độ đỏ bừng mắt, ả vội bế nàng dậy, muốn chạy tới Thanh Mộc sơn trang tìm người chữa trị. Thế nhưng chân còn chưa kịp động, cả người đã bị một lưỡi kiếm xuyên qua.

Tổng Thiên Ý không tin nhìn thẳng vào nàng. Nước mắt Vệ Mục Huyên vẫn không ngừng rơi. Sơn Trà quỷ nâng tay, vuốt ve khóe mắt người thương.

“Hóa ra... kẻ xấu đó là ta à?”

“Em đừng khóc nữa... Ta... ta không chịu nổi.”

“Người đã lừa ta.” Vệ Mục Huyên cầm chặt lưỡi kiếm trong tay, tà khí xông vào bên trong cơ thể Tống Thiên Ý, tàn phá bên trong.

“Một kiếm này cắt đôi ân oán, chém đứt tơ hồng. Từ nay về sau, đừng dính dáng đến nhau nữa.” Lưỡi kiếm làm bằng tà khí được rút ra, Tống Thiên Ý ngã xuống sàn, ả cố rướn người, nắm lại được một gấu áo của Vệ Mục Huyên.

“Em đừng đi... cầu xin em... đừng đi.”

“Mục Huyên... đừng bỏ ta... van em...”

Vệ Mục Huyên không quay lại, nàng chỉ nhẹ nhàng tách ra khỏi ả, biến mất khỏi núi Trà.



Rất nhiều năm sau, Vệ Mục Huyên chu du về Khung Thương, lại vô tình nghe được khúc ca quen thuộc, nàng khẽ ngâm nga theo.

kraong haok apuei(Sông đổ lửa)

taganum kuk akaok(Mây cúi đầu)

po inâ nagar danaok uni maong tuei(Đất mẹ nơi đây còn dõi mắt theo nữa)

anâk palei atah hapak(Con phương xa đang nơi đâu?)

Ở Nhất Kiếm đảo, một vị tiên nhân già đang cầm chổi quét sân, ông bận rộn tới lui, miệng liên tục lẩm bẩm như tìm kiếm ai đó.

“Quỳnh An nó lại trốn đâu rồi nhỉ?”

Vệ Mục Huyên nhìn ông, cất tiếng gọi.

“Hữu Chánh chân nhân.”

Nghe tiếng gọi, ông thoáng ngạc nhiên, sau đó cũng bật cười. “Vậy hóa ra tin đó là thật, con đã giết được Đọa Lạc Điêu Linh.”

“Nhờ ơn của ngài, con đã giết được Đọa Lạc Điêu Linh.” Nàng khẽ nói.

“Vậy giờ con định làm gì? Có muốn ở lại đây để dạy phù thuật không?” Ông vừa nói xong, bỗng có một giọng nói chen ngang.

“Thầy tìm con ạ?” Quỳnh An ló đầu ra, Hữu Chánh đang đứng một mình giữa sân, chẳng biết đang tìm gì. Vệ Mục Huyên đã đi đâu chẳng rõ, Hữu Chánh dụi mắt, trách mình tuổi già lẩm cẩm, sau đó lại quay lại quát mắng Quỳnh An lười biếng.

Sau đó nữa...

Tiếng đất đá cắt ngang dòng hồi ức của nàng. Vệ Mục Huyên nằm gục trên đất, cả người bị một tảng đá lớn đè lên, phù chú mang theo cũng chẳng còn lại gì nữa. Cơ thể ngày một kiệt quệ đủ để nàng hiểu được Đọa Lạc Điêu Linh đã bị diệt. Phá tháp hẳn là quyết định của ả phàm thần kia. Cũng không sai, ngày nào Đọa Thú tháp vẫn còn, ngày đó Đọa Lạc Điêu Linh sẽ lại có thể tái sinh.

Vệ Mục Huyên trước đây không được mẹ đặt tên, nàng chẳng phải là một đứa con của Đạt Mã, đất rừng Đạt Mã không dung chứa nàng. Đồng bằng rộng lớn của Đại Ngư cũng chưa từng thuộc về nàng.

Mục Huyên, Mục Huyên. Cỏ huyên là cỏ quên, amâ trồng hoa lan, lại ước gì quên được bóng dáng của amaik. Amâ đặt tên nàng là Mục Huyên, cũng vì ước rằng mình quên được bóng dáng của amaik mà thôi.

“Amaik ơi... con muốn nghe hát ru.” Vệ Mục Huyên thoáng lầm bầm. “Con khốn khổ quá... con tuyệt vọng quá.”

Nàng nức nở.

“Con không muốn sống nữa.”

Những hồi ức về Tống Thiên Ý chạy dọc ký ức. Thật hay giả? Ả yêu nàng đấy sao? Hay chỉ yêu một Đọa Lạc Điêu Linh mà ả chiếm hữu được.

“Thế gian này khiến con khốn khổ quá.”

“Con đáng thương làm sao.”

“Con tội nghiệp làm sao.”

“Con không tìm được đường về nhà.”

“Thiên Ý, em không tìm được đường về nhà.”

“Người có yêu em không?”

Tiếng cả tòa tháp nổ tung vang vọng không gian, Vệ Mục Huyên loáng thoáng trông thấy bầu trời đêm.

Thiên Ý của em, Thiên Ý của em.

Thiên Ý là ý muốn của trời, ý trời thì một kẻ ngoại lai như Vệ Mục Huyên nào dám mơ mộng chiếm làm của riêng.

Cuộc sống này đau đớn làm sao.

Chi bằng, làm một ngọn cỏ quên.

“Mục Huyên!”

[Kết quyển 2. Ngàn Năm Say.]

Lời tác giả: Cảm ơn các bạn đã đi một hành trình dài cùng Ngàn Năm Say, hãy đón đọc quyển 3 sắp được đăng tải nhé. Bên cạnh đó, nếu bạn yêu thích truyện, hãy tích cực comment, pr hoặc review Ngàn Năm Say. Những hành động đó tiếp theo rất nhiều động lực cho mình.

Xong rồi, năm sau gặp lại.

trướctiếp