Việc lập pháp trận điều tiết khí hậu ở vực Phù Quang không hề đơn giản,
bản thân người đứng ở các điểm chốt nối trận cũng ít nhiều chịu tổn hại.
Dù Đông Phong Hàm Chi không phản ứng gay gắt bằng Việt Ngữ
nhưng rõ ràng đó là do nàng ta trời sinh tính tình lạnh lùng, không
thích biểu đạt cảm xúc chứ không phải do nàng ta ít có ý bác bỏ hơn Việt Ngữ.
Ương Túc Y mất rất nhiều thời gian để thuyết phục hai người này.
Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ vốn không mang mộng cứu dân giúp đời hay làm
cho người Nhất Tâm có cuộc sống dễ chịu hơn nên hẳn nhiên trong mắt hai
người này, đây là việc lợi người hại ta, tiêu hao linh khí bọn họ vất vả tích trữ bao năm.
Huống hồ bọn họ cũng không quá tin tưởng Mục
tiền bối chỉ còn thần thức lai lịch bất minh, đa số giao tiếp đều chỉ là nói đến phân chia thần thức của hắn. Hầu như Ương Túc Y cũng không tìm
ra cái lợi nào để thuyết phục hai người kia.
Điều này làm Ly
Tương có chút không rõ, tại sao sư đệ hắn vào đây có hơn trăm năm mà
bỗng hóa thành người lòng mang hoài bão giúp dân cứu vực, khác xa kẻ tự
tư tự lợi làm chuyện không tưởng trước kia.
Ba người và một thần thức giằng co một thời gian dài, sau cùng Việt Ngữ và Đông Phong Hàm
Chi lùi một bước, chấp nhận thi pháp còn Ương Túc Y lùi hẳn mấy bước,
gần như là dốc hết vốn liếng để cầu người.
Mặc dù Đông Phong Hàm
Chi và Việt Ngữ không có ý muốn thống trị vực Phù Quang hay thoát ra
ngoài phục thù nhưng bọn họ cũng muốn quay về Tứ Địa. Trước kia Ương Túc Y có thể ngoảnh mặt làm ngơ thì nay phải dốc lòng góp sức cùng họ. Về
điểm này, Ly Tương không khỏi kính nể ba vị đây.
Hắn chưa từng nghe nói có ai đi ra từ vực Phù Quang.
Pháp trận được dựng lên trước đó ba ngày, bày trận chặt chẽ. Ly Tương sợ sư
đệ mình bẩm sinh ngu dốt với các loại pháp trận bèn ra sức nhớ lại quy
tắc trận pháp ở đài Tiết Khí, thêm vào đó còn phải gia công, thay đổi
một vài hoa văn phù chú để tránh tiêu hao linh khí quá mức.
Ương Túc Y nhìn hắn bận bận bịu bịu, không hề hỏi lại tiếng nào.
Trừ vùng rừng rậm linh khí dồi dào, tu sĩ bấm bụng có thể thả thần thức vào đó trong chốc lát, còn lại hầu như vùng linh khí bị giới hạn trong phạm vi ảnh hưởng của cây Túc Xá, không ai có thể vượt ra ngoài. Chỉ có Mục
tiền bối đặt thần thức mình ở khắp nơi làm điểm nhảy mới có thể tự do di chuyển.
Đó là trong mắt người ngoài.
Thực tế thì Ly Tương không hề có khả năng nhảy từ vùng ảnh hưởng này đến vùng ảnh hưởng
khác. Khi hắn muốn đi đến vùng ảnh hưởng khác thì bắt buộc phải từ điểm
xuất phát lộn về thi thể ở rừng cấm rồi mới từ đó xuất phát đến điểm
đến. May mà thần thức di chuyển đủ nhanh nên không ai nghĩ đến vấn đề
này, chỉ cảm thấy lý do hắn đi lại được là vì thần thức hắn tán loạn ở
đây đã lâu, gần như quen với việc sống mà không có thân thể.
Vì vậy Ly Tương đảm nhận vai trò liên lạc.
Hắn chỉ cần lộn vòng liên tục qua lại giữa vị trí của ba người để câu thông thời gian, đồng thời dẫn linh khí từ rừng cấm vào.
Ngày mười lăm tháng đó, ba người và một thần thức cùng nhau đến các vị trí điểm nối của trận pháp.
Mà bên Văn Thánh cốc, Thiềm lão gia cũng đã đưa thần thức vào vùng rừng cấm.
Gã sẽ chiếm thân xác đó bằng thần thức của mình trước sau đó chạy về Văn Thánh Cốc.
Khu Hạc Thảo cốc gần như có kết giới của ba vị tu sĩ kết đan bao phủ, nơi
đặt thi thể Ly Tương còn có kết giới tầng tầng lớp lớp của Ương Túc Y.
Kết giới ấy không ngăn được Ly Tương ra vào nhà mình nhưng nếu khí tức
của người khác xâm nhập, kết giới ấy sẽ khóa chặt kẻ đi vào bất hợp pháp đó.
Dĩ nhiên, Ly Tương không nói điều này cho Thiềm lão gia và Ương Túc Y biết.
Ngay lúc ba người nhóm Ương Túc Y đã vào vị trí, một tia thần thức Ương Túc Y đặt vào mắt trận cạnh thi thể Ly Tương bỗng báo động.
"Quả nhiên Mục Tử Dung không đáng tin." Ương Túc Y nghĩ thầm.
Lúc này, Ly Tương vừa từ chỗ Đông Phong Hàm Chi lộn về thân thể mình, hắn thì thầm với Thiềm lão gia: "Chưa được."
Ly Tương và Thiềm lão gia giao ước cùng nhau, đến khi Ương Túc Y vào trận
cũng là lúc không còn ai trông coi thi thể này, Thiềm lão gia có thể vào linh đài chiếm thể xác này. Câu "chưa được" đó ý bảo Ương Túc Y vẫn còn chưa vào trận, không thể kéo dài thời gian phá giải trận pháp.
Thần thức Ly Tương vừa lộn đến chỗ Việt Ngữ, hắn còn đứng đấy nói nhảm với
người này cả khắc đồng hồ, vẽ ra viễn cảnh cơn mưa đầu tiên của vực Phù
Quang.
Thần thức Ly Tương lại lộn trở về thi thể mình: "Chưa được."
Thiềm lão gia nằm yên đợi thời.
Ngay khi Ly Tương đến nơi Ương Túc Y đứng, hắn nhẩm tính mình sẽ đi thêm hai vòng nữa, cho Thiềm lão gia chờ chết dí mới được.
Dám toa rập cướp thi thể của hắn à? Hắn không dùng được thì cũng phải để đấy cho hắn chứ.
Cứ chờ xem hắn hố gã ra sao.
Nhưng dường như câu nói quả báo nhãn tiền với Ly Tương không đúng, hắn còn
chưa làm gì, Ương Túc Y đã khóa chặt thần thức của hắn lại.
"Mục tiền bối vội vậy? Có hẹn với Thiềm lão gia à?"
Trái tim Ly Tương thịch một cái, nếu lúc này hắn ở trong cơ thể mình hắn tiếng thịch này sẽ kinh thiên địa đến nhường nào.
Sự im lặng của hắn đã bị Ương Túc Y giải thích thành cam chịu.
Thật ra ban đầu Ương Túc Y không dám chắc có thể khóa thần thức Ly Tương
lại, cùng lắm chỉ có thể kéo dài chút thời gian đến lúc trận pháp khởi
động. Ai ngờ Ly Tương vậy mà di chuyển mới vài vòng, thần thức đã kiệt
sức.
Hắn không hề biết mỗi một lần lộn vào thi thể mình, Ly Tương đã thả lại đấy một chút thần thức.
Bên này, Thiềm lão gia bắt đầu sốt ruột.
So với hai lần trước, thời gian trống giữa hai lần quay lại của Ly Tương rõ ràng dài hơn rất nhiều.
"Tiền bối định bán thân thể sư huynh ta cho con cóc ghẻ kia à?" Ương Túc Y hỏi hắn.
"Cho con trai của gã." Ly Tương bình tĩnh sửa lời.
"Khác gì nhau sao? Đều là cóc ghẻ." Ương Túc Y lạnh nhạt đáp lời.
Ly Tương nghe vậy thì cười thành tiếng.
Không ngờ sư đệ hắn cũng có lúc nghĩ như hắn.
Hắn cười xong thì nói: "Không cần hố ta, đợi lát nữa ngươi phải cám ơn ta đấy."
"Không cần lát nữa đâu." Ương Túc Y bắt đầu bấm quyết, "Bây giờ ta cám ơn tiền bối rồi sẽ đến tìm Thiềm lão gia."
"Đệ!" Thần thức Ly Tương bất ngờ bị linh tuyến của pháp trận khóa lấy.
Pháp trận luôn trong tình trạng thiếu hụt linh khí dẫn, bây giờ có người
dâng một thần thức mạnh mẽ đến, phù chú tạo thành từ linh khí nhanh
chóng bắt lấy tế phẩm đó kéo vào mắt trận, bổ sung linh khí cho trận
pháp.
Lúc Ly Tương di chuyển, hắn luôn tránh đi thẳng qua mắt trận là vậy.
Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ bất thình lình cảm nhận được linh khí tăng
vọt, hơn nữa là là của vị Mục tiền bối kia thì thoáng giật mình, thầm
nghĩ lẽ nào Ương Túc Y và Mục Tử Dung trở mặt với nhau?
Thiềm lão gia ngồi chồm hổm nhìn thi thể Ly Tương, gã đợi lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy Ly Tương quay lại thì càng thêm nôn nóng.
"Có khi nào hắn ta bẫy mình?" Gã thầm nghĩ.
Bầu trời trong xanh thoáng chốc vần vũ. Thiềm lão gia nhìn cảnh này thì biết, trận pháp sắp thành.
Gã nhanh chóng đưa ra phán đoán, nhảy vào linh đài của Ly Tương, chuẩn bị cắp người chạy đi.
Ly Tương không ngờ mình phòng bị đủ trò, cũng đoán được Ương Túc Y sẽ hố
mình lần này, chỉ là hắn không ngờ lần này lại hố lớn đến vậy, muốn nửa
cái mạng của hắn đã xem như là ít.
Có thần thức Ly Tương thêm vào, Ương Túc Y không vào trận nên y hoàn toàn nắm rõ động tĩnh bên kia.
Ngay khi thần thức của Thiềm lão gia nhảy vào chiếm lấy linh đài, thần thức
của Ly Tương nằm chờ sẵn ở đấy lập tức khóa chặt, dùng thần thức mình
phủ lên thần thức gã. Hắn có ưu thế về địa hình nên chỉ trong tích tắc,
Thiềm lão gia chưa kịp phản ứng đã bị gói gọn gửi thẳng đến chỗ của Ương Túc Y.
Ương Túc Y thấy cảnh này, y hốt hoảng: "Hỏng bét!"
Thiềm lão gia không bị khóa trong linh đài của thân xác kia mà bị đóng gói
gửi đến, vậy nếu Mục Tử Dung nhân lúc vườn không nhà trống chiếm xác thì sao? Dù rằng bình thường người này hay tỏ ra không cần nhưng ai biết
được lúc này hắn có đổi ý? Huống hồ hắn dẫn dắt thần thức Thiềm lão gia
đến đây, như vậy ngay từ đầu hoặc là hắn cố ý hố người kia hoặc là hắn
tính toán để nhân lúc cháy nhà, cả Ương Túc Y và Thiềm lão gia đều ở xa
để hôi của.
Thần thức của Thiềm lão gia vừa đến nơi thì bị xô ra trước, linh tuyến thấy thêm con mồi ngon thì vội thò ra tóm lấy mà
Thiềm lão gia bị đưa vào giữa pháp trận không khác nào bị ném vào hòn
đảo tách biệt, xung quanh đảo là vành đai không có linh khí, gã không
thể rút thân xác mình về được dù có dựa vào phần thần thức còn ở bên
ngoài.
Mắt thấy thần thức Thiềm lão gia bị vây, trong khoảnh khắc chuyển giao thần thức, Ly Tương cũng dựa vào mảnh thần thức bên ngoài
vùng ra khỏi vị trí trấn giữ.
May mà lần này hắn ôm bụng ý xấu
nên tìm Thiềm lão gia đến dự phòng, hơn nữa thần thức của hắn cũng vượt
xa so với tu sĩ kết đan khác, bằng không hắn đã bị đứa sư đệ này hố chết rồi. Mà thần thức tu sĩ tế trận cũng có công hiệu hơn cả linh lực tu sĩ hay linh khí dẫn về. Quả là chuyến này làm ít ăn nhiều.
Phía Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ vẫn thi pháp như cũ. Bầu trời ngày một đen hơn, mây mù như trĩu hạt sắp mưa.
Thời khắc này, Ương Túc Y chỉ hận không thể vọt đến bên thân xác sư huynh
mình. Y không vào trận vì đã có thần thức Thiềm lão gia hy sinh nhưng y
cũng không thể rời khỏi vị trí nối của phù chú. Còn thần thức Ly Tương
thì đã vòng về trước, hắn nhanh chóng chui vào linh đài, phủ thần thức
lên rồi bắt đầu cọ rửa tất cả những vết tích thần thức Thiềm lão gia lưu lại.
Không phải hắn có bệnh sạch sẽ, chỉ là hắn biết để lại
chút thần thức nào thì cũng là để lại hậu hoạn, tránh cho ngày sau Thiềm lõa gia phục thù lại làm điều không tưởng.
Hắn hì hục quét thần
thức khắp linh đài và cơ thể mà chẳng hay mây mù không giữ nổi mình, mưa bắt đầu ào ào đổ xuống, rơi khắp vùng Hạc Thảo.
Dân bản xứ sống ở đây có khi cả đời người cũng không gặp được mưa. Đất Phù Quang nói
mưa thuận gió hòa là mưa thuận gió hòa, nói trái gió trái nết là cả một
đời người sống giữa đất cằn đá sỏi.
Trông thấy cơn mưa này, không ít đứa trẻ chưa từng thấy mưa vội đội gió bước ra, dầm mình trong nước trời.
Người lớn mặc kệ lũ trẻ bẻ lá che đầu, ai mà biết ngày sau có còn cơ hội thấy nữa.
Không một ai trong số những người chân đất nhỏ bé kia dám nghĩ là từ nay vùng Phù Quang sẽ có bốn mùa luân chuyển.