Dương Gia Nghi dắt hai em đi nhanh, đến khi không còn cảm nhận được ánh nhìn của đám hồng vệ binh kia thì mới yên lòng.
Giấy giới thiệu đội trưởng đưa cho có ghi nơi đến là quân khu, thành phố lại cách quân khu một khoảng khá xa, nếu bị hỏi thì rất phiền phức.
Gặp được những người này, Dương Gia Nghi không còn tâm trạng la cà nữa. Cô
muốn dẫn hai em về nhà ngay. Nơi này cho cô cảm giác không quá an toàn.
Kế hoạch lén đem đồ từ không gian ra cũng bị chết non. Không gửi bọn nhỏ ở nhà chú Hữu Đức được, cô càng không dám gửi chúng cho người lạ, mà kè
kè bên người thì lại không làm được gì.
Thôi, lần sau đi trong huyện, giả vờ mua từ chợ đen cũng được.
Ba chị em họ tới bến xe ngay lúc chuyến xe chuẩn bị bắt đầu. Dương Gia
Nghi mua hai vé, cô bế Gia Ngọc như cũ. Lần này hành lí đã gửi đi trước
nên không cần lo có ăn trộm.
Về tới huyện thành, ba chị em lại
đói. Lúc này đã là giờ cơm trưa. Dương Gia Nghi lại dẫn hai em đi tiệm
cơm, gọi ba phần cơm trắng và một canh, một mặn, một xào.
Ăn xong, cô thấy Gia Linh len lén nhìn mình: "Sao vậy?". ngôn tình hoàn
Cô bé nói với vẻ lo lắng: "Lần sau bọn em ăn bánh bột bắp là được ạ."
Dương Gia Nghi chưa kịp hiểu gì.
"Cơm và thịt rất đắt ạ."
Cô đã hiểu, nhìn đứa nhỏ đang bất an, lòng cô thở dài.
"Không sao, hai đứa ăn ít, chị nuôi nổi."
"Thật ạ?" Gia Linh ngước mắt, dường như có thứ gì đó óng ánh hiện lên: "Chị sẽ không bỏ rơi chúng em chứ?"
Đừng nhìn cô bé mới sáu tuổi mà xem thường, cô đã hiểu rất nhiều. Bà Sáu nói cô còn nhỏ, không kiếm được ra tiền nên chỉ có thể ăn bánh bột bắp, đủ
no là quý rồi chứ không thể nghĩ đến việc ăn cơm trắng và thịt. Cô bé
hít hít mũi, nơi đó hơi cay. Từ lúc cha xảy ra chuyện đến giờ, ngày nào
cô cũng làm hết việc nhà nhưng bà Sáu vẫn chưa cho hai chị em ăn no.
Cô nhớ cha lắm! Nếu mà cha ở đây, bọn họ sẽ không dám đối xử với chị em cô như vậy!
Mắt Gia Linh đỏ dần. Cô bé hỏi với giọng nức nở: "Chị ơi, tại em chưa đủ
ngoan nên cha mới không chịu về phải không ạ? Nếu mà em ngoan, em nghe
lời, cha có thể về tìm chúng em không ạ chị? Chị ơi, em nhớ cha lắm, em
nhớ cha lắm!"
Cha đi làm nhiệm vụ lâu ngày, cô bé không khóc. Cha không còn nữa, cô bé không khóc. Bà Sáu mắng chửi, cô bé không khóc.
Làm việc đến kiệt sức, cô bé không khóc. Nhưng giờ phút này, khi cảm
nhận được một chút ấm áp từ người thân, nỗi sợ hãi bàng hoàng kìm nén
bấy lâu bỗng vỡ oà.
Cô bé nhớ cha lắm! Cô bé ước cha chưa từng
xảy ra chuyện. Cô ước được cha xoa đầu, nhìn cha cười, nghe cha kể
chuyện, được cha dẫn đi khắp công viên. Cha cô là người cha tốt nhất
trên đời. Dù không có mẹ, hai chị em cô vẫn là những đứa nhỏ hạnh phúc
nhất. Nhưng nay không còn nữa rồi...
Gia Ngọc thấy chị gào khóc. Cô bé sợ hãi cũng khóc theo. Dương Gia Nghi luống cuống tay chân, vụng về dỗ dành bọn nhỏ.
"Ngoan, đừng khóc, hai đứa còn có chị mà..."
"...Nín đi, từ giờ sống với chị, chị sẽ bao bọc hai đứa như cái cách mà cha em đã từng làm..."
"...Chị sẽ không bỏ rơi hai đứa."
"Thật không ạ?" Gia Linh hỏi với giọng mũi.
Dương Gia Nghi đã ngồi xổm xuống ôm cả hai chị em vào lòng.
"Thật!"
"Nhưng bà Sáu nói..."
Dương Gia Nghi ngắt lời: "Đừng nghe bà ấy! Bà ấy nói không đúng!"
"Thật vậy chăng?"
"Ừ, không phải người lớn lúc nào cũng đúng, em cần lựa lời mà nghe."
Gia Linh nửa hiểu nửa không mà gật đầu.
Cảm xúc qua đi, cô bé nhớ tới mình đã lớn rồi mà còn khóc nhè, nên xấu hổ
lắm. Mặt hơi đỏ, không biết vì lạnh hay vì nguyên nhân khác.
Gia Linh nhỏ giọng: "Bọn em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Dương Gia Nghi cười, xoa đầu cô bé: "Ngoan!"
Gia Ngọc cũng nín khóc nãy giờ, thấy vậy liền dúi đầu mình qua: "A!" Ý bảo mình cũng muốn được xoa.
Thiếu nữ phì cười: "Được rồi." Cô xoa nhẹ vài cái lên cái đầu nhỏ. Gia Ngọc
mới hài lòng, ngẩn mặt nâng cằm khoe khoang. Gia Linh thấy vậy, tâm
trạng cũng tốt hơn rất nhiều, khẽ nắm lấy tay chị.
Hôm nay là ngày không may mắn lắm. Ba chị em tìm mãi mà chẳng thấy chiếc xe bò nào, đành phải đi bộ về.
Dương Gia Nghi đổi thành cõng Gia Ngọc. Chân Gia Linh ngắn, người lại nhỏ, đi được một lúc đã mệt không chịu được. Cô bé cắn răng, lì không lên
tiếng, định tiếp tục bước đi. Dương Gia Nghi phát hiện thì ra lệnh nghỉ
ngơi. Ba người đi một lát, dừng một lát, cả tiếng rồi mà vẫn chưa đi
được nửa đường. Điều may mắn duy nhất là trời vào đông không có nắng,
nếu không còn mệt hơn nữa. Cuối cùng, Gia Linh đi không nổi mới chịu cho Dương Gia Nghi cõng, Gia Ngọc thì đổi thành bế, cũng là nhờ Dương Gia
Nghi khoẻ mạnh hơn người mới làm được như vậy.