Hoàng Long thấy cô ngỡ ngàng nhìn mình nên cũng bật cười thành tiếng: "Đùa cô thôi. Không phải cô cho là thật đấy chứ?" Ngọc Nhi lúc này mới
bừng tỉnh, liếc qua vẻ mặt hớn hở của anh ta, cục tức trong lòng tự động bùng phát: "Cái này không phải cái để đem ra đùa đâu."
Dường như
không ngờ cô sẽ có thái độ như vậy, anh ta thu lại nét cười trong mắt
nhưng khuôn mặt vẫn nhởn nhơ nhìn cô chăm chú. Không phải anh ta chưa
từng gặp những người phụ nữ xinh đẹp. Ngoại hình của anh ta để mà nói
thì đúng là rất bắt mắt, khuôn mặt góc cạnh, bờ vai rộng, cơ bắp rắn
chắc, đôi chân thẳng tắp, bờ môi mỏng, mái tóc đen nhánh mượt hơn phụ
nữ. Chỉ từng đó đặc điểm đã thu hút không ít ánh nhìn của các cô gái.
Trước giờ có quá nhiều phụ nữ bu lấy anh ta như ruồi bu mật, trong số đó có
những người xinh đẹp thật sự cũng có những người phẫu thuật thẩm mĩ mà
ra nhưng anh phải công nhận cô gái trước mắt hoàn toàn khác với những
người phụ nữ kia.
Cô có một đôi mắt rất cuốn hút, nó to tròn và
long lanh, mỗi khi nhìn vào mắt cô, anh như thấy được cả bóng hình mình
trong đó. Hàng mi dài và cong tạo thêm điểm nhấn cho đôi mắt, sống mũi
cao thẳng nhỏ nhắn trông vô cùng tinh tế. Đôi môi cô đỏ mọng, dù không
dùng son phấn những vẫn toát lên nét đẹp tự nhiên không hề giả tạo.
Nói thật lòng nếu cô không phải mục tiêu mà anh hướng tới, nếu cô không
phải con át chủ bài có thể đem ra uy hiếp Minh Toàn, anh thực sự muốn cô thuộc về mình. Từ lần đầu tiên gặp ở bệnh viện anh đã rất ấn tượng với
đôi mắt to tròn ấy của cô. Nó như một mặt hồ yên ả nhưng sâu không thấy
đáy, nó cuốn lấy anh, hút anh vào trong đó.
Dòng suy nghĩ của anh
bị cắt đứt khi cô Phượng từ bên ngoài bước vào cười nói: "Ôi trời cái
thằng này, mẹ biết con bé rất xinh đẹp những cũng phải chú ý tới việc
mình đang làm đi chứ, đừng mải nhìn người ta lâu đến thế." Còn chưa đợi
Hoàng Long phản bác lại, cô Phượng đã nhanh chóng quay sang Ngọc Nhi cất lời: "Con gái ấy mà, biết nấu nướng là lẽ đương nhiên nhưng đôi khi
cháu cũng nên chia sẻ cho cánh đàn ông nữa. Ở thời đại này đàn ông đáng
lí phải phụ giúp phụ nữ làm việc nhà nhiều hơn mới phải. Đúng lúc có
Hoàng Long ở đây, cháu cứ giao cho thằng bé nhà cô làm, còn mình chỉ cần ngồi giám sát thôi, thế có phải nhàn không?"
Lời nói của cô
Phượng khiến mắt Hoàng Long giật liên tục, giọng ai oán: "Từ khi nào mà
con trai cưng của mẹ lại trở thành con ghẻ thế này? Nhớ ngày đầu về nhà
mẹ luôn nói hết nước hết cái nhất quyết không cho con động vào công việc bếp núc vậy mà giờ lại kêu cánh đàn ông phải làm việc nhà nhiều hơn.
Đúng thật là..."
Anh ta còn chưa nói hết câu đã ỉu xìu cụp mặt
xuống vì thấy ánh mắt như sát thủ của mẹ đang nhìn mình. Ngọc Nhi thấy
cảnh này thì phì cười, đầu cô không biết đã tưởng tượng ra bao nhiêu suy nghĩ bức bối trong lòng anh ta rồi. Nghĩ tới đây là cô bỗng trở nên vui vẻ, không còn thấy bực bội như hồi nãy nữa.
Sau một hồi hì hục
trong căn bếp nóng bức thì cuối cùng Ngọc Nhi cùng Hoàng Long cũng bày
ra một mâm đồ ăn thịnh soạn. Cô bắt đầu đổ nước lẩu đã đun từ trước vào
nồi rồi thả lần lượt thịt gà cùng một số gia vị vào. Hoàng Long cũng lấy xong bát đũa đặt xuống bàn rồi bước tới bên cạnh cô: "Không ngờ tay
nghề nhà văn Ngọc Nhi đây cũng không đến nỗi."
Cô chẳng thèm ngước mắt lên nhìn anh ta, tay vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Cũng
không có gì bất ngờ khi anh ta biết nghề nghiệp của cô, chắc hẳn cô
Phượng cũng đã kể sơ qua với anh rồi. Thấy Ngọc Nhi không trả lời lại,
Hoàng Long cũng không ngại ngùng gì, nhún vai nói tiếp: "Tôi thấy cô và
tôi hợp nhau đấy, có thử suy nghĩ tới việc tìm hiểu như mẹ tôi nói
không?"
Ngọc Nhi đậy nắp nồi lẩu vào rồi đứng lên nhìn anh ta,
giọng nói hờ hững: "Cảm ơn ý tốt của anh nhưng xin lỗi tôi có bạn trai
rồi, yêu cầu này của anh không phù hợp lắm thì phải?" Hoàng Long hiển
nhiên biết cô có người yêu, thậm chí anh ta còn biết rõ người yêu cô là
ai, trông như thế nào và làm nghề nghiệp gì.
Nếu không phải một
lòng trung thành với lão đại thì quả thực anh không muốn động vào và làm tổn thương người phụ nữ này một chút nào bởi anh nhìn thấy trong mắt cô cảm xúc khi nhắc tới Minh Toàn là một bầu trời hạnh phúc, đôi mắt ấy
sáng lên, có yêu thương, có buồn tủi, có hãnh diện, anh không muốn đôi
mắt đó hiện lên vẻ mất mát cùng những giọt nước mắt. Thế nhưng có vẻ như điều ấy là điều không thể rồi, cuộc chơi này đã định trước cô sẽ phải
rơi nước mắt và cô sẽ phải đau khổ. Nói tóm lại trong mắt Ngọc Nhi, Minh Toàn đã trở thành một người mà không ai có thể thay thế được.
Thấy anh ta không trả lời lại mà cứ nhìn mình chăm chú cô cảm thấy không
được tự nhiên nên định quay người rời đi. Nào ngờ chưa đi được mấy bước
giọng nói cợt nhả, nhàn nhã của anh ta đã len lỏi vào tai cô: "Tôi nhớ
lúc ở trong bệnh viện cô nói anh cảnh sát kia và cô không có quan hệ
gì?"
Ngọc Nhi bất ngờ đứng sững lại, quay người nhìn anh ta với
ánh mắt có phần ngạc nhiên: "Đến cả chuyện như vậy anh cũng nhớ? Tôi
nghĩ mình cần nói rõ việc này với anh. Thứ nhất, đây là việc riêng của
tôi, anh không nên xen vào quá sâu thì phải? Thứ hai tôi chỉ đề cập tới
việc mình có bạn trai chứ không hề bảo anh chàng cảnh sát mà anh nói là
bạn trai tôi. Cuối cùng, xin anh hãy cẩn trọng lời nói và hành động của
mình vì chúng ta không thân thiết tới mức độ đó."
Hoàng Long tỏ vẻ chăm chú lắng nghe lời cô nói song vẫn nhởn nhơ đáp lại: "Thứ nhất, đây đúng là việc riêng của cô nhưng tôi nhớ mình chỉ hỏi có một câu chứ
không đi sâu vào cuộc sống riêng tư của cô. Thứ hai, tôi có cơ sở để suy đoán anh chàng cảnh sát ấy là bạn trai cô vì nhìn từ ánh mắt ngay ngày
hôm đó tôi đã thấy cách cô nhìn anh ta không giống như hai người bình
thường mới quen cũng không giống bạn bè hay bạn hè thân thiết. Cuối
cùng, tôi cho rằng mình nói chuyện rất có phép tắc và hạnh động của mình cũng không quá lớn mật hay đi quá giới hạn."
Ngọc Nhi nghe vậy tức tới nỗi nổ đom đóm mắt, nói thật lòng cô
chỉ muốn khâu chặt miệng hắn ta lại cho đỡ phiền phức. Cái gì mà không
đi quá giới hạn rồi là ánh mắt nhìn người các thứ chứ, đang định nói lại thì cô Phượng từ phòng khách đi tới lên tiếng: "Hai đứa vẫn nói chuyện
với nhau đấy à, có vẻ cũng hợp nhau lắm đấy chứ nhỉ?" Nói rồi cô cười
thành tiếng đi tới bên cạnh bàn ăn: "Ôi, tay nghề Ngọc Nhi đúng là không thể chê vào đâu được, nhìn món nào món nấy đều đặc sắc, có đủ hương
thơm, màu sắc, mùi vị."
Lúc này bố mẹ Ngọc Nhi cũng từ phòng khách đi vào đúng lúc nghe được câu nói của cô Phượng nên khuôn mặt ông bà
cũng tươi tỉnh hẳn lên, ánh mắt nhìn cô con gái cũng có thêm vẻ trìu
mến, tự hào và hãnh diện. Trước giờ Ngọc Nhi luôn là đứa con gái tuyệt
vời trong mắt ông bà.
Cô Phượng thấy hai người đi tới nên cũng
nhanh nhẹn mời ngồi: "Ngồi đi ngồi đi, hai nhà chúng ta lâu lắm không
gặp mặt, vừa hay đây là một dịp tốt. Nào chúng ta hãy cùng nhau nâng ly
chúc mừng năm mới sớm cũng như chúc hai đứa trẻ có thể thành công trong
sự nghiệp và cuộc sống."
Sau màn mở đầu của cô Phượng, mọi người
cũng bắt đầu dùng bữa, nồi nước lẩu nghi ngút khói lan toả mùi hương đi
khắp căn phòng làm không khí trở nên ấm cúng. Dù đã bước vào xuân nhưng
không khí vẫn còn vương lại chút se lạnh của mùa đông giá rét, được ngồi quanh nồi lẩu bốc khói nghi ngút khiến bản thân con người cảm thấy ấm
áp và vui vẻ hơn.
*****
"Thưa đội trưởng, chúng tôi đã phát
hiện dưới bức tranh trong phòng ngủ có một két sắt kì lạ cài mật mã. Tuy nhiên, két sắt ấy đã được mở ra từ trước và bên trong không có thứ gì
hết. Nhìn sơ qua thì có vẻ nó đã ở nơi đó một thời gian dài, bên trong
đã phủ lớp bụi dày nhưng mặt ngoài lại sạch sẽ, không bám bụi." Một vài
cấp dưới sau khi phát hiện điều bất thường đang báo cáo lại với Minh
Toàn.
Anh vẫn nhíu chặt mày suy nghĩ, nghe vậy thì cùng những
người ấy tập trung lên phòng ngủ quan sát két sắt. Quả thật cửa két sắt
đã được mở từ trước, đây là dạng cửa kéo nên kể cả vẫn mở mà treo tranh
lên cũng không ai để ý tới. Bên trong két đã bám một lớp bụi dày, có thể khẳng định đã lâu rồi không ai cho vật gì vào bên trong cũng như sử
dụng nơi này làm nơi cất đồ, cất tiền hay giấy tờ quan trọng.
Thế
nhưng điều kì lạ là tại sao mặt bên ngoài lại sáng bóng và không dính
bụi? Theo lý mà nói chắc hẳn cả cái két sắt này phải bám bụi mới đúng,
tại sao mỗi bên trong là có bụi? Chỉ có thể lý giải rằng đã có người
thường xuyên sử dụng mặt ngoài của két sắt để làm điều gì đó. Đây có thể chính là chìa khoá mở cửa căn phòng bí mật mà anh đang tìm kiếm.
Quan sát chiếc két sắt một lúc lâu, anh nhìn thẳng vào bảng mật mã trên két
rồi nói: "Chính nó, hãy tìm đội giải mật mã này, chắc chắn chúng ta sẽ
tìm ra căn phòng bí mật." Sau một buổi dài tìm kiếm và lục soát cuối
cùng cũng tìm ra cách mở khoá căn phòng đó, chắc chắn bên trong có người sống và làm việc. Anh phải tìm ra người này và truy hỏi mới được, chắc
hẳn người ấy sẽ gợi ý điều ý đó cho đội của anh.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng đội giải mã cũng giải xong mật mã căn phòng, khi
kích hoạt cơ chế, căn nhà có vẻ cũ kĩ bắt đầu chuyển động, điều đáng nói là không có bất cứ cánh cửa nào mở ra mà trần nhà đang từ từ hạ xuống,
mỗi lúc lại rung lắc một lần, có vẻ như cơ chế đã có từ lâu. Trần nhà
dần dần chuyển động tới hai phần ba căn phòng thì dừng lại, cầu thang
dây tự động rơi xuống. Cuối cùng thì căn phòng bí mật cũng đã xuất hiện
ngay trước mắt mọi người...